Nương Tử Uy Vũ Đến Từ Tương Lai

Chương 6

" hửm, người đây là có ý gì a? Thiếu gia, sao tự dưng lại... Ô, Aaaaa, thả ta ra... Ô" Sương nét mặc ai oán cắn cắn cái bánh bao bị nhét trong mồm, hằn học nhìn vị thhiếu gia nào đó đang giữ nét mặc không-liên-quan-đến- ta.

Chẳng qua là khi nãy lúc thiếu gia hắn làm đổ trà lên người, hắn đã không ngần ngại lao đến giúp thiếu gia hắn lau khô... Chỉ là, trong lúc cấp bách, tay hắn không phải là cầm khăn, mà là cầm đùi gà... Ai~ cái này là bất cẩn, sao thiếu gia lại lôi hắn ra ngoài, dùng bánh bao nhét vào miệng rồi uy hiếp hắn chứ.

" sao? Ta đã không truy cứu chuyện ngươi trét đùi gà lên y phục của ta là ngươi đã có phước lắm rồi, giờ lại còn dùng ánh mắt đó nhìn ta? Lâu không được A Phàm chiếu cố rồi đúng không? " Võ Kiệt Luân một tay chỉ xuống vạt áo có một vệt vàng kì lạ, một tay lấy quạt che miệng, nheo mắt nói.

"... A Phàm... Không có! Tuyệt đối không có! " vừa nghe nhắc đến cái tên A Phàm kia, Sương như người bị điện giật, lập tức phun một ngụm bánh bao ra, ánh mắt kiên định hướng thẳng mặt Nhị thiếu gia nhà hắn mà hét lên.

" hửm, rõ ràng là vậy rồi a... A Phàm hắn chắc hẳn là đang mong ngươi về... Hay là... " Võ Kiệt Luân mắt giờ đã nhỏ như sợi chỉ, nâng cao giọng.

"... Thiếu gia! Ta nguyện chăm sóc thiếu gia cả đời không hối a~ đừng bắt ta về đó mà!!! " Sương ôm chân Võ Kiệt Luân, liều mạng kêu gào.

Võ Kiệt Luân thực sự là muốn nhịn cười đến nội thương rồi, thực không ngờ Sương - một tên không gì có thể khiến hắn sợ hãi, lại trực tiếp bị tên A Phàm kia nắm thóp,giờ hắn chỉ cần nhắc đến cái tên kia là đã khiến cho Sương xanh mặt khó thở rồi.

Sương vốn là tâm phúc của Võ Kiệt Luân, không sợ trời không sợ đất, mặc dù có hơi ngây ngô nhưng tuyệt đối không bội tín, không bội nghĩa, bình thường đừng nhìn Sương có vẻ ngờ nghệt, thực ra hắn vốn là đại đệ tử của một môn phái quy ẩn gian hồ, năm đó lúc gặp nhau, Sương một thân đầy máu, nằm la liệt ở dưới mưa, cũng chính vì Võ Kiệt Luân cứu hắn, hắn đã thề suốt đời theo phò tá vị thiếu gia này. ( Mà sau này cũng chính vì lời thề này, Sương một mình một thân chịu bao đau khổ, máu tanh, trở thành vị tướng quân có công phò tá Hoàng đế. Nhưng đó là chuyện sau này, bây giờ hắn chỉ mới 17 tuổi thôi nha:3 spoil vậy hoy)

" A phàm, A phàm!" Hừ, cũng chính vì cái tên này mà khiến hắn cảm thấy hít thở không thông a! Sương cay đắng nghĩ, nếu không vì lần đó hắn đang đi dạo phố với thiếu gia nhà hắn tình cờ bắt gặp có người bị nạn, thiếu gia nhà hắn nghĩa hiệp ra tay cứu giúp, rốt cục lại mang về một cục nợ cho hắn, thì bây giờ hắn đã có thể tự do tự tại biết bao nhiêu a! A Phàm người kia cũng không biết lai lịch ra sao,nhưng võ công trác tuyệt, ngay cả hắn cũng dò không được, bất quá người kia rất mực trung thành, hẳn là sẽ ổn thôi. Nhưng mà... Nhưng mà... Người kia nói hắn thích mình a... Phải làm sao đây...

Nhìn nét mặt liên tục đổi màu của Sương, Võ Kiệt Luân nhịn không được mà bật cười, bất quá Sương bên kia hắn cũng không có phát hiện, chỉ chăm chăm chìm đắm trong suy nghĩ của hắn. Võ Kiệt Luân lại hướng mắt qua phía bàn bên kia, ai~ thôi bỏ đi, nữ nhân các nàng là đồng hương, gặp nhau Hàn thuyên cũng không phải chuyện lạ, bất quá hắn thực sự bất ngờ về cô nương Vũ Linh kia...

" a... Ngươi nói là hắn muốn nhờ ta giả dạng làm nương tử của hắn?" Vũ Linh mắt trợn to, kiềm không được thốt lên.

Mạn Nguyệt ánh mắt sâu không thấy đáy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng " đúng vậy, cả ta và cô đều là xuyên qua, cô hiện tại không nhà không cửa, không gia thế, mọi thứ xung quanh đều quá khác lạ so với thời của cô, ta khác, ta là trọng sinh ở thế giới kia qua, thân xác này vốn là tam tiểu thư ngốc nghếch bị hại chết, ta vượt bao thăng trầm khẳng định vị thế ở thế giới này, hiện tại, chỉ cần cô đồng ý giúp ta lần này, ta có thể cho cô chỗ ở, thậm chí giúp cô khẳng định danh thế."

" thứ nhất, cô đúng, đúng là ta không có gì ở đây. Thứ hai, ta tự có thể khẳng định vị thế, nhưng dù sao cô cũng là tiền bối, ta vẫn cần cô giúp đỡ ta. Được, vậy điều kiện công việc như thế nào? Chỉ giả dạng duy nhất một lần này rồi thôi đúng chứ? " Vũ Linh nhàn nhạt đáp.

" Nhị thiếu gia Võ Kiệt Luân, tâm tư hơn người, tài nghệ vang danh, nhan sắc không còn gì để bàn cãi, ở đây vốn là nhị ca của ta, bí mật của cô và ta chỉ mình hắn biết. Thật ra ta vốn rất thích vị ca ca này, hắn cho ta tình thương của gia đình một lần nữa. Bất quá mấy chuyện này cô không cần biết, hiện tại Nhị bá của ta muốn ép gả con gái hắn cho nhị ca, không gì khác ngoài ý đồ thôn tính Võ gia, ép nhị ca ta vào con đường tranh giành quyền lực." Mạn Nguyệt nhấp chén trà, nét mặt không đổi, tựa như nàng chỉ đang tán chuyện thường ngày.

" vì vậy, nếu đưa ra được chứng cứ Võ Kiệt Luân hắn đã có nương tử, sẽ có cớ từ chối mối lương duyên ép buộc này? Nhưng mà cái này, có chút phức tạp nga... Hắn vốn nổi danh như vậy, cớ nào thiên hạ không biết hắn đã có nương tử hay chưa, với cả... Ta không có gia thế rực rỡ gì, sao có thể đùng cái cướp hắn khỏi vị tiểu thư kia được? " Vũ Linh hạ ánh mắt xuống ly trà, khuấy nhẹ.

" Cái này cô không phải lo, phần gia thế cứ để Mạn Nguyệt lo cho cô là được, vấn đề duy nhất còn lại là miệng lưỡi thiên hạ... Haha, nhị ca hắn trước giờ phong lưu, lãng tử, tuy nhiên không tiếp xúc quá mức với vị tiểu thư nào, thiên hạ vốn đã bàn tán hắn chung tình với một nữ nhân bí ẩn nào đó. Bây giờ cô xuất hiện, bất quá trực tiếp đóng vai nữ nhân đó là được." Mạn Nguyệt khẽ cười, một khắc đó khiến Vũ Linh bất ngờ, hoàn toàn không nhìn ra tâm cơ của vị thiếu nữ này...

" Vậy, ta phải làm những gì? " Vũ Linh rời mắt khỏi ly trà, vẻ mặt ánh lên sức hút khó tả, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng mà lại cứng cỏi không gì sánh được. Mặc kệ, dù sao nàng cũng không phải chưa diễn xuất bao giờ, vậy thì một lần này cũng không làm khó được nàng! Chỉ là giả dạng một lần thôi mà...
Bình Luận (0)
Comment