Uông Vân Phong với
Hàn Nhất Phàm không quen, bọn họ một với Triệu vương là quan đồng liêu,
một người là Tộc Trưởng nhà mẹ Triệu Vương.
Nhưng, một ở quan
trường, một ở giang hồ, nhưng dân không cùng quan đấu điều này không
thích ứng với bọn họ, trái lại, tầm ảnh hưởng của Hàm Nhất Phàm rõ ràng
lớn hơn quan ngự sử, Hơn nữa bản thân của hắn còn xem thường Uông Vân
Phong. Đối với Uông Vân Phong mà nói, thê tử là người yêu, Hàn Nhất Phàm nhận thức làm vợ chính là con cờ trên bàn cờ của hắn, hắn chỉ sẽ khống
chế nàng, không sẽ vì hư vô mờ mịt vì yêu mà mất lí trí.
Hai người kia đối với bản chất tình cảm đều không giống nhau, dẫn đến nói chuyện cũng không thoải mái.
Sau khi hai người đã làm những hành lễ bên ngoài, Uông Vân Phong thì đi
thẳng vào vấn đề: "Xin hỏi Hàn lão gia, phu nhân ta có phải là đang tịnh dưỡng ở quý phủ không?"
Hàn Nhất Phàm lạnh nhạt nói: "Phu nhân
ngự sử đại nhân không phải là đang dạo quanh trong hậu viện sao, vì tiền đồ của trượng phu mà chạy vạy sao? Nếu ngươi hỏi phu nhân của ta có hay không, ta sẽ biết trả lời, đến nỗi phu nhân của ngươi, thì có quan hệ
gì đâu."
"Ta có tin tức, sau khi nàng rơi xuống thì đưa đến Nhàn
Vân Trang. Nàng là Hạ con gái Hạ gia, làm Triệu Vương mẫu ở nhà, quý phủ tự nhiên sẽ thu dụng nàng. Phiền Hàn lão gia đưa nàng ra, ta muốn mang
nàng về nhà." Giọng điệu cường ngạnh, còn ra vẻ chứng cớ vô cùng xác
thực, tư thế người gây sự, khiến người ta tương đối khó chịu. Hàn Nhất
Phàm mạnh mẽ hút một hơi thuốc, cười như không cười nói: "Dường như
ngươi đối với mình rất tự tin. Ngươi cho rằng dựa vào nói mấy câu, ta
liền cho người đưa khách của ta ra sau?" Vậy cũng là gián tiếp trả lời
vấn đề vừa rồi.
Thần sắc Uông Vân Phong lạnh nhạt, ngoắc Quyển
Thư đưa quà tặng đến: "Phu nhân nhà ta bị uy hiếp, khiến cho Hàn lão gia gặp không ít rắc tối, chút lòng thành nhỏ xin vui lòng nhận."
Hàn Nhất Phàm cười, quà tặng cũng không nhìn, nói khẽ: "Uông đại nhân tựa
như hiểu lầm, ta vốn thật sự chẳng phải muốn ngăn trở các người gặp
nhau. Chỉ là, làm chủ nhân của Nhàn Vân Trang, ta cảm thấy để Hạ cô
nương ở lại trong trang có tác dụng lớn hơn để theo ngươi trở về Uông
phủ."
Uông Vân Phong không mảy may cảm xúc.
Hàn Nhất Phàm
nói tiếp: "Uông đại nhân tựa như không có phát giác những năm này Hạ cô
nương đã thay đổi. Nàng đã sớm thay da đổi thịt, không còn là người
trong đại tộc chỉ biết làm cô gái trong khuê phòng chỉ biết đàn ông.
Thay vì giữ nàng một chỗ mỗi ngày chỉ biết quan tâm ai đưa lễ vật ít hay nhiều, cùng cười ít nhiều, xem mấy trận đùa giỡn,uống trà vặt gì đó,
không như nàng gương cánh ngao du, vì chim nhạn hướng giang sơn đến một
phần tâm lực. Uông đại nhân không biết, ở mấy năm này, thành tích ở
ngoài của Hạ cô nương rất vĩ đại, chính thức được xưng là Nữ Trung Hào
Kiệt, cấp bậc không thua đấng mày râu. Thỉnh thoảng lên bờ, ngao du
giang hồ cũng giúp ta không ít chuyện tốt, mặc dù không nói là nữ trung
Gia Cát, cũng là người lương thiện hiếm có."
