Oanh Đào - Lựu Hoa Dục Nhiên

Chương 10

Trong lòng ta thầm than khổ, cớ sao oan gia ngõ hẹp, lại gặp hắn trong tình cảnh này?Hỏng rồi! Lần này e rằng khó thoát nạn!

Nhiều năm không gặp, Sở Thanh Lam đã không còn nét non nớt thuở nào, nay lại càng thêm tuấn tú phi phàm, phong thái ung dung.

Hắn nhìn ta, sắc mặt chẳng chút gợn sóng, chỉ theo trình tự mà bắt đầu thẩm vấn.

Tên nam tử áo trắng đối diện đắc ý bẩm tấu, miệng lưỡi sắc bén, đem ta nói thành kẻ đại gian đại ác, chẳng khác nào yêu cơ hại nước hại dân.

Chờ hắn nói xong, Sở Thanh Lam nhàn nhạt cất giọng:

"Bổn quan đã nghe rõ, nhưng nói tới nói lui, ngươi vẫn không có chứng cứ."

"Lý do duy nhất của ngươi chính là nữ tử không thể có học thức cao thâm như vậy, đúng chăng?"

Nam tử áo trắng mừng rỡ gật đầu liên tục:

"Đúng vậy! Đại nhân quả nhiên anh minh!"

"Nữ viện trưởng Vân Mịch chẳng qua chỉ là một thương nhân, làm sao có thể dạy dỗ ra được một thí sinh giành thủ khoa?"

Sở Thanh Lam khẽ cười: "Nhưng nàng từng dạy bổn quan."

"Vậy ý của ngươi là, bổn quan đoạt Trạng Nguyên năm đó cũng là giả sao?"

"Đương kim thánh thượng từng thánh chỉ, nói rằng nữ tử cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời. Ngươi nghi ngờ năng lực của nữ tử, chẳng lẽ là đang hoài nghi thánh ý?"

Tên áo trắng lập tức đờ người, mặt cắt không còn giọt máu.

Còn ta, trong lòng trăm mối tạp trần, không thể không nhìn hắn bằng con mắt khác.

Vụ án vốn dĩ đơn giản, chẳng qua vì liên quan đến khoa cử, nên mới cần thẩm tra kỹ lưỡng.

Sở Thanh Lam không mất quá nhiều thời gian đã phán xét xong. Hắn hạ lệnh xử phạt bọn người cầm đầu tội gây rối, mỗi kẻ chịu bốn mươi trượng.

Còn ta được minh oan, ngay tại công đường thả về.

21

Vừa về đến phủ, Tằng Ngọc Dao liền lén lút quan sát ta, mặt đầy vẻ hóng chuyện.

Ta thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

"Thôi nào, muốn hỏi gì thì hỏi đi, cứ nhìn ta như vậy, coi chừng nhịn không nổi mà sinh bệnh!"

Ngọc Dao lập tức phấn khích, giọng nói cũng cao hơn mấy phần:

"Tiên sinh! Người và đại nhân tổng đốc rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Người thật sự từng dạy ngài ấy sao? Ngài ấy chính là Trạng Nguyên năm đó đó! Có phải từ nhỏ đã vô cùng thông minh, nỗ lực hơn người, thiên phú hơn người không?"

Ta bật cười, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng:

"Chưa chắc! Lúc trước, hắn còn không bằng con đấy!"

Ngọc Dao tròn mắt, vẻ không tin nổi:

"Không thể nào! Tiên sinh lừa con!"

Một giọng nói trầm ấm, tràn ngập từ tính bỗng vang lên:

"Nàng không hề lừa ngươi, năm đó, ta quả thực không bằng Tằng cô nương."

Nghe vậy, cả ta lẫn Ngọc Dao đồng loạt quay lại.

Chỉ thấy Sở Thanh Lam nhàn nhã bước vào, phong thái tiêu sái như chốn không người.

Quản gia của ta hớt hải chạy đến bên cạnh, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán:

"Chủ nhân, Tổng đốc đại nhân tự tiện xông vào phủ, nô tài không dám ngăn cản!"

Ta đứng dậy, nở nụ cười đầy ý vị thâm sâu:

"Không trách ngươi, xưa nay Tổng đốc đại nhân vẫn luôn không coi phép tắc ra gì."

Sở Thanh Lam cong môi, ánh mắt mang theo vài phần cưng chiều:

"Oanh Đào, ta biết ngay, nàng vẫn chưa quên chuyện xưa của chúng ta."

Lời nói vừa dứt, Ngọc Dao và quản gia đã nhanh chóng lỉnh mất, để lại trong đại sảnh chỉ còn ta và hắn.

Bình Luận (0)
Comment