“Thật vậy sao Mẫu hậu? Như vậy thì quá tốt rồi!”
Nghe vậy, Lý Ngọc vui vẻ như một đứa bé nhảy dựng lên. Chính phút giây này, khí chất vương giả của hắn cùng với tất cả lo lắng đều biến mất không còn.
Nhưng sự vui vẻ và luống cuống này chỉ xuất hiện trong giây lát. Một giây sau, hắn đã khôi phục lại sự ác liệt và thâm trầm của vị đế vương.
Nhưng mà giữa cái trán tuấn lãng đó, có một chút mệt mỏi và uể oải như ẩn như hiện.
“Nhìn con ra cái dạng này còn có một chút bộ dáng của quân vương hay sao?”
Trợn mắt, trong mắt thái hậu hiện lên chút sủng nịnh.
Con trai nàng, từ nhỏ vì giang sơn xã tắc, lại cùng với thúc thúc của mình đấu với nhau. Cho nên từ nhỏ đã rất trưởng thành, loại luống cuống và phóng túng này những năm gần đây nàng chưa từng thấy qua.
Xem ra, Diệp Mộ Liễu ở trong lòng hắn có địa vị không nhẹ.
“Con có chắc chắn sẽ chiến thắng được trận cá cược này không?”
Đáy mắt chợt lóe, Thái hậu nhíu mày nhìn Lý Ngọc, khóe môi nở nụ cười nhưng không hề đạt tới đáy mắt.
“Đương nhiên.”
Không chút nghĩ ngợi, Lý Ngọc không do dự trả lời.
Đối với sự hiểu biết của hắn về Lý Ngọc, cho dù nàng có thương hắn, cho dù lúc trước nàng không hề thương tiếc vì hắn mà cãi lời cha mẹ. Nhưng khi đề cập đến sống chết của cha mẹ, làm sao nàng có thể khoanh tay đứng nhin.
Cho nên, một ván này, hắn nhất định thắng.
“Vậy là tốt rồi!”
Chớp chớp hàng lông mi dài, đáy mắt Thái hậu hiện lên vẻ lo lắng.
Hoàng nhi thân là đế vương, động tình, không phải là chuyện tốt.
Bởi vì liên quan đến người trong lòng, cho nên mọi phát đoán cơ bản nhất đều biến mất sao?
Nếu nói như vậy, đối với ngươi thật không tốt.
“Hy vọng Diệp Mộ Liễu đó sẽ không để cho Thiên nhi của ta thất vọng…”
“Làm sao có thể như vậy, mẫu hậu. Liễu Nhi là loại người nào, nhi thần không hiểu hay sao?”
Nghe vậy, Lý Ngọc không cho là đúng.
Thái hậu nhếch môi cười nhưng không nói gì.
Hoàng nhi, con chỉ biết một cô gái si tình có thể vì tình yêu mà cô gắng hết mình. Nhưng không lẽ con không biết, con gái thống hận nhất là bị người khác lừa gạt hay sao?
Cho dù, chuyện lừa gạt là ý tốt…