Ở Rể

Chương 61

Dưới gối đàn ông có vàng, nhưng Tống Thiên Vấn lại như đàn bà, lật mặt nhanh hơn cả lật sách.

“Keng!" Một tiếng, con dao ngắn trong tay Tống Thiên Vân rơi thẳng xuống gạch, phát ra âm thanh chói tai, như đang trào phúng chủ nhân đã quỳ quá ngay ngắn.

Y quỳ trước mặt Tiêu Lâm, cực kì xấu hổ, mặt đỏ tai hồng, nhưng tính mạng sắp không giữ được rồi, thì mặt mũi còn có tác dụng gì nữa? Y căm hận trừng mắt nhìn Chu Hành, Chu Hành lắc quạt, dáng vẻ thờ ơ không liên quan tới chuyện này, khiến y vừa giận vừa hận.

Từ lâu y đã từng nghe nói, người nhà họ Chu không có ai là người tốt, nhưng y không tin y đường đường là con trai của Tống đình úy, phụ thân và nhà họ Chu thân nhau như vậy, y cho rằng nhà họ Chu đối xử với người bên cạnh không tốt thế nào cũng không quan trọng, vì nhà họ Tống có gia tài khổng lồ, tất nhiên nhà họ Chu phải đối xử chân thành rồi!

Bây giờ xem ra... Thật là buồn cười quá! Nhà họ Tống có mắt không tròng, lại liên minh với người như vậy!

Trước mắt, người duy nhất có thể cứu y, chỉ có Tiêu Lâm!

Vì mười lắm năm trước, đội quân hy sinh vì nhiệm vụ, là quân Tiêu gia! Tướng quân dẫn đầu, chính là phụ thân và ông nội của Tiêu Lâm!

Năm đó, quân Tiêu gia tiếng tăm lừng lẫy, cái gọi là không có lính kém dưới tay tướng giỏi, mọi quân Tiêu gia đầu dũng mãnh thiện chiến, ý chí kiên cường. Quân Tiêu gia chết trận trong chiến dịch đó, bọn họ ai nấy đều đã liều cả hơi thở cuối cùng, không đợi quân chỉ viện đến sau của Đại Ngụy, đã mạnh mẽ, bi tráng bảo vệ đất nước khỏi cuộc tấn công của dân Hung Nô.

Cuối cùng, quân lính dân Hung Nô tan rã, hoảng loạn bỏ chạy. Quân Tiêu gia chết trận ở sa trường, da ngựa bọc thây, lấy tấm thân máu thịt để tạo ra công lao to lớn, được ghi vào. sử sách của Đại Ngụy vĩnh viễn!

Cho dù bây giờ nhà họ Tiêu đã suy tàn, nhưng nhà họ Tiêu vẫn vô cùng vẻ vang!

Trên cạnh cửa của nhà họ Tiêu, cho dù mộc mạc giản dị, nhưng vẫn xứng với bốn chữ công đức phi thường mà tiên hoàng ban tặng.


Phạm vào cấm kị ngày mười bảy tháng mười, ngoài bệ hạ có thể đặc xá ra, thì còn Tiêu Lâm có thể cứu y ra khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng này!

Ngày thường họ Tiêu không dễ dùng, nhưng hôm nay, trước mặt người phạm cấm kị, một chữ Tiêu, lại giống như thanh kiếm báu rồi!

Tống Thiên Vấn là người thông minh biết nhìn mặt làm việc, y cho rằng, y thân là con của Tống Tri, ät Tiêu Lâm sẽ giúp!

Giúp Tống Thiên Vấn lần này, nhà họ Tống nhất định sẽ mang ân mang huệ, nhất định sẽ báo đáp Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm không quyền không thế, nếu dựa vào nhà họ Tống, con đường phía trước dễ đi hơn nhiều, bây giờ đây là cơ hội hiếm có, chỉ tới một lần duy nhất!

Lúc này Tống Thiên Vấn vừa sợ hãi lại tự tin, không hề nhận ra ánh sáng lạnh trong con ngươi của Tiêu Lâm.

