Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 179

Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn


3. Sơn trà


Lam Hi Thần đứng giữa thuyền một lúc lâu, nét tươi cười vẫn đọng ở trên mặt, nhưng tựa như cảm thấy không khí bây giờ có chút nặng nề lúng túng, cho nên theo bản năng muốn mở miệng nói gì đó.


"Vong Cơ, đệ và Vô..."


Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp: "Không sao, huynh trưởng."


Lam Hi Thần thầm nghĩ, nhưng mà nhìn dáng vẻ đệ đâu có "không sao". Vì thế Lam Hi Thần quyết định đổi hướng, nhìn về phía người đang ngồi ở đuôi thuyền buồn chán muốn chết, mũi giày màu đen chạm vào mặt nước, tạo thành từng gợn sóng nhỏ, dùng hai ngón tay chống cằm dưới thỉnh thoảng liếc trộm thiếu niên thanh tuấn bên này, sau đó ôn hòa gọi:


"Vô Tiện, đệ..."


Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt nhìn, sau đó cười hì hì lễ độ làm một cái dấu ra hiệu im lặng. Lam Hi Thần thấy hắn như vậy thì lập tức biết trong lòng hắn có chủ ý, cũng không can thiệp nữa, chậm rãi lui hai bước ngồi ở giữa thuyền.


"Đại ca." Bỗng dưng Ngụy Vô Tiện cất lời, kèm theo một tiếng thở dài: "Hôm qua trên trấn có Thủy hành uyên càn quấy loạn cả lên, đúng lúc đệ đi ngang qua bèn ra tay xử lý một phen, cho nên mới về muộn."


"Thủy hành uyên khó lường, một mình đệ đối phó thôi sao? Đáng lẽ nên gọi thêm vài người thì tốt hơn." Lam Hi Thần chần chừ trong chớp mắt, không hiểu sao bỗng nhiên hắn lại nhắc đến chuyện này, nhưng thấy dáng vẻ của hắn khí định thần nhàn như vậy, trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cũng may, không xảy ra chuyện gì."


"Thủy hành uyên cũng không khó đối phó lắm, lúc trước đệ rảnh rỗi cũng đã thăm dò qua một lần, lần này đến trị Thủy hành uyên cũng là có cơ sở." Ngụy Vô Tiện kéo thật dài giọng nói thật rõ ràng, giống như là muốn nói cho người bên kia nghe: "Chẳng qua là đệ sơ ý, bị con thủy quỷ kia kéo xuống nước bơi một vòng, cả người ướt sũng, lúc về muộn ban đêm gió mạnh, cả người lạnh run, tay chân trầy xước thêm một số chỗ."


Hắn dừng lại một chút, chậm chậm chạp chạp mò vạt áo, cao giọng nói: "Ôi tiếc là, bị người đó coi là thích khoe mạnh, liều lĩnh vớ vẩn, đến bây giờ vẫn còn giận đệ kia kìa."


Tay Lam Vong Cơ khựng lại một chút, buông mi mím chặt môi.


Lam Hi Thần: "..."


Lam Hi Thần cuối cùng cũng hiểu vì sao không khí giữa hai người bọn họ hôm nay quái dị đến vậy. Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, bản thân cũng cảm thấy có chút luống cuống, mũi chân vẩy vẩy nước phát ra tiếng 'rào rào', giống như đang chờ người bên kia gọi hắn qua. Chẳng qua là đợi một lúc lâu, bên kia không có lấy dù chỉ là một chút động tĩnh. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện giật giật, những điều muốn nói đã sắp xếp sẵn trong đầu lại như bị dội cho một chậu nước lạnh dập tắt hết, đành chép miệng mà lui về bên này thuyền. Hắn thầm nghĩ, không để ý thì không để ý, cùng lắm thì...


Ngụy Vô Tiện vừa lẩm bẩm vừa nghĩ.


Cùng lắm thì... buổi tối lại bám lấy y nói xin lỗi tử tế là được. Sáng sớm nay mặt đã lạnh tanh còn không thèm hôn hắn, bức bối muốn chết đi được.


