Ở Rể

Chương 62

Dao Vũ Lâm giơ cao, dạo đám con cháu thế gia phải lấy quạt che mắt lại.

Tống Thiên Vấn sợ hãi đái ra quần, y bổ nhào như chó đến chân Tiêu Lâm, hoàn toàn quên những lời nói xấu Tiêu Lâm vừa nấy: “Tiêu huynh! Ngươi nói một câu đi! Ngươi giúp ta đi! Ta đồng ý với ngươi, sau này sẽ không chống lại ngươi nữa! Sau này ta, nghe ngươi hết!”

Tiêu? Tay Chung lang tướng dừng lại, mặt đầy vẻ thăng trâm lộ ra một tia khó tin, gã ngơ ngác, nhìn Tiêu Lâm, nét mặt người này kiên định cương quyết, mặc dù hóa trang học trò, nhưng lại mang khí thế nghiêm nghị, khí khái anh hùng giữa hai mày không có mười thì cũng chín phần.

Trong kinh thành, người họ Tiêu không ít, nhưng họ Tiêu mà ngay thẳng khí thế như này, thì chỉ có một nhà họ Tiêu mới sinh ra người giống vậy được.

Vậy chính là phủ tướng quân nhà họ Tiêu rồi. “Tiêu huynh! Cứu ta với! Cứu ta đi!”

Tống Tri là một trong chính bộ, có thể khiến công tử nhà họ Tống cầu xin không màng danh dự như vậy, lại còn là người nhà họ Tiêu có thể ra tay cứu y trong ngày đất nước thờ cúng...

Chỉ có người của phủ tướng quân nhà họ Tiêu trong kinh thành thôi.

Người này là Tiêu Lâm! Mắt Chung lang tướng sáng lên, lập tức thu dao, hành lễ nói: “Chung Quế bái kiến Tiêu giải nguyên!”

Lúc này, các quân Vũ Lâm khác thấy vậy, lập tức xuống ngựa, cùng hành lễ với lão đại.

Tiêu Lâm đáp lễ, lạnh nhạt nói: “Giờ họ Tiêu chỉ là một dân thường, đại nhân không cần khách khí như vậy.”

Chung Quế lạnh lùng quét mắt qua Tống Thiên Vấn, to gan lớn mật! Con cháu thế gia trong kinh thành bây giờ, lại đối xử với đời sau của nhà tướng như vậy!


Tống Thiên Vấn cực kì hoảng sợ, càng ôm chặt lấy chân Tiêu Lâm: “Tiêu huynh, cứu ta! Xe ngon người đẹp, bất kì thứ gì, chỉ cần ngươi muốn, nhà họ Tống đều có thể dâng cho ngươi!”

Vừa nãy Tống Thiên Vấn kiêu ngạo bao nhiêu, thì bây giờ hèn mọn bấy nhiêu, nhưng từ đầu tới cuối y đều tự tìm đường chết, hiện tại đã quá muộn rồi!

Tiêu Lâm dịch chân ra, tay Tống Thiên Vấn vồ vào không khí, Tiêu Lâm lùi về sau liên tục, Tống Thiên Vấn cũng quỳ đuổi theol

Chung Quế thấy Tiêu Lâm không tha thứ tí nào, trong lòng vốn tức giận với đám con cháu quần là áo lượt của thế gia, nên lại giơ dao Vũ Lâm trong tay lên!

Gã tức giận vô cùng, thanh sắc hung dữ, như Diêm Vương:

“Tống Thiên Vấn, bản quan thay bệ hạ nhắc lại cấm kị trong thờ cúng của quốc gia! Bất kể là thế gia hay dân thường, hôm nay đều không được mở cửa hàng, đánh người, giết người, đổ máu! Nếu làm trái, lập tức chịu trừng trị của pháp luật! Hôm nay ngươi đã vi phạm luật nước, coi thường pháp luật, chuyện này bệ hạ không thể tha thứ, nhà họ Tiêu không thể tha thứ, năm mươi ngàn anh linh không thể tha thứ, bây giờ chém đầu thị chúng! Răn đe dạy bảo! Cảnh cáo người saul”

“Không!” Tống Thiên Vấn lắc đầu, không! Tương lai hứa hẹn của y, Tiêu Lâm còn chưa chết, sao y có thể thành quỷ dưới lưỡi dao được!

Sắc mặt cao ngạo của Tống Thiên Vấn tái mét: “Chu huynh! Cứu tai”

Chu Hành lắc quạt, như không nhìn thấy khuôn mặt cầu xin của Tống Thiên Vấn, lúc này y tuyệt đối không thể có một tia quan hệ nào với họ Tống được.

Tống Thiên Vấn vừa sợ vừa tức, bấy giờ Tống Tri nghe tin chạy tới, dẫn người Tống phủ lo lắng không yên chạy tới: “Chung lang tướng! Giơ cao đánh khết”

Mắt Tiêu Lâm lạnh lùng, không nói lời nào, có quyền có thế là khác ngay, xảy ra chuyện đã có cha ruột ôm đồm cho.


“Cha! Cha!” Tống Thiên Vấn sợ đái ra quần, mặt đầy nước mắt nước mũi, kinh ngạc vui mừng hét.

Lúc này, lưỡi đao chuyển động, lướt qua mắt Tống Thiên Vấn, y kinh ngạc nghiêng đầu!

Dao Vũ Lâm giơ cao, nhanh như dao chẻ củi, không hề tạm dừng vì Tống Tri tới!

Con ngươi Tống Thiên Vấn phóng đại, mắt nhìn dao Vũ Lâm chém xuống, cổ đau đớn, còn chưa kịp hét lên, đã ngã xuống rồi!

“AI” Người dân sợ hãi cúi mặt xuống! Chu Hành ngơ ngác, quân Vũ Lâm thật sự ra tay rồi! “Con tai”

Tống Tri vô cùng hoảng sợ, mặt trắng như tờ giấy. Trong lòng Chu Hành thầm vui mừng, như vậy, hôm nay tội Tiêu Lâm học lén cũng không thoát được rồi! Y và các con cháu thế gia khác liếc mắt với nhau, có Tống Tri ở đây, chính là thời điểm tốt để xóa bỏ Tiêu Lâm!

Chung Quế thu dao chém Tống Thiên Vấn lại, kính cẩn lễ phép, đúng mực nói: “Hạ quan bái kiến Tống đình úy!”

Tiêu Lâm cho rằng, cấp bậc của Chung Quế thấp hơn Tống Tri, nhất định sẽ dừng tay, ai ngờ gã vẫn làm việc theo luật.

Luật pháp cổ đại, uy nghiêm vô cùng, không cho phép bất kì ai khiêu khích.

Quân Vũ Lâm trực thuộc hoàng đế, không nịnh hót bợ đỡ đám con cháu thế gia này, luôn đối xử bình đẳng. Tiêu Lâm có chút cảm tình với thời đại này, xem ra Đại Ngụy cũng không chỉ có loại gian thân bất chính như nhà họ Chu.

“Rốt cuộc là vì sao? Vì sao lại như vậy?” Tống Tri giận dữ đấm xuống đất, Tống Thiên Vấn đã trúng cử, tương lai xán lạn, vì sao lại ngu ngốc tới mức tự hủy hoại tương lai chứ?


Chu Hành thấy vậy, lập tức tiến lên nói ngọn nguồn câu chuyện lại một lần.

Cái chết của Tống Thiên Vấn là vì Tiêu Lâm học lén, còn Tống Thiên Vấn vì danh dự pháp luật mà nhất thời bốc đồng.

Có con cháu thế gia bên cạnh làm chứng, Tống Tri cực kì tin lời Chu Hành.

Chung Quế cau mày, đã sớm nghe nói Tiêu Lâm là người đàng hoàng, học rộng tài cao, nên lời Chu Hành không có ý nghĩa gì cả.

Gã đang muốn mở miệng, Chu Hành đã tinh mắt hô nói: “Chuyện này, e là không tới lượt Chung đại nhân làm chủ đâu. Chung đại nhân phụ trách an toàn của kinh thành là được rồi, chuyện học lén, đường đường có Tống đình úy ở đây, không cần ông nhúng tay vào, chẳng lẽ Chung đại nhân muốn làm việc vượt cấp?”

Chung Quế ngơ ngác, lời này của Chu Hành rất lễ phép, đúng là chuyện học lén không nằm trong phạm vi quản lí của quân Vũ Lâm.

Tống Tri cực kì tức giận trừng mắt nhìn Chung Quế, sau khi mất đứa con yêu, ông ta run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào Tiêu Lâm: “Thằng nhãi ranh! Cuồng vọng tới vậy! Bản quan...”

Còn chưa nói xong....

Tiêu Lâm đang muốn mở miệng, một người đã xô đám người ra, đi thẳng vào.

Lúc ông ta đi tới, con ngươi uy nghiêm trầm tĩnh, lặng lẽ nhìn lướt qua đám người Chu Hành, đám người Chu Hành kinh ngạc, lập tức hành lễ nói: “Học trò bái kiến Văn giáo dụ!”

Văn giáo dụ luôn không chú ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, sao hôm nay lại ra khỏi phòng sách, tham gia vào cuộc vui như vậy?

Chỉ thấy Văn giáo dụ đi thẳng tới trước mặt Tiêu Lâm, cực kì không hài lòng nói: “Tiêu giải nguyên, mấy nay vì sao không tới nhập học? Lão phu đợi ngươi ở phòng sách Thanh Viên đã lâu, ngươi tự cảm thấy mình bẩm sinh ngu dốt, hay không xem trọng học thức của lão phu, cho rằng lão phu không xứng làm thầy ngươi?”


Đám người Chu Hành kinh ngạc, sắc mặt Tống Tri và Chung Quế càng sửng sốt!

Văn giáo dụ là thầy của hoàng đế, từng dạy tiên hoàng và bệ hạ, tới cả hoàng đế cũng phải kính cẩn lễ phép với Văn giáo dụ, Tiêu Lâm có thể làm học trò của Văn giáo dụ, là phúc đức tích lũy tám đời rồi! Thế mà Tiêu lâm còn từ chối nhập học?

Bây giờ, cuối cùng người dân cũng biết, mấy ngày nay, người Văn giáo dụ trông ngóng chờ mong trước phòng sách, thì ra là cô gia của Tần phủ _ _ Tiêu Lâm!

Tiêu Lâm không giàu không quý, còn Văn Hàn là nhân vật được cả thế hệ kính trọng, mà bây giờ ai cũng được tới trường, nên đối xử bình đẳng không phân biệt với mọi học trò.

Bây giờ từ đáy lòng Tiêu Lâm thấy vô cùng kính trọng, Văn Hàn đã giải vây hộ hắn, nhưng cũng đắc tội với những người muốn hắn chết, Tiêu Lâm vừa kính trọng vừa cảm động với ông ta, hắn hành lễ nói: “Học trò biết sai, khiến giáo dụ lo lăng, học sinh nhất định tới học đúng giờ, không phụ sự kì vọng của giáo dụ.”

“Tốt! Tốt!” Văn giáo dụ vuốt râu, vui vẻ gật đầu. Lời nói dối bảo Tiêu Lâm tới học lén, không đánh đã tan.

Năm đó Chu Hành vì muốn xin nhập học vào Thanh Viên, trong nhà đã tiêu ngàn lượng bạc mới có được một vị trí, bây giờ Văn giáo dụ lại tự mình chiêu sinh thì không nói, còn coi trọng Tiêu Lâm tới như vậy, phân biệt đối xử!

Chu Hành nắm chặt cây quạt, lòng bàn tay hơi đau, ước gì được xé Tiêu Lâm thành mảnh vụn!

Người Tống phủ đang khóc lóc, ôm Tống Thiên Vấn không còn hơi thở khóc thét trời đất, Văn giáo dụ chỉ lạnh nhạt nhìn một cái, từ lâu ông ta đã từng dạy đám học trò này, nếu trong lòng đầy mưu mẹo nham hiểm, ắt sẽ bó chân trong tù, mua dây buộc mình.

Bây giờ Tống Thiên Vấn lao vào chỗ chết, đời người đã hết, người làm thầy như ông ta cũng không thoát khỏi chỉ trích được.

“Tống đại nhân, nén đau thương.” Ông ta khế thở dài, quay đầu nói với Tiêu Lâm: “Đi thôi, để ta đưa ngươi về nhà.”

Tiêu Lâm ngơ ngác, vốn cho rằng Văn giáo dụ chỉ giúp hắn giải vây, nhưng nào ngờ ông ta còn thành tâm với hắn đến vậy.

Học trò có thể khiến Văn giáo dụ hộ tống, e Tiêu Lâm là người đầu tiên trong kinh thành rồi!

Bình Luận (0)
Comment