Năm mươi ngàn binh nam của quân Tiêu gia vùi thân nơi sa trường, bây giờ không nhận được sự thương nhớ của đám người này thì thôi đi, bọn họ còn muốn lợi dụng à?

Tiêu Lâm tự nhận không có tư cách hưởng thụ vinh quang, vinh quang chỉ thuộc về người dũng cảm không sợ chết! Thanh kiếm báu được nung đúc từ những thân xác máu thịt đó, vinh quang mang tới cho quân Tiêu gia, là dùng để cảnh tỉnh người đời sau hãy bảo vệ đất nước, chứ không phải giúp những tên công tử ăn chơi này thoát khỏi trừng phạt!

Tống Thiên Vấn cầu xin nói: “Tiêu huynh, tha cho ta đi! Người nhà họ Tiêu, luôn có lòng dạ bồ tát, đừng so bì với người có kiến thức như ta, đợi lát nữa mà người quan phủ tới, ngài cứu ta một mạng đi!"

Tiêu Lâm cười lạnh lùng, nói: “Nhà họ Tiêu có câu, King Cương trừng mắt nên bắt bốn quỷ đầu hàng, bồ tát hạ mày nên khoan hồng sáu cõi. Tống Thiên Vấn, ngươi khiến hộ vệ của ta bị thương, họ Tiêu này cũng không định cứu ngươi đâu.

Tiêu Hình của lúc trước mềm lòng, Tống Thiên Vấn cầu xin mấy câu, hắn nhất định sẽ tha thứ.


Nhưng Tiêu Lâm tin tưởng, không có King Cương trừng mắt, thì lòng dạ bồ tát ở đâu ra?

Hắn sẽ không chỉ không giúp họ Tống này, mà còn kiên quyết không tha cho y!

Khi hắn muốn tử tế, thì đám người này lại không tử tết

Bây giờ bọn chúng muốn tử tế, Tiêu Lâm lại không định tử tế nữa!

Tống Thiên Vấn ngơ ngác, hơi hổn hển: “Ta là người nhà họ Tống, ngươi giúp ta, ngươi thiệt cái gì? Ta thấy ngươi họ Tiêu, ta mới cầu xin ngươi! Nếu không, ngươi xứng được bản công tử cầu xin à?”

“Chính vì ta họ Tiêu! Nên ta càng không tha cho ngươi!”

Tiêu Lâm quát, khiến Tống Thiên Vấn phát run!

Trong ngày quốc nạn này, đám người đời sau dựa vào. quân Tiêu gia mới được hưởng thời đại thái bình hưng thịnh, lại muốn không bằng không chứng, giết đời sau của nhà họ "Tiêu ngay trên đường phố.

Tiêu Lâm hắn không đồng ý!

Năm mươi ngàn anh linh nhà họ Tiêu cũng không đồng ý!


Luật pháp Đại Ngụy càng không đồng ý!

Thân thể Tống Thiên Vấn suy sụp, quả nhiên Tiêu Lâm không để tâm tới sự nâng đỡ của nhà họ Tống!

Cơ hội leo lên tốt như vậy, hắn cũng không cần!

Chu Hành bên cạnh ngơ ngác, vốn dĩ y cho rằng ý đồ cao. cả chí lớn trong thơ Tiêu Lâm, chỉ là loại tham vọng xa vời của đám học trò nhà nghèo, lấy lòng người khác, nhưng bây giờ. khi Tiêu Lâm trừng mắt phẫn nội, cả người đầy khí thế chính nghĩa, trong lòng y hơi lộp bộp, không khỏi tin tưởng ba phần!

“Dừng!”

Cách đó không xa có tiếng quát lớn, một đội quân Vũ Lâm cực kì uy phong, cưỡi ngựa đi tới.

Tiêu Lâm nhìn về phía xa, ngựa này là ngựa hoang Tác-ta đã trên bờ vực tuyệt chủng ở Hoa Hạt!

Cơ thể của ngựa hoang Tác-ta mạnh mẽ, thân dài 2,8 mét, cao trên 1 mét, nhìn như ngựa nhà, cường tráng uy phong vô cùng!

Tiêu Lâm phân biệt cẩn thận, bảo tàng có miêu tả về con ngựa cổ này, bờm ngắn dựng đứng, đuôi bó lại, tứ chỉ vạm vỡ, thường có hai đến năm sọc ngang đen rõ ràng, phần dưới bắp. chân có màu đen, thường gọi là chân đạp thanh”.

Ngựa hoang Tác-ta nghỉ ở thảo nguyên trên núi và hoang mạc, tính nhanh nhạy, chạy băng băng, bình thường đều do. ngựa đực cường tráng dẫn đầu, kết thành một đàn ngựa năm đến mười con, sống cuộc sống lang thang.

Ngựa là bạn tốt của chiến sĩ, một con ngựa tốt, có thể khiến chiến sĩ như hổ mọc thêm cánh, đội quân Vũ Lâm ai ai cũng cưỡi ngựa hoang Tác-ta, cực kì uy phong, về mặt nuôi ngựa, Đại Ngụy đúng là tiên tiến hơn Hoa Hạ một chút.

Säc mặt Tống Thiên Vấn trảng bệch, không phải là quan địa phương, mà là quân Vũ Lâm! Tia hy vọng cuối cùng trong lòng y, bị phá vỡ hoàn toàn rồi.


Nếu là quan địa phương tới, phụ thân còn có thể chào hỏi một chút, nhưng quân Vũ Lâm là cấm quân ở kinh thành, trực thuộc của hoàng đết! Bất cứ nơi nào quân Vũ Lâm đi qua, thì được quyền làm trước bẩm sau!

“Hí!" Đội ngựa phi nhanh, quân Vũ Lâm dừng lại trước mặt đám người Tiêu Lâm, bọn họ mặc giáp bạc, eo buộc dây đai, đeo túi cung, ống tên và bảo kiếm, tay cầm trường đao Vũ Lâm, đi ủng cao đế thấp.

Người cầm đầu cưỡi ngựa ngồi trên cái yên màu bạc nhìn mấy người, đều là những khuôn mặt quen thuộc, toàn con cháu thế gia không phú cũng quý.

Chỉ có một người, cực kì lạ lãm.

Người dẫn đầu họ Chung, là lang tướng ngũ phẩm, khoảng bốn mười tuổi. Gã xoay người xuống ngựa, nhìn Từ Đạt dưới đất, lại liếc Tống Thiên Vấn quỳ khúm núm trên đất, cả phó sinh xa lạ nhưng mặt mũi kiên cường kia, cộng thêm trước đó người dân đi báo quan đã sớm nói sơ lược, nên Chung lang tướng cũng hiểu được vài phần.

Chung lang tướng chỉ vào Tống Thiên Vấn và Tiêu Lâm, gã thân là lính, vô cùng kính mộ quân Tiêu gia, trừng mắt quát lạnh: “Ngày thờ cúng quốc nạn, các ngươi lại tụ tập ở đây để đánh nhau, dùng nô lệ Côn Luân, sao mà xứng đáng với bệ hạ Đại Ngụy và năm mươi ngàn anh linh được?”

Nói rồi, gã rút đao Vũ Lâm sáng ngời ra!

Tống Thiên Ván đổi hướng khác tiếp tục quỳ, y chỉ vào. "Tiêu Lâm, lo lắng nói: “Chung lang tướng, là người này gây rắc rối! Ta thấy bất công thôi! Hän học lén, theo luật cũng phải giết! Ta là người có công, ta có công!”

Chết đến nơi rồi, mồm miệng vẫn hôi thối như vậy, Tiêu Lâm không biện giải, lưng thẳng tắp.

Chung lang tướng trầm giọng nói: “Trước mặt quốc pháp, đối xử như nhau, ngươi đi trước, hắn theo saul”

Sắc mặt Tống Thiên Vấn trắng bệch, lắc đầu: “Ta là con trai của Tống Tri - Tống đình úy! Ngươi không biết sao?”

“Biết” Chung lang tướng gật đầu, Tống Thiên Vấn ngơ ngác, Chung lang tướng nói tiếp: “Tống công tử, đắc tội rồi!”

Bình Luận (0)
Comment