Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn
2. Thói quen
Trước khi thành thân, Ngụy Vô Tiện đã từng nói "Ngươi có biết tiểu gia hỏa này không chỉ cản trở phu thê sinh hoạt mà còn ăn rất tốn hay không", đây cũng không phải là một câu nói vô tình không có ý gì. Bây giờ hắn đang ngồi ôm đầu gối trên giường, cằm dưới đặt lên đầu gối, hai mắt nheo lại, im lặng không nói một lời mà nhìn cái người đang ngồi bên kia... cùng với con mèo trong tay.
Ngón tay mảnh khảnh có chút chai mỏng, cho dù là xoa mặt hay vuốt tóc đều khiến cho Ngụy Vô Tiện thoải mái rầm rì, không kìm lòng được mà cười thật tươi, chủ động dụi dụi vào tay đối phương. Mà Lam Vong Cơ, cho dù trong tay đang cầm kinh Phật chăm chú xem, chỉ cần thấy tiểu đạo lữ ghé lại gần sẽ vô thức nâng tay xoa xoa đầu hắn. Ngón tay theo từng lọn tóc mềm mại trượt xuống cái gáy trắng như tuyết, mỗi lần Ngụy Vô Tiện cười hì hì ghé lại gần sẽ nhẹ nhàng âu yếm, tựa như trấn an, lại tựa như một hành động vô thức vậy. Cho nên Ngụy Vô Tiện đặc biệt thích việc dính ở bên cạnh y, cho dù là Lam Vong Cơ đang bận bất cứ chuyện gì cũng sẽ luôn luôn phân một phần tâm tư cho hắn. Hơn nữa hắn cái người này dù chỉ ngồi một chỗ nghịch tay Lam Vong Cơ, nghịch góc áo của hai người, sờ đông sờ tây nhìn quanh cũng cảm thấy thú vị cực kỳ. Hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán vì không ai đáp lời, ngược lại còn cười hì hì, hai mắt tỏa sáng ngồi ngắm sườn mặt tuấn mỹ của tiểu phu quân nhà mình. Cứ nhìn chằm chằm như vậy tận đến khi Lam Vong Cơ không thể phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của hắn nữa, quay đầu lại hôn một cái an ủi mới có thể ngăn lại được những động tác nhỏ mà Ngụy Vô Tiện luôn ngấm ngầm làm để lôi kéo sự chú ý của y, cuối cùng thấp giọng giải thích:
"Có việc, đợi lát nữa sẽ dành thời gian cùng ngươi."
Lúc ấy nếu tâm tình của Ngụy Vô Tiện tốt thì sẽ thuận tiện đòi một cái hôn, sau đó không ầm ĩ không nghịch ngợm nữa, ngồi trên đùi Lam Vong Cơ tiếp tục tự chơi một mình. Nhưng mà tiền đề của cái gọi là tâm tình tốt này không bao gồm chuyện vị trí mà mình hay ngồi... bị mèo chiếm mất.
Tiểu Đông Tây meo meo ô ô nằm sấp trên đùi Lam Vong Cơ, bởi vì mới tắm xong nên một thân lông đen nhánh xù tơi lên hệt như một quả cầu lông, nhưng mà tinh thần thì ủ rũ vô cùng, giống như vừa phải chịu ấm ức cực kỳ lớn, được Lam Vong Cơ dịu dàng vuốt lông từng chút từng chút một. Tiểu Đông Tây này chiều nay không biết chơi ở chỗ nào chạy loạn ngã vào đống bùn, được môn sinh vớt lên tắm rửa một trận, kêu gào đến mức khàn cả giọng, giãy giụa đạp nước tung tóe, vừa thấy Lam Vong Cơ thì lập tức tủi thân mà chui vào ngực y. Sau khi Lam Vong Cơ biết rõ nguyên nhân sự việc thì cũng thật bình tĩnh đặt nó lên trên đầu gối, sau đó nhìn nắm than nhỏ nằm trên đùi cọ đi cọ lại hai lần, tìm một tư thế thoải mái rồi cuộn tròn lại, cuối cùng mới đặt tay lên đầu mèo rồi xoa xoa. Mấy ngày nay Lam gia có một số việc cần phải xử lý, Lam Vong Cơ cầm quyển tông trong tay xem xét, hiếm lắm mới không có thời gian để tâm đến tình trạng của Ngụy Vô Tiện ngồi một bên, chỉ là theo thói quen vuốt ve mái tóc của người thương lớn tiếp tục vuốt ve đầu mèo nhỏ. Hàng mi dài khẽ rung rinh, ánh nến nhàn nhạt buông xuống đáy mắt Lam Vong Cơ, long lanh như ngọc, dáng vẻ thanh lãnh tuấn mỹ hệt như thường ngày. Có lẽ bởi vì đang suy nghĩ đến chuyện cực kỳ nghiêm túc, cho nên đôi mày kiếm hơi nhíu lại một chút, càng thêm sinh động.
