Vụ thảm sát Tống phủ đã mang lại cho Tần phủ một cơ hội sống.
Sự trả thù tàn độc như vậy khiến những kẻ muốn tấn công nhà họ Tân phải tạm thời dừng tay.
Văn giáo dụ nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người, thật khó để nói ra những lời ông ấy đang định nói. Văn Hàn đành tiến lên vài bước và ngăn Tân phu nhân lại.
Động thái này đã gây sốc cho tất cả mọi người.
"Công chúa, ta đã vượt quá giới hạn rồi. Nhưng lúc này, ta không thể để công chúa động tay với Tiêu Lâm chứ đừng n đánh chết cậu ấy! Vì Tân lão tướng quân cũng được, vì Tân phủ cũng được, nếu đối xử với Tiêu Lâm như vậy, Tân phủ sẽ thật bất nhân bất nghĩa, bội bạc, còn cho người ngoài cơ hội phá hoại Tần phủ!
Văn Hàn nói rất nặng lời, khiến Tân gia bất mãn, đặc biệt là Tân Phong. Văn Hàn thực sự rất coi trọng Tiêu Lâm này!
Trước khi tổ phụ qua đời, ông ấy còn giao cả binh phù cho Tiêu Lâm! Rốt cuộc Tiêu Lâm có ma lực gì? Những ngày này, Tần gia đang âm thầm yêu cầu Tiêu Lâm giao ra binh phù.
Tiêu Lâm không những không chịu giao mà còn giả vờ không hiểu, nói rằng †ổ phụ đã đưa cho mình thì đó là của mình.
Binh phù đó còn quan trọng hơn cả nhà họ Tần, sao có thể nằm trong tay hắn?
Hôm nay Tần phu nhân đánh hắn cũng chỉ để ép hắn giao ra binh phù, trách hắn làm việc không cẩn thận chỉ là cái cớ.
Trước khi binh phù được giao ra, Tiêu Lâm cho dù có chết cũng không thể rời khỏi Tần phủ!
“Tránh sang một bên!" Tân phu nhân quát lớn, nhưng Văn Hàn vẫn cương quyết không chịu.
Tân Thắng thấy tình hình này không ổn, bước tới can ngăn: “Văn giáo dụ, ngài là đế sư, chúng tôi rất kính trọng ngài. Nhưng chuyện hôm nay tốt nhất Văn giáo dụ không nên tham gia vào. Chuyện rất hệ trọng, chúng tôi không thể giải thích rõ ràng cho ngài. Đợi khi đã đạt được mục đích, chúng tôi đương nhiên sẽ không làm cô gia khó xử”.
Mục đích?
“Tân tướng quân đang nói đến binh phù sao?” Văn Hàn thấp giọng nói, nét mặt Tần phu nhân và Tần tướng quân lập tức thay đổi: “Tần lão tướng quân đã đưa binh phù cho Tiêu Lâm, hẳn là có lý do của ông ấy. Đối với Tần gia mà nói, Tiêu Lâm chính là lựa chọn tốt nhất. Tại sao người nhà họ Tân lại hung hãn như vậy? Cho dù không tin ta, cũng nên tin tưởng quyết định của Tần lão tướng quân!”
Bây giờ phe Ngụy giám quốc đang âm thầm điên cuồng tìm kiếm binh phù, Tiêu Lâm là người có thể giữ nó an toàn nhất. Rốt cuộc, không ai có thể ngờ Tần lão tướng quân lại giao phó việc quan
trọng như vậy cho cô gia của mình.
"Ngụy biện!" Tần phu nhân cười lạnh: "Là bởi vì phụ thân trước khi chết không tỉnh táo nên mới đưa ra quyết định như vậy! Tân gia tuyệt đối không thể để một cô gia nắm giữ vật quan trọng như vậy!”
Nói xong bà ta đẩy Văn Hàn ra!
Cho dù hôm nay Thiên Vương tới, bà ta cũng sẽ buộc Tiêu Lâm phải giao ra binh phùI
Nếu Tiêu Lâm không chịu giao, lòng trắc ẩn của bà ta cũng chỉ có nhiêu đó! Mẹ và em gái của Tiêu Lâm đã bị giám sát, nếu hắn không hợp tác, họ cũng không thể sống sót!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tần phu nhân lại đi về phía trước, Văn Hàn sống chết kéo lại. Tân phu nhân thẹn quá hoá giận liền đẩy mạnh một cái.
Khi hai người giằng co, Văn Hàn mất thăng bằng và ngã xuống đất!
May mắn thay, có một đôi tay đỡ Văn Hàn, không thì đầu của ông ấy đã đập vào tảng đá bên cạnh.
Người vừa đỡ Văn Hàn là Dịch Quy.
Sự xuất hiện của chàng trai trẻ tuấn tú trước mặt khiến đôi mắt của Tần Phượng Uyển sáng lên.
Hôm nay, Dịch Quy mặc đồ trắng giản dị mà toát ra khí chất thanh cao, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt u ám của những người ở Tần phủ.
Y giống như một tia sáng chiếu vào nơi u tối này vậy.
Khí chất văn nhân toả ra từ Dịch Quy có phần giống Tiêu Lâm...
Pi!
Tiêu Lâm mà có khí chất văn nhân gì chứ? Một kẻ vô dụng mà thôi! Tân
Phượng Uyển lập tức dập tắt suy nghĩ vừa loé lên trong đầu này, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho Tiêu Lâm, kẻ luôn miệng nói muốn hoà ly với nàng!
"Văn giáo dụ, ngài không sao chứ?" Dịch Quy muốn đỡ ông ấy đứng dậy, nhưng Văn Hàn liên tục xua tay: "Đừng, không cần lo cho ta! Đi ngăn cản trưởng công chúa!”
Dịch Quy có chút khó xử, địa vị của y và trưởng công chúa chênh lệch rất lớn, bà ta lại có võ công, y làm sao có thể ngăn cản được đây?
"Sao ngài lại không có hộ vệ vậy?” Văn Hàn vỗ đùi. Đúng rồi! Hộ vệ, hộ vệ! Lý Mục không phải là hộ vệ của ông ấy sao?
Chỉ là sau này Lý Mục làm quan, Văn Hàn không bảo ông ta đi theo mình nữa.
"Lý Mục!”
Văn Hàn giọng run run, thanh âm quen thuộc mà khiến người ta hưng phấn này khiến Lý Mục lập tức hô lên: "Có thuộc hại”
"Bảo vệ Tiêu Lâm! Đừng để trưởng công chúa chạm vào cậu ấy!"
Nếu lúc này binh phù rơi vào tay người nhà họ Tần, phe Ngụy giám quốc như: con hổ đói nhất định sẽ tiêu diệt nhà họ Tần!
Trước khi Tân Bát Phương chết, chính vì lo lắng chuyện này nên mới giao nó cho Tiêu Lâm, khiến những kẻ kia không thể ngờ tới được!
"Vâng!" Lý Mục nhận lệnh lao lên. Nô lệ Côn Luân đại đa số sinh ra đã là chiến binh, chỉ khi chiến đấu họ mới cảm thấy như mình đang sống!
Lý Mục đã nhịn rất lâu rồi!
Tần Thắng thấy tình thế không ổn, Tân phu nhân không phải đối thủ của Lý Mục: “Trong Tần phủ không được phép động đao kiếm!”
Tần Thắng vừa dứt lời, Văn Hàn liền hét lớn: "Cho dù có chết! Ngươi cũng phải bảo vệ Tiêu Lâm!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!” Lý Mục gật đầu, phóng vọt lên đuổi theo Tân phu nhân! Lý Mục giống như một cơn gió nhẹ, biến mất trước mặt mọi người với tốc độ đáng kinh ngạc!
Tần Thăng cả kinh, quay đầu nhìn Văn Hàn: "Văn giáo dụ, dù ngài có yêu quý Tiêu Lâm thế nào đi nữa thì cũng không cần phải làm như thế này!"