Ngày đầu tiên tới đây chơi có lẽ sẽ không quá mệt.
Màu sắc trong Áo Mộng Bất Dạ Thành vô cùng phong phú, ba đứa nhỏ vừa mới đi vào là đã lập tức kích động.
Nhóc con tò mò quan sát xung quanh, chỉ chỗ này chỉ chỗ kia, miệng thì không ngừng giao lưu với người lớn, hoàn toàn là cái dáng vẻ ngập tràn sự tò mò, vui sướng.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm cũng tích cực giới thiệu cho mấy đứa nhỏ các trò chơi khác nhau.
Mấy đứa nhỏ nhìn người lớn chơi vui vẻ như vậy, thế nên nhao nhao muốn thử.
Nhưng ở đây có rất nhiều loại trò chơi khác nhau, không phù hợp lắm cho trẻ hơn 8 tháng tuổi.
Nhìn dáng vẻ rất muốn chơi của các con, Tân Lãng nhìn vào bản đồ giới thiệu khu trò chơi. Sau đó dẫn mấy đứa nhỏ đi tới vòng quay ngựa gỗ.
“Cha mẹ, Thi Hàm, hiện giờ chúng ta đi tới chỗ vòng quay ngựa gỗ đi. Bọn nhỏ sốt ruột lầm rồi, chúng ta cho chúng chơi một lát trước đã”
Bà Tân nói: "Được thôi, Thi Hàm, Lãng Lãng, hai con dẫn bọn nhỏ đi chơi vòng quay ngựa gỗ một lát đi mẹ và cha các con không chơi trò này được, ngồi lên là chóng mặt”
“Mẹ ở dưới nhìn bọn con thôi”
Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng cũng khoát khoát tay, tuổi tác bọn họ cũng cao rồi, chơi vòng quay ngựa gỗ có chút không thích hợp.
Đây là trò chơi dành cho trẻ con và người trẻ.
Tô Thi Hàm nói: “Mẹ ơi, hai người cũng cùng chơi đi ạ, lần này chúng ta ra ngoài chơi mà, không cần phải để tâm nhiều như vậy đâu, chơi vui cùng với mấy đứa nhỏ chơi vui là được rồi”
“Thi Hàm, không phải mẹ không nghĩ tới, nhưng mà thực sự mẹ không chơi được, vừa nhìn là đã thấy chóng mặt rõi” Bà Tăn cười ha ha nói
Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng cũng thể hiện mình không muốn chơi, thế nên chỉ có Tăn Lãng, Tô Thi Hàm và ba đứa nhỏ đi tới vòng quay ngựa gỗ
Tần Lãng bế Huyên Huyên chọn một con ngựa, Tô Thi Hàm thì đi về phía chiếc xe bí ngô mà hai con gái thích, chiếc xe này có thể trực tiếp ngồi lên trên, một mình Tô Thi Hàm ngõi cùng hai đứa không có vấn đề gì, hơn nữa chiếc xe bí ngô này cũng ở bên cạnh chú ngựa kia.
Ông bà Tân, Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng ngồi ở ngoài vòng đu quay, Phương Nhã Nhàn và bà Tăn không ngừng vẫy tay với mấy đứa nhỏ.
“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh bên này, ông bà nội và ông bà ngoại ở đây này!”
m nhạc vang lên vòng quay ngựa gỗ cũng bắt đầu chuyển động. Ban đầu Khả Hinh nhát gan thế nên bị dọa sợ, cứ nắm chặt lấy quần áo của mẹ.
Tô Thi Hàm khẽ cười, vỗ vào lưng con gái: “Khả. Hinh đừng sợ! vòng quay ngựa gỗ không nguy hiểm chút nào đâu, con ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ là được thôi!"
Vòng quay bắt đầu từ từ chuyển động, Khả Hinh cũng phát hiện ra cái này không những không nguy hiểm mà còn khá thú vị.
Nhóc con bắt đầu từ từ buông tay, chầm chậm ngẩng đầu lên.
'Vũ Đồng ở bên cạnh không sợ chút nào, mà còn chăm chú nhìn xung quanh.
nhìn Huyên Huyên ở trong lòng Tân Lãng, bởi vì ngồi ở trên ngựa cao, không những có thể quay tròn mà còn có thể cử động lên xuống, nhóc con cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà sau khi phát hiện ra nơi này rất an toàn thì vô cùng hưng phấn.
