Oanh Đào - Lựu Hoa Dục Nhiên

Chương 9

Vừa bước ra khỏi cửa, ta liền thấy một đám đông chen chúc, phần lớn đều là thí sinh tham gia khoa thi năm nay.

Thấy ta xuất hiện, bọn họ lập tức xôn xao, nhao nhao hô lớn:

“Nhìn kìa! Kẻ vô liêm sỉ ấy còn dám bước ra ngoài!”

“Nếu ta làm ra chuyện nhơ nhuốc như nàng, đã sớm đập đầu vào cột mà chết đi cho sạch sẽ, nào có mặt mũi đứng đây khoe khoang như vậy?”

“Thật ghê tởm! Các ngươi làm mất hết thể diện của kẻ sĩ đọc sách rồi!”

Nhìn đám nam nhân trước mắt, ta tức đến bật cười:

“Các ngươi vu khống ta như vậy, có chứng cứ gì không?”

Nam tử áo trắng dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, nhổ xuống đất một bãi nước bọt:

“Cần chứng cứ sao? Những năm trước, nào có nữ tử nào đứng đầu kỳ thi đồng sinh? Cái ả Dương Gia Vân kia mới học được mấy năm? Một nam nhân như ta đèn sách hơn mười năm còn chẳng thi đỗ, ả ta là nữ tử mà có thể đoạt bảng thủ sao?”

“Chuyện này, trước nay chưa từng có! Không dùng thủ đoạn dơ bẩn thì là gì? Thật buồn nôn!”

Ta nghe xong, bất giác bật cười: “Chỉ thế thôi sao?”

“Xin hỏi chư vị, vì sao nữ tử lại không thể thi đỗ bảng thủ? Trước nay nữ tử không đạt vị trí đầu bảng, chẳng qua là vì chưa từng được hưởng điều kiện học tập ngang bằng với nam tử mà thôi! Nay ta lập ra nữ học, thỉnh mời danh sư khắp nơi, lại có phương pháp giảng dạy riêng biệt. Các nữ tử học hành chăm chỉ, Dương Gia Vân lại càng ngày đêm khổ luyện, chưa từng lười nhác nửa khắc. Vậy mà các ngươi lại ngang nhiên phỉ báng nàng.”

“Mà bằng chứng của các ngươi là gì? Chỉ vì ‘chuyện này trước nay chưa từng có’ thôi sao?”

“Chưa từng có nghĩa là không thể xảy ra?”

“Ta thấy hôm nay các ngươi kéo đến đây, chỉ vì không thi đỗ mà đến phá phách, chuyện này ta cũng ‘trước nay chưa từng thấy’. Vậy có nghĩa là chuyện này không thể xảy ra sao?”

Nam tử áo trắng bị ta nói đến mức mặt đỏ tới mang tai, thẹn quá hóa giận, đột nhiên hét lớn:

“Xông lên! Hôm nay chúng ta phải phá nát cái thanh lâu này, tránh để nữ nhân trong nhà bị dạy hư!”

Lời vừa dứt, đám nam nhân liền xông vào trong, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có.

Hộ vệ nữ học liều mạng giữ chặt cửa, nhưng nếu để những kẻ này xông vào, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi!

Nếu để xảy ra chuyện hôm nay, nữ học của ta sao có thể tiếp tục tồn tại?

Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi, giữa lúc hỗn loạn, một đội quan binh đột nhiên xuất hiện, lấy lý do gây rối mà áp giải toàn bộ chúng ta vào ngục.

19

Bị giam giữ mấy ngày, Tằng Ngọc Dao lén lút tới thăm ta.

Nàng nói cho ta biết, đám thí sinh gây rối hôm đó thực chất là có kẻ đứng sau giật dây.

Những năm qua, ta tuy hành sự khiêm nhường, nhưng dù sao vẫn khó tránh khỏi kết thù kết oán với một số thương nhân trong giới buôn bán ở Giang Châu.

Không có được công thức làm xà phòng và đường tinh luyện, bọn họ mất đi cơ hội kiếm lợi nhuận lớn, coi ta như cái gai trong mắt.

Bọn chúng sớm đã tìm cách đối phó ta, nay lại nhân lúc Dương Gia Vân đoạt bảng thủ mà thừa cơ gây chuyện.

Chỉ cần tham gia gây rối, mỗi kẻ đều được phát bạc, vậy nên bọn chúng mới liều lĩnh như thế.

Nghe xong, ta chợt hiểu ra. Tiền tài quả thực có thể che mờ lương tri con người.

Tằng Ngọc Dao nước mắt lưng tròng:

“Tiên sinh, lần này chuyện đã ầm ĩ quá lớn, nghe nói tổng đốc mới nhậm chức của Lưỡng Giang sẽ đích thân xử lý vụ án này. Phụ thân ta cũng không thể can thiệp được nữa.”

Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, an ủi:

“Đừng sợ, Ngọc Dao. Ta đường đường chính chính, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, không sợ bọn họ thẩm tra.”

Sau khi Ngọc Dao rời đi, không bao lâu sau, ngục tốt đến gọi ta lên công đường.

Ta chỉnh trang y phục, bước lên chính đường.

Nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn lên, ta liền sững sờ.

Người đang ngồi trên vị trí thẩm phán cao nhất, chính là người đã nhiều năm không gặp, Sở Thanh Lam!

Hắn… lại chính là tân tổng đốc Lưỡng Giang!

Bình Luận (0)
Comment