Rõ ràng võ công của Hạ Lệnh Mị cao, lại không cách nào giãy tay ra khỏi Uông Vân Phong được.
Hạ Phân nhìn hai người dây dưa, sốt ruột bảo vệ mẹ, như dã thú mạnh mẽ vồ
tới lưng Uông Vân Phong. Thân thể Hạ Phân nhỏ nhắn, bốc đồng lại vô cùng mạnh, giông như thiết cầu bình thường nhào tới cộc gỗ không đứng thẳng, Uông Vân Phong chịu lực nghiêng về phía trước, cả người không phòng bị
hướng về phía Hạ Lệnh Mị đang giẫy giụa.
Hai người đôi mắt giao
thoa, trong đêm tối, tự dưng Hạ Lệnh Mị dựng tóc gáy lên. Trong nháy mắt bị mất trọng lực rơi xuống cùng bàng hoàng từ trong lòng xông lên,
ngược lại lúc đó nàng không có dũng khí, vô thức đưa tay muốn kêu cứu.
Ngón tay Uông Vân Phong buông lỏng, nội tâm nàng dâng lên, lòng bàn chân thì lạnh lẽo. Bầu trời đêm vô tận tối tâm, ống tay áo bị kéo lên bay
phất phới trên không trung, bụng dưới quặn đau xuống dưới, lưng trống
rỗng, trong thân thể giống như cũng trống trải. Nàng há to miệng, đôi
mắt mở lớn, đêm hôm đó cũng mang hết tất cả sự sợ hãi cùng lý trí tình
cảm của mình ra.
Cứu —— ta!
Nàng muốn kêu, nhưng lời nói
còn chưa ra khỏi miệng, cái tính mạnh mẽ trời sinh lại hiện ra trên đầu, theo bản năng muốn rút ra trường tiên tự cứu mình, mới nhúc nhích, sau
đầu đã bị ấm áp bàn tay bao bọc, lay động hai cái, cả người đã lùi lại
vài bước đụng vào khung cửa. Ngoại trừ bị động một cái rất nhẹ thì không bị đau đớn gì.
Uông Vân Phong ôm nàng, nói khẽ: "Đừng sợ."
Cánh mũi Hạ Lệnh Mị nóng lên, tiếng nói vừa vang lên giống như bức tường
thẳng đứng bị nổ tung một cái. Uông Vân Phong ôm nàng, hô hấp khó khăn
đầu tiên là lướt qua trán nàng, lại rơi xuống ánh mắt của nàng, nhẹ khẽ
hôn: "Ta ở đây."
Ngón tay Hạ Lệnh Mị phát run thả bên người,
dường như không xác định, không biết cuối cùng mình có muốn bắt được
người đàn ông đàn ông đang gần trong gan tất này hay không. Uông Vân
Phong dường như biết khúc mắc trong lòng của nàng, một tay vẫn đặt ở sau đầu nàng như cũ, một tay đã ôm sát bờ eo của nàng, khiến hai người càng gần nhau thêm. Thân nhiệt của anh, nàng rét lạnh, từ từ có một chút
dung hoà.
Khoảng khắc khi nàng rơi xuống vách núi, nàng thật sự
khát vọng có người có thể bảo vệ được mình, khát vọng có một người có
thể vì nàng che mưa che nắng, vì nàng lo lắng sợ hãi. Trang Sinh bảo vệ
nàng, nàng không phải không cảm động, nhưng mà nhiều năm qua đi ngao du
trên giang hồ làm nàng không dám tin tưởng bất cứ người nào; đám người
Cửu Phương Hi lấy lòng nàng để nàng tự nhiên thụ hưởng, bởi vì từng trải qua trên chiến trường làm nàng được tôn trọng như cao thủ chân chính.
Nàng kiên cường độc lập làm nàng không phải dựa vào bất cứ người nào, có nhiêu lúc nàng đồng ý đem những người đàn ông đồng cam cộng khổ bên
cạnh như bạn bè, nhưng không cách nào có thể coi như một người đàn ông
đồng sanh cộng tử.
Lòng của nàng thật lâu đã mở bung ra thành một cái hang sâu, khe cuối cùng mai táng một phần chân tình, ngoại trừ đã
từng tìm được người chân tình, những người khác chỉ biết bị nàng mạnh mẽ cự tuyệt trở thành sương mù bên ngoài núi sâu.
Sự mềm yếu của
nàng chưa bao giờ bày ra cho người ngoài, sự yếu ớt của nàng chỉ nở ra ở góc tường giữa đêm khuya thanh vắng, không có người có thể qua được bức tường thành mạnh mẽ bao bọc bên ngoài để thấy được sự chân tâm của nàng
Nàng không ngừng từ chối, cự tuyệt, tuỳ ý lắc đầu với nguyên một đám người bên cạnh, rời đi, cũng không quay đầu.
Nàng nhìn phần hy vọng của mình từ tuyệt vọng thành thất vọng, rồi đến không hề gợn sóng.
Nhìn đi, mỗi người bọn họ đều cho là mình tâm địa sắt đá, cực kỳ chịu đựng
gian khổ, cho rằng nàng không sợ bất cứ sự khó khăn gian khổ nào. Không
có người nàng giống như những cô gái bình thường sợ hãi chuyện tương lai không ổn định, lúc đối mặt với bụi gai có thể giẫm chân tại chỗ hay
không, lúc chảy qua núi đao biển lửa có sợ hãi tuyệt vọng hay không...
Không một ai nghĩ tới, Hạ Lệnh Mị chỉ là một cô gái.
Nàng không
nên gánh chịu nhiều trách nhiệm như thế, không nên đi đối diện với mấy
loại chuyện gió tanh mưa máu này, không nên ưỡn thẳng sống lưng thể hiện mình có sức mạnh kiên định...
Nàng cũng muốn có người có thể dựa vào, lúc nàng yếu ớt nhất lặng lẽ cho nàng một hoài bão, nói cho nàng biết: "Đừng sợ."
Nàng càng thêm hi vọng khi gian nan nhất, lúc hoảng sợ bất lực nhất, người ở đáy lòng có thể loại trừ muôn vàn khó khăn xuất hiện trước mặt mình,
nắm chặt nàng, nói cho nàng biết: "Ta ở đây."
Uông Vân Phong càng ôm chặt nàng: "Ta ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi phải học cách tin tưởng ta một lần nửa."
Hạ Lệnh Mị buồn nói: "Ngươi có cái gì có thể cho ta tín nhiệm!" Lời nói
vừa xuất khẩu, nàng mới phát giác đây không phải là lời nói lúc gắt
gõng, ngược lại lộ ra hàm ý nũng nịu. Ngực của hắn giống như một loại
chất độc xinh đẹp nhất, làm nàng e ngại lại khát vọng.
"Ngươi
luôn khẩu thị tâm phi, cũng không nghĩ kỹ lại xem, nơi này ngoại trừ ta
có thể làm cho ngươi hoàn toàn yên tâm, còn ai có thể cho ngươi ỷ lại?"
Hạ Lệnh Mị hờn dỗi mà hô lên một cái tên: "Trang Sinh."
Uông Vân Phong hít một hơi, hận nói: "Ngươi muốn chọc giận ta chết có phải hay không?"
Có thể tức chết hắn cũng được! Hắn có biết hay không, thời điểm nhìn Hạ
Phân không chút do dự nhảy xuống theo, nàng cũng hy vọng Uôgn Vân Phong
có thể nhảy theo bên cạnh mình, nếu không cách nào cùng sinh, cùng chết
cũng tốt. Như vậy nàng cũng không cần nữa phải suy đoán trong lòng hắn
rốt cuộc có nàng hay không, không cần đi so đo hắn đối với nàng có thiệt tình hay không, cũng không cần lo lắng giãy giụa trong nửa yêu nữa hận
mà đau đớn.
Nên người đáng đến không đến, không nến đến lại rơi
theo xuống, lăn tăn đem một một chút lòng nhiệt tình không dể gì làm ấm
lại bị lạnh xuống.
Ở trước mặt mọi người nàng càng bi thương
càng muốn bày ra sự mạnh mẽ của mình, đến cuối cùng cũng không tránh
khỏi tự mình chịu thiệt. Một hơi từ trên rơi xuống bị nghẹn đến tận bây
giờ, đến cuối cùng lại bạo phát trước mặt Uông Vân Phong.
Cũng
may, Uông Vân Phong đối với lời nói lạnh nhạt của nàng đã sớm luyện
thành gan thép, lại đem người ôm vào trong lòng, Hạ Lệnh Mị cuối cùng
nhìn thấy thiên tình rồi, lòng của hắn cũng an tâm rồi.
Hạ Phân
nhìn hai người vừa rồi còn đối chọi sâu sắc loáng cái đã ôm nhau cùng
một chỗ thủ thỉ tâm tình, hết sức khó hiểu. Nhưng, cái đầu nhỏ kia cũng
loáng thoáng biết được bản thân ma xui quỷ khiến làm chuyện tốt. Nhưng
chuyện tốt này là chuyện xấu của nó, mẹ ruột của nó bị người đàn ông
không thú vị này cướp đi rồi!
Hạ Phân bi phẫn cầm lấy cổ áo đối
phương chết sống muốn kéo Uông Vân Phong ra khỏi người Hạ Lệnh Mị, mẫu
thân là của một mình nó.
Lăn tăn một hồi, Uông Vân Phong chỉ có
thể tạm dùng lời ngon tiếng ngọt, kéo Hạ Lệnh Mị vào gian phòng, Hạ Phân căm giận bất bình tóm lỗ tai hắn, tóm đầu hắn một cái, kéo xiêm y của
hắn, muốn đem đối phương vứt ra bên ngoài.
Uông Vân Phong bất lực thở dài: "Đứa bé này, là của ai?"
Hạ Lệnh Mị vẫn chưa trừ bỏ sự tức giận đối với Uông Vân Phong, để con trai tuỳ ý giày vò trên đầu hắn, chỉ nói: "Hạ gia."
Uông Vân Phong cũng không phải dễ bị lừa: Vài phòng của Hạ gia có đồng lứa sao? Cha mẹ của hắn là ai?"
Ánh mắt Hạ Lệnh Mị chớp động, pha trà: "Ngươi chính nghĩa nghiêm trừ xem
đây là công đường sao. Không quan tâm cha mẹ nó là ai, ngươi chỉ cần
biết nó là thiểu bối của Hạ gia. Trước kia là vậy, sau này cũng sẽ thế,
nó sớm đã lên gia phả Hạ gia, sẽ không sửa lại."
Uông Vân Phong
thoáng phát run, trở tay ôm đứa nhỏ phía sau lên, Hạ Phân giãy, lăn lộn
mấy vòng thì lật đến trên mặt ghế cách đó không xa, tứ chi rơi vào một
chỗ, cẩn thận theo dõi hắn. Mặc dù khí chất hoàn toàn khác nhau, nhưng
mà khuông mặt này rõ ràng giống với Uôgn Vân Phong, tách hai người ra
ngược lại nhìn không ra, nếu là ở một chỗ, ai cũng có thể cho rằng bọn
họ là cha con.
Uông Vân Phong biết không có khả năng Hạ Lệnh Mị
sẽ đơn giản thừa nhận, vừa muốn đêm nay giải quyét xong vấn đề lớn,
không tốt lại từng bước ép sát, chỉ có thể như vậy thôi. Sợ làm cho thật chặt, con sư tử mẹ này sẽ xù lông.
Hai người tự dừng chuyện, sắc trời cũng đã giảm.
Uông Vân Phong vì tìm kiếm Hạ Lệnh Mị đã tiêu hao hết sức lực, lo lắng sợ
hãi cùng với liên tục mấy ngày không ngủ, đợi cho yên tâm thì sự mệt mỏi trên mặt như thuỷ triều bùng lên. Hạ Lệnh Mị đang muốn gọi người chuẩn
bị sân ngoài cho hắn, hắn khoát tay, tự nhiên kéo Hạ Lệnh Mị vào phòng
trong, đẩy người vào giữa giường, tự mình cởi bỏ áo ngoài cùng giày thì
ngã nằm xuống. Hạ Phân kinh ngạc tóc dựng đứng lên, gắt gao muốn gạt hắn ra. Không ngờ Uông Vân Phong nhìn có vẻ gầy yếu ớt, sau khi thư giản
lại rất nặng, Hạ Phân cực khổ mất công tốn sức, cũng chỉ có thể chiếm
đoạt một vị trí ở giữa hai người, đầu nâng cũng không dậy, cả người bám
chặt bên cạnh nương, chết sống cũng làm một con sông Ngân Hà phì nhiêu
ngăn lại.