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh càng nhìn càng thấy trong lòng có một cỗ tư vị khó nói thành lời, chính là loại cảm giác rất không hài lòng nhưng không biết trách móc kiểu gì. Dù sao thì một bên cũng là hoảng sợ nguyên cả buổi chiều, còn một bên lại bận. Dù thế nào chăng nữa thì cũng chỉ có một mình hắn lẻ loi ngồi đây, làm bạn với gió lạnh hiu quạnh buồn tẻ...
Hồi lâu, hắn mới do dự mở miệng: "Lam..."
"Meo!" Mèo mun nhỏ giống như nhớ lại buổi chiều mình phải chịu ấm ức, bỗng dưng meo meo kêu lên, cong lưng lại chui vào trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ: "Meo meo meo meo..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ cúi đầu nói: "Làm sao thế?"
Ngụy Vô Tiện theo bản năng tiếp lời: "Ta..."
Mèo mun nhỏ: "Meo meo meo meo meo... Meo meo!"
Lam Vong Cơ: "Lần sau không được chạy loạn."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Mèo mun nhỏ liếm lòng bàn tay Lam Vong Cơ: "Meo..."
Lam Vong Cơ: "Ừm..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện lập tức giận quá hóa ác, túm lấy gáy mèo rồi lôi nó vào trong ngực mình, cười đến vô cùng hung ác, hai tay nhìn thì như trấn an nhưng thực ra là đang uy hiếp xoa xoa đầu mèo, giống như muốn lột một tầng da của Tiểu Đông Tây đến nơi.
"Ôi chao, xem ngươi ấm ức chưa kìa, để Ngụy đa đa ta xem ngươi bị thương ra sao, đau đến mức nào nào."
Tiểu Đông Tây bị lôi ra khỏi nơi dịu dàng tràn ngập mùi đàn hương vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngây cả người. Trên mặt Ngụy Vô Tiện vẫn treo một nụ cười, hai tay lật qua lật lại thân mèo mà kiểm tra, lắc lư đến mức Tiểu Đông Tây đầu óc hỗn loạn, rồi lại bị chọc đau mà kêu to "meo meo". Ngụy Vô Tiện còn ra vẻ nghiêm túc kiểm tra vài lần, rồi lại giả bộ thở phào một hơi:
"Ôi, may quá cũng không bị thương chỗ nào, kêu gào thảm thiết như vậy dọa ta sợ chết đi được."
Sau đó hắn búng tay, túm gáy Tiểu Đông Tây xách ngược lên, 'bụp' một tiếng ném thẳng mèo mun nhỏ vào trong ổ. Lam Vong Cơ do dự nói: "Nó..."
Hai tay vòng qua thắt lưng y, mông Ngụy Vô Tiện cũng lập tức dịch lại đây: "Nó không sao, khỏe cực kỳ, ngươi không cần quan tâm đến nó."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy y, vừa vỗ vỗ lưng vừa nói:
"Không sao, tiếp tục nhìn quyển tông của ngươi đi."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm mèo mun nhỏ đang nằm sấp trong ổ, hai mắt mở to ấm ức nhìn lại hắn nhưng không dám kêu lên dù chỉ nửa tiếng. Bỗng dưng hắn nhếch một bên khóe miệng lên, khoe ra nụ cười mỉm của người chiến thắng. Tiểu Đông Tây tức đến mức xù cả lông, cong lưng nhe răng kêu:
"Meo meo meo!!!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Nhìn xem, ngươi nuông chiều nó cho lắm vào, bây giờ trở nên hung dữ như vậy, sau này biết làm sao đây."
Lam Vong Cơ: "Nuông chiều như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện bẻ đầu ngón tay: "Làm gì có cái kiểu dính người như thế chứ, để nó ngồi lên chân ngươi, để nó liếm tay ngươi, để nó dụi dụi vào lòng bàn tay ngươi, còn để cho nó..."
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, không nói thành tiếng, nhưng trong mắt lại nổi lên ý cười mang theo vài phần ý vị thâm trường.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Ngụy Vô Tiện mới lên tiếng: "Ngươi ấy..."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi lẩm bẩm một tiếng, vùi đầu vào ngực y, hôn hôn cần cổ trắng nõn, ngữ khí nũng nịu ướt át:
"Ngươi ấy... chỉ có thể nuông chiều mình ta như thế thôi."