Chỉ là, trời không theo ý người. Ở Nhàn Vân Trang này trước sau có hai vị Võ Lâm Minh Chũ, trèo tường cũng bị chú ý.
Trang Sinh da mặt dày giơ tay lên: "Ơ, Hàn Đại tôm cũng tới tắm trăng sáng sao?"
Hàn Nhất Phàm giơ tẩu thuốc thật dài, hít hai cái, ở trên nóc nhà: "Trang Đại Hà cũng tới ngắm trăng?"
Trang Sinh ngượng ngùng ha ha hai tiếng, trong lòng đã hiểu được đối phương không dễ chọc.
Một người cầm lái danh môn chính phái, hắn hẳn là nghiêm túc, chính trực,
nói năng thận trọng đơn giản là người không vì tình riêng làm việc trái
đạo lý. Người như vậy không cho phép người khác nói nửa câu chửi
bới, mở đầu không được vui đùa một chút xíu nào. Trang Sinh ở trong
giang hồ càng già càng lão luyện không tuỳ tiện khơi màu thần kinh yếu
ớt của chính nhân quân tử, rồi mới vận dụng cái điệu bộ quấn chặt cha
hắn họ gì mẹ hắn tên chi đều không nhớ rõ. Lại cứ, vị này Võ Lâm Minh
CHủ trước mặt hắn tuyệt đối không nghiêm túc, ngươi gọi hắn Đại Hà, hắn
tự nhiên cũng xưng ngươi Đại Hà, ngươi nói tắm trăng sáng, hắn nói vầng
trăng sáng cũng được thôi, không nóng không lạnh, bình tĩnh thong dong,
vừa nhìn đã biết khi mồm miệng ác quỷ liếm máu đã thương người. Người
như vậy, nhìn có vẻ đến đâu hay đến đó kì thực tương đối có nguyên tắc,
Nước Chảy Đá Mòn là bọn chuyện bọn hắn duy trì. Ngươi muốn nói bọn họ
không có sự tức giận đến nổi lửa đi, lửa giận của hắn trong lòng tương
đối tràn đầy. Nhìn cái tẩu, tắt một cái, thì có thể biểu hiện đầy đủ cảm xúc chân thật của bọn họ.
Loại người này là phàm nhân tu luyện
thành yêu quái, trình độ trái tim cứng rắn so với rừng sâu núi thẳm
trong Xuyên Sơn Giáp kia còn cứng ngắc hơn.
Hàn Nhất Phàm chẳng
những hút thuốc, hắn còn uống rượu. Đợi đến lúc Trang Sinh ngồi bên cạnh hắn, không biết hắn lấy ra thêm một bầu rượi từ nơi nào: "Nâng chén mời trăng sáng, thêm bóng nữa là ba. Trang Đại Hà, uống một ngụm?"
Trang Sinh lại một lần nữa cười khô ha ha , nơi nào đến ba người? Trong lòng
nghĩ như thế, trong miệng đã đáp: "Này nếu từ chối thì thật bất kính
rồi." Đưa tay nhận lấy, đối với ánh trăng trong trẻo, hắn thấy rõ ràng
hoa văn Lý Bạch Ngân trên bầu rượi. Mặt hắn không đổi sắc, rót hai cái,
trả lại trở về.
Hàn Nhất Phàm cười nói: "Thật can đảm. Ngươi cũng không sợ ta hạ độc."
Trang Sinh quẹt miệng một cái: "Làm hái hoa tặc văn võ song toàn, bình sinh
ta nguyện vọng lớn nhất của ta là được chết dưới cánh hoa mẫu đơn; nhưng bây giờ nửa đêm, hoa không có nở, ta phải tạm thời làm tửu quỷ. Một
người bạn thân của ta từng nói, hôm nay có rượu hôm nay say, trong rượu
có độc, vậy cũng phải đợi uống rượu, hơn nửa còn giải rượi gièm pha, như vậy sẽ không phụ tấm lòng người nấu rượi."
Hàn Nhất Phàm hút một hơi thuốc thật dài , mũi chân gõ mái ngói: "Vậy bây giờ rượu đã uống,
có phải đã muốn bắt đầu ngắm hoa rồi sao?"
Trang sinh nghẹn một
chút. Quả nhiên, Hàn Đại tôm là cố ý tới bắt hái hoa tặc, đáng cần phải
truy đánh hắn tới cùng sao! Rõ ràng hắn còn chưa bắt đầu hái hoa, cho dù muốn hái, cũng phải nhìn Hạ Lệnh Mị bên dưới có chịu theo quy cũ hay
không, phần áo một nửa, nằm ở trên giường chờ hắn đến nha(┬ˍ┬ )
Hắn trước khi ra khỏi cửa hẳn là chưa xem ngày, hôm nay nhất định là không nên làm việc gì.
Trang Sinh châm chước một buổi, mới nói: "Không dối gạt Hàn đại hiệp, mặc kệ
người bên ngoài cản trở thế nào, tiểu sinh đối với Hạ cô nương là có chí ắt sẽ thành công."
Hàn Nhất Phàm nói: "Nói xem."
Hắn thật là vớ vẩn chạy tới nóc nhà Hạ Lệnh Mị tắm trăng sáng sao? Nhìn cơn tức
này, nói xem! Ra vẻ để tuỳ ngươi thêu dệt chuyện vô lí, bộ dáng ta nghe
vào tai trái chui ra tai phải, thật sự là hận không thể khiến người ta
—— dùng khói làm phỏng cái mủi của hắn.
"Này phải từ ta một thân
bản lỉnh mà nói lên, ta là ngàn chuyện thông, mà phụ thân của ta là Vạn
Sự Thông. Mẹ của ta chính là con gái nhà quan nhỏ. Phụ thân quanh năm
bên ngoài, trong một năm mẫu thân hơn phân nửa thời gian đều vườn không nhà trống. Bà ta quá nhỏ bé, cuộc sống xa hoa giống như nhà bày đặt để
cái bình Lưu Ly, mặc dù xinh đẹp cũng rất yếu ớt. Lúc phụ thân nhớ tới
bà ta trở bề nhà, ngán, thì lại một lần nữa rời nhà đi ngoa du gian hồ.
Xinh đẹp gì đó luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác, bà ấy rất dễ dàng bị hấp dẫn, mà thứ càng xinh đẹp lại yếu ớt càng dễ bị phá huỷ. Nàng đứng
giữa phụ thân và tình nhân do dự không yên, sau khi sinh ra ta, phụ thân hỏi bà ta cốt nhục của ai vậy? 』, ngày thứ hai, bà ta đi tự sát rồi."
Đáng thương phụ thân, hắn biết được trên giang hồ tất cả đứa bé cha mẹ là
ai, kết quả là lại không biết mình có phải là phụ thân của con trai của
mình hay không.
Ta theo hắn lưu lạc giang hồ, sau khi biết lí lẻ
được một chút, lại phát giác không phải người đàn ông đều chỉ có một
người vợ, cũng không phải tất cả cô gái đều thật sự trung thành một lòng với người chồng."
"Cho nên ngươi đã làm hái hoa tặc."
Trang Sinh mở tay ra: "Ta thật sự hái hoa sao?" Hắn hỏi, nghiêng mặt nhìn về
phía xa. Từng sợi sương mù trên không trung uốn éo tiêu tán, thật giống
như trong đời giãy dụa, kết quả là vẫn là sống ở trên đời chết thì xuống đất vậy.
"Ta dựa vào gần những cô gái khuê phòng kia, nhìn các
nàng lần đầu tiên nghẹn ngào thét lên, lần thứ hai thất kinh, lần thứ ba các nàng đã có thể cùng ta nói chuyện với nhau, bốn nắm sáu, mười mấy
hai mươi mấy lần sau, các nàng nhận định ta là chính nhân quân tử. Trong các nàng, có người sẽ trong giấc mộng nói mớ tên của ta; có người sẽ
mỗi ngày mỗi đêm đốt đèn, chờ đợi bóng dáng của ta bay qua phía trước
cửa sổ các nàng; có người, gặp sắc hàm xuân, tiếp xúc nhiệt liệt vừa
ngượng ngùng chờ đợi ở trên giường, cùng đợi ta lại một mở song cửa sổ
của các nàng..." Trang sinh cười cay đắng."Đều là những đoá hoa yếu ớt!"
Hàn Nhất Phàm đã vung vạt áo lên, cả người nằm ở trên nóc nhà, đóm lửa trên tầu dường như ngày càng cháy mạnh.
Trang Sinh tự động nhận lấy bình rượu trong tay hắn, rót từng ngụm nói: "Ta
vốn cho rằng, trên đời này mọi cô gái đều giống nhau. Đâu biết được, một ngày bảo gió trong đêm tối, một người không lớn không nhỏ cứng ngắc
suýt chút nửa đem đầu ta đập ra. Ta gặp mạnh mẻ, ngay thẳng, hữu dũng
hữu mưu, mà tâm trí Hạ cô nương lại kiên định."
Hàn Nhất Phàm hỏi hắn: "Ngươi thấy nàng ấy kiên định chổ nào?"
Trang Sinh nắm tay: "Từ lúc ta biết nàng, nàng cự tuyệt Uông đại nhân cầu hoan tổng cộng 125 lần."
Cầu hoan? Sao Hàn Nhất Phàm lại không biết Uông Vân Phong lại liêm sỉ như thế.
"Nàng còn cự tuyệt 148 đoạn nhân duyên do bà mối giới thệu."
Tiểu chuẩn chọn chồng của con gái Hạ gia nào có dễ dàng như vậy. Nhớ năm đó, Uông Vân Phong cũng chỉ có thể lấy con gái thứ hai của Hạ gia, ba phòng hắn ngay cả tư cách cũng không đủ.
"Chỉ những thứ này?"
"Không." Trang Sinh ngửa mặt lên trời thở dài, "Nàng từ chối người khác đồng
thời cũng cự tuyệt tình yêu của ta, dài đến mười ba mười bốn lần! Cô gái kiên định như vậy là thế gian hiếm thấy, ta phải lấy được nàng! A——"
vừa mới dứt lời, trên đầu của hắn thì truyền xuống đau đướn, Hàn Nhất
Phàm vừa vặn gõ tẩu thuốc lên trán hắn.
"Chỉ bằng những thứ này, còn kém xa."
Trang Sinh đau đớn khó nhịn ôm đâu buồn phiền nói: "Ta biết không đủ rồi, cho nên ta vẫn chưa nói yêu cầu đối với nàng."
Hàn Nhất Phàm hiểu được: "Ngươi muốn nàng báo ân cứu mạng."
"Đúng."
"Phương thức báo ân duy nhất chính là lấy thân báo đáp."
"Đúng."
"Nhưng mà ngươi lại sợ nàng từ chối, cho nên muốn ở trong sơn trang đối mặt
nàng làm loạn, rồi lúc mọi người đang xem thường hiên ngang lẫm liệt tỏ
vẻ nàng không phải hắn thì không cưới. Dưới tình huống nàng thanh danh
nàng bị thương tổn có thể gả cho ngươi."
"Đúng."
"Ai, " Hàn Nhất Phàm cũng thở dài, "Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ."
Trang Sinh chịu hết nổi nhảy dựng lên: "Phiền ngươi, Đại Hà, không cần dùng
ra vẻ bộ dáng bình tĩnh thong dong nói những lời tàn nhẫn này!"
Hàn Nhất Phàm tiếp tục bình tĩnh: "Sự thật luôn tàn khốc."
"Vậy ta cũng sẽ kéo dài không ngừng cố gắng, đến khi nàng đáp ứng gả cấp cho ta khoảnh khắc đó."
Hàn Nhất Phàm tiếp tục thong dong: "Của ngươi mộng nên tỉnh rồi."
Trang Sinh ủ rũ: "Ta đi nghỉ tạm."
Hàn Nhất Phàm gật đầu: "Hạ cô nương ở dứoi, ngươi không đi gặp nàng chào hỏi?"
"A, không!" Trang Sinh bưng tai đau đớn.
Dưới lầu, Hạ Lệnh Mị ngồi ở trong vườn hoa, trên người ánh mắt Hạ Phân như con báo nhỏ đang trừng mắt nhìn hắn.
Trang sinh, còn có thể còn sống nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không?
Trang Sinh muốn bịt tai trộm chuông làm như cái gì cũng không trông thấy,
vụng trộm từ sau phòng bò xuống, hai mẹ con trước nhà đã hét lên lạnh
lẽo: "Hái hoa tặc, ngươi xuống."
Trang Sinh che lỗ tai: "Tiểu sinh không phải hái hoa tặc."
Cùng kêu lên: "Xuống!"
Trang Sinh nhìn trái nhìn phải, đang muốn để Hàn Nhất Phàm giúp hắn giải
thích, nhìn kỹ, gió thổi trên nóc nhà, vị Võ Lâm Minh Chủ này đã không
còn thấy bóng dáng.
Trời muốn diệt ta!
Mới vừa rơi xuống đất, Tiểu Báo Tử Hạ Phân nhe răng lòi xỉ, đối với hắn gào rú: "Cầm thú!"
Nếu như ở phía trước tăng thêm hai chử, ở trong suy nghĩ Hạ Phân địa vị của Trang Sinh với Cửu Phương Hi ngang nhau rồi. Nhưng, để cho hắn càng
thêm buồn bực chính là, thành ngữ mặt người dạ thú kia chính là hắn dạy
Hạ Phân nói. Thiên Lý luân hồi, báo ứng khó chịu.
Hạ Lệnh Mị đứng dậy, nhìn đăm đăm đối phương: "Trang Sinh, ta tin tưởng ngươi sao?"
Trang Sinh cười cay đắng: "Ít nhất, cho đến tận bây giờ ta chưa từng làm
chuyện bằng mặt không bằng lòng đối với người, không có thương hại
ngươi, càng không có thương qua lòng của ngươi."
Hạ Lệnh Mị an ủi Hạ Phân đang xao động trong ngực, trầm ngâm nói: "Đó là bởi vì ta không để trái tim trong người. Không có trái tim, thì tự nhiên sẽ không bị
tổn trương trong tâm."
Trang Sinh mạnh mẽ nở nụ cừoi chống đỡ
đứng dậy, một cách tự nhiên nhớ tới thời gian ở Uông phủ kia. Hắn đương
thời, trong mắt đều là bóng dáng của nàng , mà lòng của nàng đã rơi vào
trên người Uông Vân Phong. Trước khi rớt xuống vách núi, hai người đều ở trong cơn hoảng loạn nhìn thấy Uông Vân Phong sợ hãi, so sánh với hắn
cùng với Hạ Lệnh Mị sống chết có nhau, Uông Vân Phong được cứu trợ khiến người ta không tức giận đi? Lúc này đây còn như thế, tiếp theo đây?
Có lẽ, Hạ Lệnh Mị đi đến Sơn Trang sau khi trầm tĩnh, cũng là bởi vì đang tự hỏi cùng một vấn đề.
Uông Vân Phong với Hạ Lệnh Mị, lướt đi qua.. thân phận kia phức tạp, thì
thân mình mới có thể mà nói, có thật vậy không thích hợp?
Một
người là quan văn trong Ngụy Chinh, một người là thiên kim tiểu thư
trong Mộc Quế Anh; một tại trong triều đình hô mưa gọi gió, một là
Phượng Minh Cửu Thiên ở trong lùm cỏ. Tài năng của bọn hắn tựa như trời
cùng đất chia ra, mặc dù đều sẽ giao hội, nhưng dù ai cũng không cách
nào chính thức dung nhập đối phương trong lòng.
"Có lẽ, ngươi có
thể nếm thử thay đổi một chút." Trang sinh nói, trái ngược bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, thần sắc thành khẩn mà chuyên chú: "Ta mặc dù
không đạt được yêu cầu chọn rể cao của ngươi, nhưng mà ta có thể cùng
ngươi gốc bể chân trời. Ngươi cao hứng, ta liền cao hứng; ngươi đau
lòng, ta dỗ dành ngươi vui vẻ; ngươi bị người khi dễ, ta thay ngươi ra
mặt; ngươi ức hiếp người khác, để ta làm quyền cước của ngươi; ngươi
muốn cẩm y mỹ thực, ta liền đi cướp của người giàu; ngươi muốn tiêu diêu tự tại, ta liền dẫn ngươi đi thảo nguyên chăn thả, biển cạn bắt cá,
thâm sơn đào bẫy rập đánh lão hổ; ngươi nghĩ nể tình thân, cách xa vạn
dặm ta cũng sẽ nắm tay của ngươi cùng nhau về nhà; ngươi yêu thích tuấn
nam xinh đẹp, ta sẽ xây cho ngươi một A Phòng Cung khổng lò, ngươi muốn
đùa giỡn ai thì đùa giỡn ai. Rượu và thịt rừng không quan hệ, Phong Hỏa
Hí Chư Hầu cũng không thành vấn đề..."
"Hạ Phân đâu?"
"Ngao ——" Tiểu Báo Tử cắn một ngụm lên bả vai của đối phương, cả người ôm đầu của hắn giống như đang lo lắn miếng thịt trơn mềm trôi mắt.
"Hắn, tự nhiên là mệnh căn của ta. Ngao —— gào khóc" Số mệnh của Trang Sinh thật đau%>_
Từ khi Trang Sinh kêu rên ở Nhàn Vân Trang không ngừng quấy rầy kéo dài, điếu thuốc trong đấu của Hàn Nhất Phàm đã hết rồi.
Trang Sinh kia, rõ ràng không có ngang ngược buộc Hạ Lệnh Mị lấy thân báo
đáp, nói rõ hắn là một thông minh, cũng là nam tử chân chính dụng tâm
với Hạ Lệnh Mị. Ngàn chuyện thông, nhân tài như vậy ở giang hồ to lớn
thật sự mà nói rất khó khăn, những vẫn luôn thấp thoáng được triều đình
thao túng mà nói, cũng là một quân cờ tốt.
Toàn tâm toàn ý trả giá thiệt tình không hề giữ lại, Hạ Lệnh Mị muốn cũng chỉ có người kia.
"Lão gia."
"Hả?" Tâm trạng Hàn Nhất Phàm rất tốt bốc lên một gói thuốc lá
"Bên ngoài phủ, Ngự Sử đại phu Uông đại nhân cầu kiến."
Tinh Hỏa đốt, như có như không sương mù lại một lần nữa phiêu tán ra, ngọn
lửa trong mắt Võ Lâm Minh Chủ nhìn thấy không rõ ràng.