Uông Vân Phong dường như chưa bao giờ nghiêm túc hỏi Hạ Lệnh Mị chân tướng vì sao bảy năm
tình nguyện đi phiêm bạt cũng không muốn trở về nhà. Hắn biết võ công
của nàng cao cường, cũng biết nàng hữu dũng hữu mưu, càng biết tính tình của nàng dám cả gan làm loạn tranh cường háo thắng, nhưng mà, võ công
của nàng cao tới đâu, cho dù có tài trí, rốt cuộc cũng là một cô gái,
sao có thể tìm được sự khâm phục của đám binh sĩ trên chiến trường kia
như vậy chứ?
Hắn vẫn cho là, nàng là vì tránh né sự quấn quýt si
mê của hắn, mới chịu uất ức xưng huynh gọi đệ với đám hải quân, đổ máu
không đổ lệ.
Sương mù bốc lên, thần sắc Hàn Nhất Phàm có chút kỳ
quái, miệng mở to như quỷ hút máu: "Đúng rồi, nàng có một biệt danh đã
được lưu truyền từ lâu, lúc ở bên ngoài bọn hải đạo nghe thấy cũng khiếp sợ, trẻ em cũng nín khóc." Hắn kề sát lại một chút, đối mặt nói với
Uông Vân Phong: "Bọn hải đạo xưng hô nàng là —— hải yêu."
Uông
Vân Phong chỉ cảm thấy lòng bàn chân nổi lên một cổ lãnh khí, thuận theo bắp chân truyền lên, khiến cho hắn thình lình rùng mình một cái.
"Cô gái như vậy, sao còn có thể trở lại nhà cao cửa rộng cùng ngươi sầu
triền miên, càng đừng nói thêm tâm tư khó lường của phu nhân hư tình giả ý đã trống rỗng rồi."
Uông Vân Phong xiết chặt nắm tay trong
tay áo: "Lệnh Mị làm việc rất có chừng mực, nàng từ nhỏ đã tiếp nhận sự
dạy dỗ huấn luyện của người trên, sẽ không đi sai bước. Cho dù bị nhóm
hải tặc cản trở, về tới thành Bắc Định, tự nhiên sẽ có cách thu lại tính tình, giúp chồng dạy con thật tốt"
"Ngoan cố." Hàn Nhất Phàm chỉ trích hắn, "Để bảo châu mông trần chuyện như vậy ngươi cũng nói ra được."
Uông Vân Phong càng giận dữ. Hắn vốn chủ trì người ta có gia tộc phức tạp,
cố tình trao đổi thật tốt, kết quả đối phương lại ra oai phủ đầu. Một
người ngoài, quản được chuyện vợ chồng của hắn sao!
"Nàng là châu báo, đó cũng là trân châu trong bức tranh trong lòng Uông Vân Phong ta, có liên quan gì tới ngươi!"
Hàn Nhất Phàm ngẩn người, dù sao hắn cũng không thể ngờ đường đường Ngự sử
Uông đại nhân mặt lạnh lại có thể thốt ra những lời tâm tình như vậy,
thật sự coi hắn ta chính là thanh niên mới lớn bình thường. Ngẫm lại
Trang Sinh hay khóc lóc này, nghĩ lại dường như nhớ ra được cái gì, ý vị thâm trường nói: "Hạ cô nương ngay tại hậu viện, nếu ngươi thật sự có
thể khuyên nàng rời đi, Hàn mỗ tự nhiên sẽ phái người hộ tống hai vị trở về." Dứt lời, gọi hộ vệ tới dẫn đường cho Uông Vân Phong đi đến sân nhỏ chỗ của Hạ Lệnh Mị.
Nửa đêm Hạ Lệnh Mị bị Trang Sinh làm phiền,
người vừa mệt vừa mỏi, tự đi tắm. Tiểu Báo Tử Hạ Phân làm Hộ Hoa Sứ Giả, canh giữ tại trong viện, một đôi mắt bồ câu cực lực nhìn ngó chung
quanh. Hắn ở thuyền lớn trên biển, đêm tói mặt biển quanh năm chịu mưa
to gió lớn gió sóng biển cuốn lấy, khắp nơi đều có đá ngầm cùng cá mập
nổi lên mặt, dần dà, Hạ Phân theo nhóm lính thuỷ luyện được có thể nhìn
thấy mọi vật trong đêm, thay làm hộ vệ cho Hạ Lệnh Mị cũng là chuyện rất bình thường, chưa thấy vất vả ngược lại còn cho rằng phải làm như thế.
