Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 360

- Thật sự là đồ tốt, vô giá … Đã kiểm tra rồi, mấy hòm này phần nhiều là đồ bạc, đồ vàng, bên kia có vải vóc. Lư nhị ca, trước kia hẳn là huynh không lạ gì mấy thứ này nhỉ. Là hàng thật phải không?

- Đúng là thật. Nếu có những đồ sứ, đồ ngọc thì nên dặn dò bọn họ để cẩn thận.

- Hành trình lần này không dễ đi. Nếu thực sự có đồ sứ dễ vỡ mà cồng kềnh, không ngại đập vỡ luôn.

- Điều này cũng đúng …

Lư Tuấn Nghĩa gật đầu:

- Một đường đi tới đây, phải kể tới Chu huynh đệ làm việc gọn gàng, lưu loát nhất.

- Ha ha, đâu có gì. Đám người Lâm huynh đệ cướp ngục ở Giang Ninh cũng là danh chấn thiên hạ đó thôi.

- Chu huynh đệ còn chưa biết tin tức cụ thể bên kia à? Không biết tình hình chi tiết ra sao à?

- Đúng thế. Dọc đường đi cứ vừa đi vừa dừng, tuy nhiên chúng ta cũng nghe được đại khái.

Chu Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Tình hình thế nào? Chẳng lẽ có gì phức tạp à?

Lư Tuấn Nghĩa nhíu mày:

- Cướp ngục bên kia thì thuận buồm xuôi gió, chỉ có điều các huynh đệ đi tìm nhà người ta trả thù, đã xảy ra chút vấn đề, gặp phải kẻ rắn tay. Nghe nói … Ngụy Định Quốc Ngụy huynh đệ lúc ấy đã bị giết, còn Bào Húc huynh đệ, Tiết Vĩnh huynh đệ, đều đã thành phế nhân.

- Sao lại thế?

Chu Vũ kinh ngạc hỏi, rồi suy nghĩ một lát lại hỏi tiếp:

- Bên kia chính là Lâm Xung Lâm huynh đệ. Thương pháp của y vô song, hơn nữa còn có võ nghệ và tính tình của Thiết Ngưu, Tô gia hẳn là bị giết toàn bộ chứ?

- Không hề.

Lư Tuấn Nghĩa lắc đầu:

- Nghe nói đánh giết cũng bình thường. Đối phương chỉ với sức một người, giết Ngụy huynh đệ, đánh bị thương Bảo huynh đệ và Tiết huynh đệ, tiếp đó chống lại những người còn lại, ép bọn họ phải rút lui. Theo tin tức chuyển đến thì người đó rất giảo hoạt, đê tiện, rất khó ứng phó …

Y nói chính là giảo hoạt đê tiện, nhưng trong tai đám người Chu Vũ tự nhiên có thể nghe ra cảm giác khác. Trương Thuận ở một bên nhíu mày hỏi:

- Chỉ một người thôi à?

- Ừ, theo những gì huynh đệ nói trước đó thì đó chính là vị hôn phu ở rể của tiểu thư Tô gia. Lúc trước, tất cả mọi người đều nghĩ hắn chỉ là một thư sinh, kết quả là đều lật thuyền trong cống rãnh.

Lư Tuấn Nghĩa ngẩng đầu lên:

- Hắn tên là Ninh Lập Hằng. Mấy người Thiết Ngưu nói, nếu có cơ hội, phải quay lại giết hắn, tiếp đó đuổi tận giết tuyệt cả Tô gia.

- Đương nhiên phải thế!

Trong đám có người quát lên:

- Ta hận không thể đi Giang Ninh đánh giết ngay bây giờ!

- Ôi, hiện tại cứ làm xong việc này trước rồi nói. Bất kể như thế nào, qua chuyện này, triều đình bị mất thể diện rất nhiều. Đây mới là việc lớn. Đợi cho vận chuyển xong hết đồ, bên kia sẽ thấy không đuổi kịp chúng ta nữa … Chư vị, lần này làm rất tốt, làm xong rồi sẽ làm tiếp lần nữa!

- Tốt!

- Trước hết cứ làm việc đã!

- Con mẹ nó Giang Ninh …

- Nhớ kỹ tên thằng kia là được …

Không ngờ tin tức này lại ảnh hưởng đến sĩ khí, mọi người đều hô lên. Đám lâu la đang mang đồ thấy đầu mục hô lên cũng vung đao, binh khí hoặc vỗ tay hò hét:

- Tốt!

Những tiếng hò hét vang lên một hồi, mọi người lại tiếp tục chuyển những chiếc hòm. Cũng lúc này, ở đầu kia của rừng cây đột nhiên vang lên một tiếng thét to, sau đó tiếng vó ngựa lao ra. Một người cưỡi chiến mã đột nhiên vọt tới. Các trạm gác gần xa đều bị kinh động nhưng người đó đã hô lên:

- Chú ý … Khụ, mai phục … Đến rồi …

Bên Chu Vũ vốn có hơn một trăm người, bên Lư Tuấn Nghĩa cũng có gần một trăm người tinh nhuệ, đều rút binh khí ra khỏi vỏ. Có người nhận ra:

- Là Tiểu Ất ca!

Trong nháy mắt, Yến Thanh toàn thân đẫm máu đã chạy tới, lảo đảo nhảy xuống ngựa, chỉ về phía sau:

- Bọn chúng … Bọn chúng đã biết rồi, khụ …

- Làm sao thế? Rốt cục là làm sao?

- Ta, ta không biết. Ta ở trên thuyền, vốn tưởng rằng vẫn chưa bị lộ, nhưng trước đó không lâu bỗng nhiên xuất hiện một người. Bọn chúng … Bọn chúng khả năng đã bố trí mai phục từ trước. Ta không biết tên đó, hình như … Tên là Ninh Lập Hằng.

Yến Thanh cũng không biết cái tên này có ý nghĩa gì. Lúc Lý Sư Sư giới thiệu đối phương xong, đối phương lập tức bắt đầu cảnh giác. Phản ứng như vậy rốt cục có ý nghĩa gì, y luôn luôn suy nghĩ, nhưng khiến tim y băng giá chính là tình hình nhìn thấy khi vừa lao tới đây.

Y vốn muốn nhất định phải báo sự việc lại cho đám huynh đệ nên cứ một mạch chạy tới, cũng đã cố gắng chú ý để không bị theo dõi, nhưng khi tới gần mới đột nhiên phát hiện vô số binh lính đang vây kín không một tiếng động. Bọn họ cầm cung tiễn, đao thương, hình thành một vòng vây lớn. Lúc đó Yến Thanh cũng bị nhìn thấy, gần như lấy hết can đảm, muốn liều chết phát ra cảnh báo, bởi vậy mới ra sức xung phong. Nhưng cũng không biết đối phương đã nhận được mệnh lệnh như thế nào, vô số cung tiễn lạnh băng băng nhắm vào y, nhưng chỉ tiến về phía trước mà không hề bắn một phát nào.

Y vừa nói dứt lời, không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo. Cùng lúc đó, bên phía rừng cây truyền đến những âm thành vỗ tay và tiếng gõ, giống như tiếng bọn họ vừa hô lên để phấn chấn sĩ khí, chỉ có điều rất thưa thớt, chỉ hai, ba người.

Có mấy con ngựa chậm rãi từ đó đi ra, người trên ngựa đang vỗ tay. Yến Thanh vừa nhìn liền nhân ra đó chính là Ninh Lập Hằng. Mấy con ngựa bên cạnh chở Trầm Kim Quy, Văn Nhân Bất Nhị, ba huynh đệ Tề Tân Dũng. Yến Thanh nói:

- Bên kia là Ninh Lập Hằng …

Lại nhìn thấy đi theo phía sau ngựa dần dần tràn ra vô số binh lính, tay cầm đao thương, cung tiễn. Bọn họ bao vây từ bốn phương tám hướng, đi ra không một tiếng động.

Một vòng vây lớn như vậy đương nhiên chính là đại quân ngàn vạn người. Cũng bởi vì bọn họ bắt đầu kéo vòng vây từ cực xa, lại có thêm tinh nhuệ càn quét ở phía trước, cho nên trạm canh gác của hơn hai trăm người kia không thể phát hiện ra để kịp thời cảnh báo. Cũng chính là vì liên kết ba phương diện Thành Quốc Công Chủ Phủ, Sinh Thần Cương, Mật Trinh Ti, lúc này mới có thể xuất động nhiều binh lực như vậy.

Một chiếc thuyền nhỏ cũng bắt đầu đi xuống từ phía thượng du con sông.

Tuy nhiên lúc này, ngoại trừ tiếng bước chân sàn sạt, chỉ có tiếng vỗ tay lạnh lẽo của Ninh Nghị là nổi bật nhất. Ninh Nghị cưỡi chiến mã, trên mặt không chút ý cười.

Mà ngược lại, Trần Kim Quy lại tươi cười rạng rỡ, cũng vỗ tay theo.

- Tốt!

Như thể kéo dài sự hoan hô của họ lúc trước, chỉ có điều không khỏi có vẻ rất đột ngột.

Ninh Nghị nhìn hai bên nói:

- Đến vỗ tay giúp đi nào.

Tề Tân Hàn kẹp thương thép vào nách, mặt không chút thay đổi, cũng vỗ tay.

Bộp bộp bộp …

- Làm tốt lắm!

Bộp bộp bộp …

- Chúc mừng.

- Cướp được Sinh Thần Cương (lễ mừng sinh nhật)!

Bộp bộp bộp … Bộp bộp bộp … Trong gió đêm vang lên những tiếng vỗ tay rất đơn điệu không chút tiết tấu.

************

Khi tỉnh lại, có tiếng ồn ào mơ hồ từ bên ngoài truyền đến. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, đúng là sáng sớm.

Ninh Nghị ngồi dậy, day day trán. Tiểu Thiền chỉ mặc một cái yếm nhỏ cũng ngồi dậy bên cạnh, dụi dụi mắt, đang định mặc quần áo vào thì Ninh Nghị vỗ vai nàng, nói:

- Không có việc gì, nàng ngủ tiếp đi.

Nhưng Tiểu Thiền vẫn gật đầu đứng lên, khẽ nói:

- Muội không buồn ngủ …

Sau đó đi múc nước, phục vụ Ninh Nghị đánh răng, rửa mặt, v. v …

Đã hơn hai ngày kể từ khi chấm dứt trận đại chiến liên quan đến Sinh Thần Cương (lễ vật sinh nhật). Bên ngoài nhao nhao ồn ào chủ yếu là đang giải quyết hậu quả. Hành động đuổi bắt những kẻ lọt lưới vẫn chưa dừng lại, quân đội tản ra khắp đồi núi để lục soát, tìm tòi. Đối với họ mà nói, đây đương nhiên là một hồi đại thắng, nhưng đối với Ninh Nghị thì rõ ràng là cảm xúc không cao.

- Cô gia thoạt nhìn không phải rất cao hứng nhỉ?

- Nghề nghiệp chính của đám người này chính là giết người. Nếu là ở công ty của ta thì ta đã sớm đuổi việc hết bọn họ rồi … Về nhà tự kiếm ăn đi. Hai, ba ngàn người vây bắt hơn hai trăm người mà vẫn còn có kẻ chạy thoát …

Miệng làu bàu như vậy nhưng thực tế cũng biết tình trạng thế này đã là không tồi. Rửa mặt xong đi ra, ở cửa phòng đối diện chếch bên kia cũng sớm có người thò đầu ra nhìn. Đó là Nguyên Cẩm Nhi đại khái là vẫn chưa ăn mặc chỉn chu, lộ ra mái tóc hơi loạn:

- Thắng rồi hả?

- Thắng rồi!

Ninh Nghị đi qua, Cẩm Nhi cười gật đầu, chờ Ninh Nghị rời đi mới nhăn mũi:

- Hứ, thắng mà còn giở bộ mặt nhăn nhó xấu xí.

Sau đó nàng trở về tìm Vân Trúc báo cáo.

Ra khỏi cửa, xuống thuyền, có thể nhìn thấy tình hình trên bến tàu. Rất nhiều tên lính đi qua đi lại, cũng chuẩn bị nhiều xe chở tù, vận chuyển lễ vật sinh nhật lên thuyền. Lại là cảnh chiêng trống vang trời, sắc mặt Ninh Nghị có chút khó chịu vì bị đánh thức khi còn đang ngủ. Hắn kéo một thành viên Mật Trinh Ti tới, nói:

- Các ngươi làm cái gì thế? Người trên mấy thuyền đều đang ngủ mà, quấy nhiễu dân quá … Mau bảo bọn họ dừng lại đi.

************

Trong tiếng vỗ tay lác đác, Văn Nhân Bất Nhị nói với vẻ nhàm chán:

- Mọi người mau đến xem này, ở đây có người cướp được Sinh Thần Cương nè.

Những lời này rất có lực sát thương, đám người Ninh Nghị đều phải quay sang nhìn y, khen y nói rất hay. Sau đó đối diện có người nổi giận. Gã đàn ông to lớn cầm trọng mâu trong tay giận dữ rống lên, chiến sự cũng nổ ra. Vì vậy, lúc ấy đám người Ninh Nghị còn nói với Văn Nhân Bất Nhị mấy câu:

- Ngươi hơi quá đáng …

- Là ta thì cũng không thể nhẫn nhịn nổi …

- Không thể nhẫn được …
Bình Luận (0)
Comment