Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 359

Trong khoang thuyền vừa ồn ào náo nhiệt, vừa hỗn loạn, vốn cũng không có quá nhiều đèn, không thể gọi là xanh vàng rực rỡ nhưng cũng khá sáng sủa. Đa số hộ vệ của đám con cháu quý tộc đều đi theo bên cạnh. Xung quanh bến tàu lúc này cũng có binh lính qua lại không ngớt. Mặc dù lúc trước mới xảy ra việc cướp lễ vật sinh nhật nhưng không có mấy người cho rằng sẽ có sự việc tương tự lại phát sinh ở đây.

Cũng giống như người đang đứng ở nơi an toàn nhìn nước lũ cuồn cuộn khắp nơi, cho dù là vẻ mặt nghiêm túc, bàn luận này nọ, nhưng thực ra trong lòng chưa chắc đã có cảm giác gì thực sự.

Cho đến khi một tiếng nổ đột nhiên phá vỡ không khí của đại sảnh, giống như hắc ám dày đặc đột nhiên bị bùng nổ.

Lúc này, gần hai người nhất có lẽ chính là Lý Sư Sư. Nàng căn bản cũng không xác định được chuyện gì đã xảy ra. Nụ cười của Ninh Nghị vẫn còn trong mắt nàng nhưng chỉ một khắc sau đã bị tiếng nổ to kia thay thế.

Quyền phong vượt qua thân thể nàng, chấn cả quần áo, xé gió như hổ rống, thậm chí còn khiến không khí phát ra một tiếng trầm đục. Đó là cương kình thuộc về Phá Lục Đạo. Mà ở bên kia, Yến Thanh dùng tên giả Vương Nhàn tiến lên một bước, vung quyền giao thủ với quyền phong của Ninh Nghị.

Gần như đồng thời, từ trong đám người xung quanh, Tề Tân Dũng đâm trường thương ra. Trường thương trong tay Tề Tân Hàn vẫn còn bị bọc trong bao bố nhưng từ động tác vung thương của y, cây thương thép điên cuồng chấn động giống như cuồng long, bao bố rách tung ra giữa không trung. Còn ở một bên khác, Văn Nhân Bất Nhị cùng lúc tiếp cận.

Trong chớp mắt, tiếng đánh nhau xé gió và tiếng bước chân điên cuồng vang lên.

Ánh thương thép, bao bố, ánh đèn lay động, bóng người đánh nhau, v. v … Tất cả đan hòa vào nhau. Một chiếc ghế băng bay thẳng về một bên khoang như đạn pháo, đánh vào cửa sổ. Bao vải bọc lấy thương thép rách tung thành vô số con bươm bướm. Một chiếc đèn lồng trên trần nhà vỡ tung, ngọn lửa bắn ra bốn phía.

Nhưng ngay sau đó, Yến Thanh đã bắt được cánh tay Ninh Nghị. Một tiếng thét lớn vang lên, tiếp đó là mũi thương xé gió đâm tới, bóng người lao tới. Hai bóng người mất cân bằng bay lên không trung. Ninh Nghị bị ném bay ra ngoài, Yến Thanh thì bị đánh bay sang bên kia.

Ầm …

Ninh Nghị bị đập vào chiếc bàn bên cạnh, chật vật không chịu nổi. Gần như trong nháy mắt bị rơi xuống, Yến Thanh tóm lấy một chiếc bàn tròn đập vào Tề Tân Dũng đang lao tới. Y hạ hai chân xuống đất, lảo đảo lui lại sau mấy bước, sau đó mới đột nhiên giơ tay lên chống lấy cột thuyền phía sau. Trên tay, sau lưng, bả vai đều đẫm máu.

Đám người Tề Tân Dũng vây kín lại. Lúc này trong khoang thuyền mới có người hô lớn:

- Các ngươi làm gì vậy?

- Vương huynh đệ, ngươi không sao chứ?

- Các ngươi là ai?

Yến Thanh vốn bộ dạng đẹp trai, phong độ, nho nhã, phong lưu nhưng lúc này một tay chống cột, ống tay áo bị rách lộ ra cánh tay đầy cơ bắp, cúi đầu nhìn mọi người, càng thêm khí thế anh hùng. Tuy nhiên, mặc dù có mấy cao thủ như Tề Tân Dũng, Văn Nhân Bất Nhị ở trước mặt nhưng y vẫn chú ý nhất là người đang chật vật chui ra từ chiếc bàn vỡ

- Ninh Nghị.

Ống tay áo trái của Ninh Nghị cũng bị rách, trên mặt nhiều vết máu nhưng cũng không phải máu của hắn. Hắn vừa cắn răng đứng lên vừa rút từ trong ống tay áo ra một tấm sắt bị lõm. Trên mặt tấm sắt đầy những cái móc câu đáng sợ.

Ở Lương Sơn, kỹ xảo vật của Yến Thanh là vô song, vô đối. Ở trạng thái tay không, ngay cả kẻ trâu bò như Lý Quỳ đều bị rơi trái ngã phải trước mặt y. Ninh Nghị ra tay, cho dù có Lục Hồng Đề dạy bảo, nhưng trên tu vi võ học là hoàn toàn không thể so sánh nổi Yến Thanh. Phá Lục Đạo đánh ra chỉ là cậy mạnh. Trong mấy lần điên cuồng giao thủ lúc trước, thoạt nhìn tưởng như Yến Thanh là cứng đối cứng nhưng thực tế chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc đã làm tan mất toàn bộ sức lực đó, sau đó tóm lấy tay trái Ninh Nghị.

Chỉ có điều y không dự đoán được rằng trên cánh tay Ninh Nghị lại là tấm sắt mang đầy móc câu nhọn. Kỹ xảo vật dù có lợi hại thì Cầm Nã Thủ Pháp cũng chính là cơ sở. Yến Thanh tóm càng chặt thì vết thương trên tay càng nghiêm trọng. Chỉ có điều y cũng không dám dễ dàng buông tay ra, sau khi quay Ninh Nghị hai vòng mới ném văng hắn ra. Sau khi bị mất cân bằng, ống tên mà Ninh Nghị giấu trong ống tay áo bên phải còn bắn y một phát. Mũi tên nhỏ này liền chui vào vai y.

Nếu bàn về võ nghệ, bất kể là Văn Nhân Bất Nhị hay huynh đệ Tề Tân Dũng, Tề Tân Hàn vừa rồi đều có biểu hiện cao thủ hơn rất nhiều so với Ninh Nghị. Nhưng trong khoảnh khắc giao thủ, gần như toàn bộ vết thương của y đều vì Ninh Nghị.

Cũng bởi vì trên tay đau buốt, lưng y mới trúng một thương dũng mãnh của Tề Tân Dũng, lúc này máu thịt nhoe nhoét.

Mọi người vẫn còn chưa biết lý do đánh nhau, không ít người có giao tình với Vương Nhàn nhưng cũng chỉ quát mắng dừng lại mà thôi. Ninh Nghị ném tấm thép xuống, đứng lên, nhìn Yến Thanh khẽ nói:

- Đẹp trai nhỉ!

Còn trong lúc hắn đứng dậy, kỳ thật Yến Thanh cũng cúi đầu lùi lại vách sau khoang thuyền, cắn răng nói:

- Đê tiện …

Trong lúc nói chuyện, hai người đều không chút chần chừ, gần như đồng thời có hành động. Ninh Nghị giơ tay phải lên, lộ ra họng súng lạnh lẽo. Yến Thanh đột nhiên tăng tốc nhằm hướng cửa sổ.

Ầm! Bốp! Súng bắn vỡ một mảnh cửa sổ, còn Yến Thanh thì xông ra ngoài từ cạnh bên kia của cửa sổ. Tề Tân Dũng, Tề Tân Hàn và Văn Nhân Bất Nhị cùng lao theo. Bóng người và bóng thương nhoáng lên, Yến Thanh thả người nhảy vào bóng đêm sông Biện.

- Bắt lấy y!

Tiếng quát của Văn Nhân Bất Nhị vang lên bên ngoài, hòa với tiếng hô của Ninh Nghị trong khoang thuyền:

- Sống chết đều được!

Chỉ trong chốc lát, từ lúc hai bên điên cuồng đánh nhau kịch liệt đến lúc bỏ chạy và truy đuổi, thực tế chỉ là thời gian của mấy hơi thở. Máu tươi lạnh lẽo vương vãi, tiếng súng điếc tai của Ninh Nghị, đây coi như một lần giao thủ mà không có sự chuẩn bị đầy đủ.

Yến Thanh rất cảnh giác, võ nghệ cao cường. Tuy rằng bên này theo dõi rất chặt nhưng vì muốn tránh rút dây động rừng nên đều gián tiếp tìm hiểu tình huống của y, xem y tiếp xúc với những ai, tiếp đó điều tra những người mà y tiếp xúc để suy luận ý đồ của y, nhưng vẫn không thể hoàn toàn xác định thân phận của y. Vừa rồi nếu Lý Sư Sư không bỗng nhiên mở miệng, Ninh Nghị tất nhiên sẽ không thốt lên ba chữ "Lư Tuấn Nghĩa" theo bản năng để thử. Nếu không có việc thử này, hắn cứ bắn một phát từ sau lưng, Yến Thanh chắc chắn sẽ chết.

Mà đến lúc này, mọi người trong khoang mới thực sự phản ứng. Có người đi tới giả vờ uống nước để hỏi thăm. Có người lao ra ngoài khoang thuyền, xem xét tình trạng đối phương sau khi rơi xuống nước.

- Các ngươi rốt cuộc là ai, mau nói cho ta! Nếu không ta …

- Vương huynh phạm vào sự tình gì? …

- Đê tiện. Toàn ra tay với những thủ đoạn hạ lưu. Các ngươi có thù gì, can đảm thì một mình đấu với Vương huynh đi …

Quần chúng thì kích động còn Lý Sư Sư ở bên này vẫn ngơ ngác đứng đó, không hề phản ứng. Vì sao hai bên lại đột nhiên liều mạng chém giết trước mặt nàng? Nàng đang định nói gì nhưng lại thấy Ninh Nghị không thèm để ý tới đám con cháu quý tộc đang chất vấn, một tay cầm súng một tay lau khóe miệng. Khi Trần Kim Quy đi qua bên cạnh, nàng còn nghe thấy rõ y nói:

- Nhân duyên đúng là hay …

Đám người đó đang định đi tới gần, Ninh Nghị đã đi thẳng ra phía ngoài. Bên cạnh Lý Sư Sư có một nữ tử đi ra, nghênh đầu chặn những người kia lại:

- Các ngươi làm gì? Tên Vương Nhàn kia rõ ràng là một kẻ xấu, các ngươi đã bị bịt mắt mà không tự biết! Có biết rằng khi sư phụ ta ở Hàng Châu, ngay cả phản tặc Phương Lạp cũng không dám nói với ông ấy như vậy.

Người đi ra ngăn cản đó chính là Tiểu quận chúa Chu Bội. Lời nói của nàng khiến mọi người giật nảy mình, ngay cả Ninh Nghị cũng ngẩn người, muốn nói rằng Phương Lạp dám chứ, bốc phét như vậy hơi quá đáng … Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, đi ra ngoài.

Chu Bội chỉ được nghe kể lại những gì Ninh Nghị trải qua ở Hàng Châu. Nàng được nghe ở chỗ Khang Hiền rằng Ninh Nghị bẫy cả Phương Lạp, vậy đương nhiên Phương Lạp không thể so sánh nổi với Ninh Nghị. Do đó nàng mới huyên hoang như vậy. Ở đây nhà nàng có địa vị cao nhất, ai còn dám phản bác chứ?

Lý Sư Sư nghe vậy trợn mắt há hốc mồm. Trác Vân Phong ở bên kia cũng trợn mắt há hốc mồm. Tiếp đó cũng có người biết Ninh Nghị, kể ra rằng đó chính là Ninh Lập Hằng, là người viết Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu và Thanh Ngọc Án. Lúc này Chu Bội mới đắc ý dạt dào đi ra ngoài, tìm Ninh Nghị hỏi Vương Nhàn này rốt cục là ai, rồi thuận theo hô lên mấy câu:

- Bắt lấy y! Bắt sống, sống không được thì giết chết!

Trên thực tế, tuy rằng có mấy thuyền nhỏ bắt đầu lùng bắt trong kênh giữa bóng đêm nhưng đương nhiên là bóng dáng Yến Thanh đã biến mất trong dòng nước.

Cùng lúc đó, lại một đám tin tức từ quân đội Từ Châu được trinh kỵ (kỵ binh trinh thám) truyền đến … Sau cơn mưa, bên bờ đột nhiên cháy lên mấy ngọn lửa. Từng chiếc hòm đựng gì đó được người vác từ trên thuyền lớn xuống, đặt lên xe ngựa. Có mấy chiếc hòm bị mở ra, đặt ở ven đường, được ánh lửa chiếu rọi, lộ ra kim khí vàng óng. Đám người Lư Tuấn Nghĩa, Chu Vũ đang cầm mấy thứ, vừa xem vừa nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment