Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 177

Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn


1. Lan thất


Từ trước đến nay, đối với Lan thất Ngụy Vô Tiện luôn tỏ thái độ kính nhi viễn chi. Bởi lẽ mỗi lần đến Lan thất, nếu không phải là nghe giảng bài thì cũng là nghe dạy dỗ, cho nên mỗi khi ai đó nhắc đến từ "Lan thất" hắn sẽ lập tức thấy đau đầu. Nhưng sau khi hắn thành thân cùng Lam Vong Cơ, ngược lại càng ngày càng thích chạy đến Lan thất. Đương nhiên là hắn không cần nghe giảng bài, vì dù sao cũng đã vượt qua được bình xét cấp bậc rồi. Bây giờ chạy đến Lan thất chẳng qua là chỉ để nhìn người thôi.


Tập khóa hàng ngày của Lam gia đều phải đúng giờ, tuy không ít nhưng cũng không kéo dài. Nếu như Lam Khải Nhân bận quá, giờ đọc sách buổi sáng sẽ do Lam Vong Cơ giám sát. Nhưng mà như vậy thì trực tiếp làm Ngụy Vô Tiện nghẹn đến hỏng luôn, vẫn cảm thấy nhà có hẳn một tiểu phu quân to đùng thế này, lại vừa thành thân chưa được mấy ngày, tại sao mỗi sáng thức dậy chỉ có lúc đang mơ mơ màng màng mới đòi được một cái hôn. Còn nếu sáng nào mà hắn lỡ đợi mặt trời lên cao mới chịu mở mắt thì chỉ có thể sờ thấy chăn đệm trống không bên cạnh, người nọ trước khi đi vẫn không quên giém lại thật kỹ góc chăn cho hắn, ngay cả quần áo cũng gấp cẩn thận để ngay bên gối. Ngụy Vô Tiện lăn lộn trên giường vài vòng, không ngừng thở dài, kiểu gì cũng thấy trong lòng hiu quạnh, giống như là thiếu cái gì đó. Tận đến khi ba ngày thì mất hai ngày tỉnh giấc không thấy người đâu, Ngụy Vô Tiện thật sự không chịu nổi nữa, hiếm khi dậy sớm như vậy, lén lút theo sau Lam Vong Cơ mò đến Lan thất.


Thiếu niên thanh tuấn ngồi ở giảng trác, khuôn mặt bình thản chăm chú nhìn môn sinh đang cao giọng đọc bài bên dưới, thỉnh thoảng lắng tai phê bình góp ý vài câu, trật tự trong lớp được duy trì đến mức không thể tốt hơn. Bỗng nhiên, một tiếng 'cạch' giòn tan từ ngoài cửa sổ truyền vào. Nếu ngồi xa một chút thì căn bản sẽ không nghe thấy gì, nhưng ngồi ở vị trí của Lam Vong Cơ lại nghe vô cùng rõ ràng. Y quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trong đôi mắt nhạt màu trong suốt ánh lên vài tia sửng sốt. Một cái đầu rối bù xù từ bên cửa sổ nhô ra dò xét, vốn là chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cùng một lọn tóc vểnh cao, nhưng có vẻ như thấy đôi mắt nhạt sắc kia nhìn về phía này, đôi mắt đen láy cũng thuận theo mà nhô lên, khóe mắt cong cong, tràn ngập ý cười mà nhìn y. Tiếng đọc sách dưới bục không ngừng vang lên, chẳng ai chú ý đến chuyện kỳ lạ này, nhưng khi Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn, chẳng hiểu sao đáy lòng bỗng trở nên mềm nhũn.


Thiếu niên thấy y đang nghiêm túc nhìn mình, hai mắt sáng bừng mở thật to từ ngoài cửa sổ quan sát y, đầu ngón tay gõ gõ lên khung cửa, dáng vẻ muốn nói chuyện với y vài câu nhưng lại do dự vì sợ quấy rối y đốc thúc giờ đọc bài buổi sáng. Rõ ràng đã là "tiểu Lam phu nhân" nhập gia phả Lam gia rồi, thế mà lại chỉ có thể trốn sau khung cửa mà lén lút ngắm nhìn người bên gối của mình...


Cho nên hắn hì hì cười hai tiếng nhìn thẳng Lam Vong Cơ, miệng mấp máy, nói hai chữ. Lam Vong Cơ nhìn thấy rất rõ ràng, hắn chính là đang gọi "Lam Trạm". Hắn lẩm bẩm thầm thì mà lặp đi lặp lại, rõ ràng không ra tiếng, nhưng lại giống như thành âm tiết rõ ràng dừng ở trong tai Lam Vong Cơ.


"Lam Trạm", "Lam nhị công tử", "Nhị ca ca".


Ánh ban mai dừng trên tóc của thiếu niên, nhuộm một tầng sáng dịu dàng lên mái tóc của đối phương, nhưng lại không thấy màu đen bóng thường ngày. Rõ ràng Lam Vong Cơ nhớ tối qua mình còn bế người thả vào thùng tắm rồi tắm rửa sạch sẽ tử tế một phen, gỡ hết từng nhánh cỏ khô lá vụn chẳng biết do người này lăn lộn ở chỗ nào mà bám đầy một đầu, cẩn thận gội sạch từng lọn tóc một. Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu, quay đầu nhìn những môn sinh đang ngồi bên dưới. Tiếp đến, y đứng dậy bước ra khỏi chỗ của mình. Môn sinh Lam gia đến thở mạnh cũng không dám, lén nhìn Lam Vong Cơ kê thêm một cái bàn ở bên cạnh cửa sổ.


Ngụy Vô Tiện xoa xoa cánh môi phiếm hồng, bên trên vẫn còn lưu lại cảm giác nóng rực vừa nãy khi bị người ta đè nghiến vào khung cửa lưu luyến mà hôn một lúc lâu. Sau đó mang vẻ mặt còn chưa kịp phục hồi tinh thần bị người ta dẫn vào trong Lan thất, ngồi xuống bên cạnh bàn. Y còn lo rằng đêm qua phóng túng sáng nay mông hắn còn đau, kê sẵn cho hắn một cái đệm mềm, sau đó mới xoay người bình tĩnh trở về giảng trác, tiếp tục giám sát môn sinh đọc bài. Những người khác cũng không dám nói gì, dù sao thì quan hệ của hai người tiên môn bách gia đều biết, cho nên chỉ nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện cũng đến giám sát giờ đọc sách buổi sáng thôi.


Tận đến khi Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ra...


Ngồi ở chỗ này chỉ cần vừa nhấc đầu là thấy được giảng trác nơi Lam Vong Cơ đang ngồi, đối diện với đôi mắt nhạt màu đang hơi nhướng lên của đối phương.


Chỉ là trong chốc lát thôi.


Nhưng mà đáy lòng hắn tựa như có trăm hoa đua nở, Ngụy Vô Tiện vùi mặt vào trong khuỷu tay mà cười, từ khe hở giữa bắp tay và cánh tay nhìn ra, đôi mắt ánh lên niềm vui chẳng khác nào vừa được ăn một cái kẹo ngọt ngào vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment