Muốn thoát khỏi phủ Quốc Công với tầng tầng lớp lớp canh gác, tuyệt đối không dễ.
Nhưng nếu có người giúp sức, chuyện lại khác.
Ta khoác lên mình bộ y phục của một tiểu tư, đứng ở cổng ngoại viện, thấp giọng nói lời từ biệt với Ngô Minh.
"Ngô đại ca, đa tạ huynh đã giúp ta tìm được mê tán. Nếu có cơ hội gặp lại, nhất định ta sẽ báo đáp đại ân này."
"Không cần," Ngô Minh lắc đầu, ánh mắt thâm trầm không vướng chút tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần là sự tán thưởng.
Hắn đưa cho ta một tấm lộ dẫn (giấy thông hành).
"Những năm qua cùng ngươi làm việc, ta biết rõ lòng ngươi không ở chốn này. Lên đường cẩn thận, Ngô mỗ chúc ngươi bình an thuận buồm xuôi gió, đạt được sở nguyện."
Ta cúi đầu cảm kích, sau đó nhanh chóng hòa vào bóng đêm.
Phía sau là phủ Quốc Công rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt xa hoa.
Phía trước là ánh trăng sáng treo cao, soi rọi con đường tối tăm vô tận.
Lòng ta tràn ngập phấn khởi.
Lần này ra đi, chính là để gặp minh nguyệt, để tìm về tự do.
17"Phu tử, không xong rồi! Trước cổng nữ học có người gây chuyện!"
Một thiếu nữ vận y phục vàng tươi vén rèm cửa, như một cơn gió lướt vào.
Ta buông quyển sách trong tay, kinh ngạc hỏi:
"Vì sao lại có người gây chuyện?"
Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng nói:
"Nghe nói bởi vì Dương sư tỷ đoạt đầu bảng kỳ đồng thí, một số nam tử thi rớt không phục. Chúng còn bịa đặt rằng phu tử cùng sư tỷ thông đồng, lấy thân thể đổi lấy thành tích!”
"Bọn họ còn nói nữ học này chẳng khác gì thanh lâu, chỉ dạy ra toàn nữ tử không biết liêm sỉ!"
Người vừa báo tin chính là Tăng Ngọc Dao, con gái Tri phủ Giang Châu.
Năm đó sau khi trốn khỏi phủ Quốc Công, ta không dám dừng chân, mang theo lộ dẫn của Ngô Minh, đổi tên thành Vân Mịch, một đường xuôi nam đến Giang Châu.
Nhờ chút bạc tích góp được, ta bắt đầu làm ăn buôn bán.
Cảm tạ vị tiên sinh dạy hóa học năm xưa, nhờ hắn mà ta biết nấu xà phòng, luyện đường tinh khiết không hề khó.
Từ đó, ta dần dần kiếm được vốn liếng đầu tiên, rồi mở rộng cửa hàng, mua điền sản, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo.
Khi đó, bệ hạ đương triều là bậc quân vương khai sáng, đã ban chiếu thư, cho phép nữ tử tham gia khoa cử, tuyển vào triều làm quan.
Thấy thời cơ chín muồi, ta liền thành lập nữ học đầu tiên tại Giang Châu.
Vừa để truyền đạo giảng dạy, vừa để kết giao nhân mạch, hỗ trợ sự nghiệp trên thương trường.
Từ lúc mở nữ học, làn sóng phản đối không hề ngừng lại.
May mà Tăng Ngọc Dao dũng cảm làm tiên phong, kéo theo các nữ tử thế gia khác ghi danh, nữ học mới có thể vững chân ở Giang Châu.
Nhờ quãng thời gian ở phủ Quốc Công theo sát Sở Thanh Lam, ta được các danh nho giảng dạy, nắm vững căn bản khoa cử.
Nhờ vậy, qua sự chỉ dạy của ta cùng nỗ lực của các nữ sinh, rốt cuộc cũng xuất hiện một nhân tài, Dương Gia Vân, giành lấy danh vị đầu bảng kỳ đồng thí.
Có lẽ, đám nam tử thi rớt lần này mất hết mặt mũi, mới bày ra trò hạ lưu này.
Ta lạnh lùng cười một tiếng:
"Đi thôi, ta muốn xem thử là kẻ nào dám làm loạn trước cổng nữ học!"