Lý Mục còn chưa vào đến cửa Tần phủ thì đã bị nô tài đuổi đi.
Ông ta cau mày, Tiêu Lâm không có ở Tần phủ sao, vậy hắn có thể ở đâu?
Lý Mục nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông tóc trắng đang đứng cách đó không xa. Khuôn mặt này trông thân thuộc và hiền hậu.
“Thuộc hạ tham kiến Văn giáo dụ” Lý Mục chắp tay chào.
Văn Hàn là quan thất phẩm, Lý Mục là quan tứ phẩm, nhưng Lý Mục lại tự xưng là thuộc hạ, điều này thể hiện Lý Mục cực kỳ kính trọng Văn Hàn.
"Đã lâu không gặp, ngươi cũng tới Tân phủ đưa tiễn lão tướng quân sao?” Lý Mục giải thích nguyên nhân, Văn Hàn nghe xong liền cau mày. Ông ấy cũng vì Tiêu Lâm mà tới đây, Văn Hàn không hiểu ý nghĩa của mật chỉ để trống
nên muốn xin ý kiến của Tiêu Lâm.
Văn Hàn buổi sáng đã phái người đi báo tin cho Tiêu Lâm, nhưng đợi mãi không thấy hắn tới, Văn Hàn không thể đợi được nữa liền đi đến Tần phủ.
"Đi, chúng ta cùng vào trong”.
'Văn Hàn là đế sư, ông ấy đã đến tận Tần phủ, chủ nhân Tần phủ không có lý do gì không tiếp.
Văn Hàn và Lý Mục thuận lợi đi đến chính phủ, hành lễ: “Hạ thần tham kiến công chúa và tướng quân”.
Tân phu nhân gật đầu, hơi khom người, nhìn thẳng vào Lý Mục: "Văn giáo dụ, tại sao..."
Bà ta còn chưa kịp hỏi xong thì hai vị tướng quân vừa đi dạy dỗ Tiêu Lâm đã quay lại với mái tóc bù xù và khuôn mặt đỏ như đít khỉ, như thể vừa mới phải
chịu một nỗi nhục nhã nào đó.
Bất chấp sự có mặt của người ngoài, Tân phu nhân tức giận hét lên: "Cái gì! Hắn còn dám đánh trả các ngươi?"
Hai vị tướng quân lắc đầu, sau đó lại gật đầu, tựa hồ có chút khó xử, nói ra cũng không được mà im lặng cũng chẳng xong.
"Có chuyện gì vậy?” Tân phu nhân sốt ruột hét lên: “Nói nhanh đi!”
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, vết thương trên người họ không phải do cô gia gây ra mà là do Tân tam công tử, Tân Nam gây ra.
Vừa rồi bọn họ theo chỉ thị của Tân phu nhân lao tới định dạy dỗ Tiêu Lâm một bài học nhớ đời.
Nhưng khi đến kho củi, họ thậm chí không thể vào trong vì Tân Nam đã ngăn họ lại bên ngoài, nhất quyết không cho họ đánh Tiêu Lâm.
Có điều quân lệnh như sơn, họ buộc phải đánh Tiêu Lâm một trận.
Vì thế họ đã xảy ra xô xát với Tân Nam.
Vốn dĩ Tân Nam không có ý định nói chuyện bằng đao kiếm, nhưng không ngờ cô gia lại tỏ ra rất thích thú và cổ vũ cho Tân Nam rất nhiệt tình, thậm chí còn hét lên những khẩu hiệu kỳ lạ như "ô la la”. Nhìn dáng vẻ của Tiêu Lâm không có một chút ăn năn hối cải nào.
Tần Nam nghe Tiêu Lâm cổ vũ thì hăng máu nên mới ra tay với hai vị tướng này.
Càng đánh, cô gia càng hét to, Tân Nam càng hăng tiết.
Tướng quân không dám đả thương Tần Nam, ngay cả rút kiếm cũng không dám, cho nên mới bị thương thảm như vậy.
"Nghiệt tử! Nghiệt tử! Đúng là giỏi ly gián! Ta sẽ tự mình tới đó! Đánh chết tên súc sinh này!"
Tần phu nhân giận dữ bỏ lại hai vị khách Văn Hàn và Lý Mục, muốn đích thân dạy dỗ Tiêu Lâm một trận ra trò!
"Công chúa, xin hãy dừng bước!”
Văn Hàn cả kinh, Tân phủ vừa có biến cố lớn, dù người nhà họ Tần ghét Tiêu Lâm như thế nào thì cũng không nên dùng tư hình vào lúc này.
Hơn nữa, Tần phu nhân đã tát Tiêu Lâm hai cái ở nơi công cộng, như vậy còn chưa đủ sao?
Tần phu nhân dừng bước, quay đầu nói: "Văn giáo dụ, ngài là đế sư. Nhưng Tiêu Lâm không chỉ là môn sinh của ngài, mà còn là con rể của ta. Vì là việc riêng của gia đình ta, Văn giáo dụ tốt nhất không nên can thiệt
Tân phu nhân kiêu ngạo phất tay áo, chuẩn bị rời đi.
"Nếu Tần lão tướng quân ở đây, ngài ấy chắc chắn sẽ không bao giờ để công chúa đối xử với Tiêu Lâm như thế này!”
Văn giáo dụ lại nói thêm một câu, Tân phu nhân đành phải dừng lại, nhướng mày chờ ông ấy nói xong. Văn giáo dụ lo lắng nói: "Tiêu Lâm thực sự muốn tốt cho Tân phủ, công chua đối với cậu ấy như vậy sẽ khiến cậu ấy lạnh lòng!"
Ha ha!
Muốn tốt cho Tần phủ?
Đây là lần đầu tiên Tân phu nhân nghe thấy một điều nực cười như vậy!
Văn giáo dụ đã già, đã nhìn thấu những biến cố trong triều đường, theo hiểu biết của ông ấy về Tiêu Lâm, vụ thảm sát ở Tống phủ khả năng cao là do Tiêu Lâm gây ra.