Nhiều năm qua Hạ Lệnh Mị chưa từng cùng người ngủ cùng
chăn gối, khó tránh khỏi sợ hãi ngoài dự đoán, trên mặt dần lộ ra đỏ
ửng. Đợi cho Huỳnh Thạch điên đi cà nhắc đến tắt đèn ngọn nến, lại đóng
cửa phòng, gò má trên mặt đã hồng đến đỏ ửng lên, cũng không biết là
thẹn thùng hay lại tức giận.
Tự mình tìm chăn gấm đắp lên ba người, lại dỗ Hạ Phân ngủ xong, lúc này mới dám vụng trộm đi đến nhìn Uông Vân Phong.
Trong đêm tối, hốc mắt của hắn càng đen hơn, môi mỏng mím lại thật chặt, lông mày thoáng giãn ra, đã cởi bỏ gần bảy tám phần sự lạnh lùng cùng nghiêm túc của ngày thường, lộ ra một chút ôn hoà của thiếu niên. Hơn nhiều
đêm, nàng trằn trọc một mình ở trên giường, đoán xem tối nay hắn ngủ ở
đâu, suy đoán xem hắn có phát hiện hay nàng không hề giử lại chút tiền
công nào hay không, ảo tưởng hai người có thể có được một ngày không
toan tính cùng bên nhau.
Hôm nay, ngoại trừ một đêm thống khổ ở
bên ngoài, lần này cũng coi là hai người cùng ngủ chung giường đầu tiên
sau lần hai người thành thân.
Hạ Lệnh Mị chớp mắt, sao không có
cách nào an tâm ngủ tiếp đi vậy. Chịu hết nổi ngón tay trượt dài, chà
nhẹ một cái ở lòng bàn tay của hắn.Uông Vân Phong vốn ngủ cũng khó khăn
chậm rãi mở mắt ra, cách một hồi mới thấy rõ cô gái đối diện.
Mặt hắn giãn ra, tựa như cười, tay kia lướt qua mái tóc khô ráp của Hạ Phân đang kéo bên cạnh nàng, rướn cao cổ, đặt một nụ hôn xuống bên môi nàng.
Hạ Lệnh Mị trừng to mắt, đầu tiên là cảm thấy có chút mát mẻ, nhưng hô hấp của hắn lại dẫn nhiệt, da thịt có một chút dể chịu, lần này, chính cô
ta cũng bị nóng rồi, như một cái bánh bao mới vừa lấy ra khỏi lồng hấp
thuỷ tinh.
Quá đột ngtột, nàng có chút bối rối. Trong trí nhớ, đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
Đầu ngón tay của Uông Vân Phong nhẹ nhàng vuốt trên tóc nàng, ngứa, nàng hé miệng muốn nói chuyện, lại có cái gì đó lành lạnh chui vào, liếm láp
hàm răng của nàng. Lần này Hạ Lệnh Mị thật sự bị kinh động rồi, người
muốn lui lại về sau, hắn lại kéo đầu của nàng tiến về phía trước. Đầu
lưỡi càng tiến một bước, ôm lấy nàng cùng múa.
Hạ Lệnh Mị không
cách nào hít thở, hai mắt đẫm lệ mơ màng, lòng như nổi trống, thậm chí
trong lòng bàn tay bị hắn nắm lấy cũng nóng lên như nham thạch đang nóng chảy.
Uông Vân Phong vẫn chưa thỏa mãn, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi."
Bây giờ, nàng lại càng không ngủ thêm được.
Nàng cứ ngây ngốc như vậy nhìn bộ dáng lần đầu tiên của Uông Vân Phong, vừa
chua vừa chát, chịu hết nổi tập hợp những lần dây dưa, tình cảm như mật
ngọt khó có thể diển tả bằng lời nói, giống như người đời đem pháo đi
đốt, nóng hổi rồi, khiến Hạ Lệnh Mị trong mơ màng nước mắt chảy cả đêm.