Tân Lãng cúi đầu hỏi con trai: “Huyên Huyên, cha cho con chơi vòng quay ngựa gỗ, con có vui không nào?”
“Sau này con lớn hơn một chút nữa, cha sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa thật nha”
“Đến khi đó cha cũng bế con như này, chúng ta cùng nhau thúc ngựa chạy, đi đi đi!"
Huyên Huyên nghe cha mình nói như vậy cũng bắt đầu học theo, vừa động hai chân vừa nói: “ Đi đi đi!"
Phản ứng của đứa nhỏ quá đáng yêu rồi, có rất nhiều người xung quanh nhìn về phía bọn họ, Tô Thi Hàm nghe thấy họ nói: “Mọi người nhìn kìa, ba đứa nhỏ kia đáng yêu quá!"
“Chúng mặc quần áo giống y hệt nhau, chắc là sinh ba đấy! Trong đó có một bé nam, còn đang thúc ngựa kìa! Đáng yêu quá đi mất”
“Chồng ơi chồng ơi! Lát nữa chúng ta cũng đi ngồi vòng quay ngựa gỗ đi, cảm giác như rất thú vị ấy!”
Vòng quay quay được một vòng rồi lại quay về vị trí mấy người Phương Nhã Nhàn và bà Tần đang ngồi, Tô Thi Hàm lập tức bảo hai đứa nhỏ trong lòng nhìn ra ngoài.
“Vũ Đồng, Khả Hinh, các con nhìn ông bà nội và ông bà ngoại ở ngoài kia kia”
Bốn người đứng ở bên ngoài lập tức vẫy tay với mấy đứa nhỏ: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh nhìn bên này nè!”
Bà Tần và Phương Nhã Nhàn cầm điện thoại chụp ảnh cho mấy đứa, mấy đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ thì lập tức vui vẻ cười lên.
Huyên Huyên nghe thấy giọng nói quen thuộc cũng nhìn qua bên đó, thẳng bé nhìn thấy ông bà nội và ông bà ngoại thì cười ha ha
Tô Thi Hàm căm tay Vũ Đồng và Khả hinh lên vẫy vẫy tay với bọn họ, một lát sau khi vòng quay quay tới chỗ này, Vũ Đồng không cần mẹ dạy, nhìn thấy ông bà thì lập tức kích động giơ tay lên.
“Bà nội, bà nội!" Vũ Đồng gọi bà Tân.
“Ơi! Bà nội ở đây, các cháu chơi vui thế!" Bà Tân vui vẻ nói.
Sau khi ngồi một lượt vòng quay ngựa gỗ, ba đứa nhỏ càng hứng thú hơn, chúng vô cùng yêu thích công viên Bất Dạ Thành này.
Tiếp theo Tân Lãng dẫn mấy nhóc đi xem rùa biển, ở đó có rất nhiều rùa trưởng thành và rùa con. Từng con lười biếng bò lên trên bờ, trông rất thoải mái.
Lần đầu tiên mấy đứa nhỏ nhìn thấy rùa biển thế nên tràn đầy tò mò.
Bên cạnh bán rất nhiều đồ cho rùa, du khách đi qua đây có thể mua một chút đồ để bón cho rùa ăn.
Ông Tần cũng mua một ít thức ăn cho rùa rồi đưa cho các cháu, bảo chúng đưa cho rùa ăn.
Trong nhà có nuôi mấy con cá vàng, hơn nữa còn nuôi một chú thỏ con. Mấy đứa nhỏ đều biết bón cho chúng ăn, thế nên lúc này khi bón cho rùa ăn, mấy đứa nhỏ cũng không còn xa lạ gì.
Huyên Huyên trực tiếp đưa đồ ăn qua, nhìn thấy rùa biển thò cái cổ dài ra trong phút chốc lấy đi thức ăn ở trên thìa, thì vô cùng kích động quay đầu qua nhìn mọi người, hai mắt mở to tròn đầy vẻ vui sướng.
Tân Lãng xoa xoa đầu con trai rồi nói: "Huyên Huyên của chúng ta thật là giỏi”