Lúc Uông Vân Phong cách xa phòng còn năm sáu trượng, Hạ Phân cũng đã nhảy
lên tường viện, nhìn từ trên cao xuống bóng dáng càng lúc càng gần.
Nó tự nhiên biết vậy là ai. Nó cũng không lên tiếng, chỉ chờ đối phương đi vào, mạnh mẽ từ trên tường nhảy lên vai, níu lấy lỗ tai Uông Vân Phong
muốn cắn đứt. Người hộ vệ dẫn đường cho Uông Vân Phong võ công tốt, thủ
pháp cực nhanh nắm lấy cánh tay đối phương kéo nó xuống.
Thân thể Hạ Phân nhỏ nhắn, bị hộ vệ ôm lấy thì vùng vẫy ra, từ sau lăn ra phía
trước. Hai chân khúc xuống ngồi chồm hổm, một tay chạm đất, một tay bí
ẩn sờ chỗ eo cầm chuôi đao
Uông Vân Phong lấy lại tinh thần, nhờ
vào ánh sáng đèn lòng mờ nhạt thấy rõ mặt đứa nhỏ, trong khoảng thời
gian ngắn mặt không biết nên biểu lỗ với nó như thế nào.
Một lúc sau, chỉ khàn khàn hỏi một câu: "Mẹ của ngươi có đó không?"
Hạ Phân nhíu cái mũi, không hề do dự trả lời hắn: "Không."
Uông Vân Phân nhìn về phía sân, loáng thoáng chỉ có thể nhìn ánh sáng từ khe cửa. Hạ Phân thấy thần sắc của hắn, đứng dậy che chắn ánh mắt đối
phương. Uông Vân Phong đi phía trái hắn nhảy đến bên trái, Uông Vân
Phong hướng phải thì hắn nhảy về bên phải, rất giống con báo nhỏ bắt
bướm, chỉ thiếu cái đuôi vẫy vẫy thì sẽ giống ngây thơ chất phác rồi.
Uông Vân Phong có được hứng thú, trong lòng rối loạn, trong mắt lộ ra
chút đau khổ cùng dịu dàng.
Tiểu Báo Tử nhạy cảm đến cực điểm,
cảm giác bầu không khí không đúng, lập tức ngừng lại, cả người cong lưng muốn chuẩn bị xé rách đối phương.
Một lớn một nhỏ đứng bên nhau, bất luận kẻ nào cũng đều có thể thấy vẻ mặt giống nhau này.
Ví dụ như vậy thấy mắt đen kịt, ngoài lúc đối mặt với người khác, trong
mắt mắt bớt tối lại một chút, giống như trân châu đen được che bởi lớp
màn mỏng, ít thần bí thêm lạnh lùng và xa cách; lại ví dụ như cái trán
rộng lớn giống nhua, lúc lông mày nhíu lại như ngọn núi, bóng dáng
nghiêm túc dường như khắc sâu vào, cực kỳ giống người của nhà họ Uông.
Uông Vân Phong cố ý đem hình dáng của Hạ Phân so sánh với bộ dáng trong trí
nhớ của mình lúc còn trẻ, càng nhìn càng thấy ngoại trừ khí thế cuồng dã của đối phương quá mạnh mẽ, khác xa bộ dáng ôn tồn nho nhã bên ngoài
của mình, ngược lại hình dáng giống đến 6-7 phần, ngầm suy đoán càng tin tám chín phần.
Hạ Phân, có lẽ nó thật sự là con trai của Uông Vân Phong!
Tin tức này hắn biết được từ lúc Hạ Lệnh Mị rơi xuống, Hạ Phân trong lúc sợ hãi kêu lên một tiếng Nương, vẫn quanh quẩn trong trái tim. Mừng rỡ,
không yên, do dự, bất an, lo nghĩ, sợ hãi, tất cả cảm xúc trên đường đi tìm người dường như muốn đem cả người hắn biến mấy, đều này càng làm
hắn kiến định muốn chiến thắng đưa Hạ Lệnh Mị trở về nhà.
Con của bọn hắn, đây quả thực là món quà lớn nhất mà ông trời tặng cho Uông Vân Phong Hắn
Con báo con cảnh giác đã nhân ra thần sắc của đối phương biến hoa, theo bản năng lui về sau hai bước, ngẫm lại thấy không đúng, hàm răng cười
toe toét lại gầm thét hai tiếng với đối phương.
"Phân nhi, "
trong lúc bất tri bất giác, Hạ Lệnh Mị đã đi ra phòng, xõa một đầu tóc
dài ướt sũng, lười biếng nghiêng dựa vào cạnh cửa, dùng tay vẫy Hạ
Phân: "Trở về phòng, ngươi nên đi nghĩ."
Hạ Phân như dã thú lẽ
đến đứng trước mặt Hạ Lệnh mị, bị nàng tát một cái chụp đứng thẳng lên:
"Ngoại trừ lúc luyện công, ngày bình thường để cho mình giống như con
báo nhỏ vậy."
Hạ Phân vốn không quan tâm những chuyện này, cầm
lấy vạt áo Hạ Lệnh Mị nói: "Ta không thích hắn." Đầu ngón tay chỉ về
phía Uông Vân Phong.
Hạ Lệnh Mị gật đầu: "Ta cũng không thích hắn."
"Lệnh Mị!" Uông Vân Phong tới gần hai mẹ con này, chịu hết nổi đem đối phương nhìn một lần từ trên xuống dứoi, nhẹ giọng hỏi: "Có bị thương không?"
Hạ Lệnh Mị thoải mái mà nói: "Không có, Trang công tử đã cứu ta, không mất cọng lông nào."
Uông Vân Phong nhíu mày lại, nhìn qua trong lòng không vui: "Ngươi đang trách ta?"
Hạ Lệnh Mị mỉm cười: "Ta có tư cách gì trách ngươi? Ngươi là thư sinh, ta
là võ sinh, chẳng lẽ lúc rơi xuống ta còn trông mong ngươi cứu ta sao?
Ta không bắt buộc với người, càng càng không phải như trước kia tính
tình không hiểu chuyện lấy chuyện này trách ngươi, ta không trách
ngươi." Nàng cúi đầu, nói khẽ: "Ta sớm đã thành thói quen, lúc ta cần
ngươi nhất, ngươi lại không có bên cạnh ta."
"Lệnh Mị." Uông Vân Phong chua xót không nói nên lời, chịu hết nổi nắm lấy cổ tay nàng, nói: "Thực xin lỗi."
Hạ Lệnh Mị để cho hắn nắm. Hai người, Hạ Lệnh Mị mới tắm rửa hết toàn thân hơi nóng, Uông Vân Phong lại là leo núi băng sông lo tìm kiếm lo nghĩ
đến an nguy của nàng, trên người cả tóc đều dính đầu nước, sớm đã lạnh
buốt tận xương.
Một nhiệt như lửa, một lạnh như băng.
"Ngươi không cần tự trách, thật sự." Hạ Lệnh Mị khuyên hắn, "Giây phút rơi
xuống đó ta đột nhiên suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, con người của ta
phiêu bạt bất định, khó có thể thành tâm đối với với, càng khó có thể
tín nhiệm đối với bất luận người đàn ông nào. Cuối cùng ta dễ dàng gặp
nguy hiểm, mà ta cũng thói quen chạy tới lui trên mũi đao, ta thích tiêu diêu tự tại không bị cản trở." Nàng rũ mắt xuống, "Ngươi không giống.
Sự mạnh mẽ của ngươi ở triều đình, nhà của ngươi ở thành Bắc Định, trách nhiệm của ngươi là hướng về lê dân bá tánh. Tánh mạng của ngươi không
nên lãng phí trên người ta, lưng ta không chịu nổi, ta cũng không cách
nào từ bỏ cuộc sống tự do tự tại cùng ngươi lo chu toàn chuyện thế gia
đại tộc, lúc đó......"
"Lệnh Mị, " Uông Vân Phong cảm thấy sợ
hãi, rõ ràng mấy ngày trước đây không dễ dàng gì nàng bắt đầu tin tưởng
mình, rõ ràng bọn họ đã bắt đầu mở rộng cửa lòng, sao chỉ trong nháy mắt như vậy, trời đất đã thay đổi rồi?
Hạ Lệnh Mị giãy tay, Uông Vân Phong kinh sợ, hai tay cố gắng hết sức nắm lấy tay nàng.
"Buông tay!" Nàng nói.