Chiếc thuyền trôi thật chậm trên sông, đi qua cây cầu hình vòm. Bây giờ đang mùa sơn trà, tiếng rao hàng vang lên bên tai không ngớt, Ngụy Vô Tiện thấy vị tỷ tỷ quen thuộc hay bán sơn trà cho hắn, lập tức mở miệng muốn mua chút quả sơn trà về. Tốt nhất là mang về dỗ dành vị "khó, dỗ, cực, kỳ" kia nhà hắn.


"Vị tỷ tỷ kia!" Ngụy Vô Tiện đứng vững ở đầu thuyền, vẫy vẫy tay về hướng cô nương bán sơn trà, cười đến thần thái phi dương, đôi mắt đen láy tỏa sáng, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích: "Sơn trà bán thế nào..."


Tay hắn khựng lại một chút, nửa câu còn lại cũng ngượng ngùng thu về. Tiếp đến, Ngụy Vô Tiện vội ho một tiếng, ngồi bệt xuống sàn thuyền, cũng may còn cách khá xa, vị tỷ tỷ bán sơn trà bên kia còn chưa nghe thấy hắn nói gì, thôi thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi. Chết mất... Suýt chút nữa hắn quên, túi tiền có ở trên người Lam Trạm mà! Lâu nay hắn ra ngoài không mang theo tiền, tập mãi thành quen lấy ngọc bài hoặc móc tiền ở trên người y. Tuy rằng thường ngày vẫn hay được tặng sơn trà, nhưng dù sao chăng nữa thì cũng không thể không trả tiền chứ!


Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống, dùng tay chống cằm, tiếp tục buồn chán muốn chết. Sơn trà từng quả từng quả vàng óng căng tròn, chỉ cần cắn một miếng sẽ lập tức nếm được vị ngọt ngào. Ngụy Vô Tiện thầm thở dài, nghĩ: Thôi, lần sau đến rồi mua, bây giờ cũng chẳng có tâm trạng.


Ai ngờ con thuyền trôi thêm một lúc nữa rồi bỗng nhiên dừng lại. Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả nâng mắt lên nhìn, thấy một thuyền phu trên thuyền mình đưa thuyền ghé lại bờ rồi bước xuống, mua một giỏ sơn trà rồi mang lên thuyền. Thân thuyền bị sức nặng ép hơi trầm xuống, giỏ sơn trà nằm ở chỗ Ngụy Vô Tiện chỉ cần với tay là có thể đụng đến.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lam Vong Cơ bình tĩnh cất túi tiền vào ngực, cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía hắn một cái.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lam Vong Cơ mỉm cười nhìn Ngụy Vô Tiện vốn còn đang chép miệng dựa ở đuôi thuyền bỗng dưng tinh thần phấn chấn, cười hì hì cầm lấy vài quả sơn trà rồi tiến đến đầu thuyền, sau đó ngồi xuống bên cạnh thiếu niên đang đoan chính ngồi đấy, vai kề sát vai.


"Được rồi, ta sai rồi, từ nay về sau trước khi ra ngoài ta sẽ nói với ngươi, có được không?"


"Lam nhị công tử, nể mặt ta một chút ăn quả sơn trà này đi. Ta nói với ngươi chứ mùa này sơn trà vừa lớn lại vừa ngọt, ăn đặc biệt ngon!"


"Ngươi tự ăn." Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc thả lại quả sơn trà trong lòng bàn tay mình vào tay hắn.


"Đừng như vậy nữa mà, ta bóc cho ngươi ăn nhé, có được không?" Ngụy Vô Tiện cười hì hì, nói xong thì lập tức bóc vỏ sơn trà căng mọng, cả tay dính đầy nước, óng a óng ánh.


Lam Vong Cơ buông mi suy tư, im lặng trong chốc lát. Hồi lâu, y há miệng ra, cắn một miếng sơn trà thiếu niên đã đưa đến bên môi, vị ngọt mê người lập tức lan tràn khắp đầu lưỡi. Bờ môi như có như không chạm vào ngón tay thiếu niên, vệt hồng nhàn nhạt lẳng lặng leo lên vành tai:


"Lần tới, gọi ta đi cùng."

Bình Luận (0)
Comment