Đêm dài tĩnh mịch, ta đã tắm gội sạch sẽ, chải chuốt tươm tất, đoan chính ngồi trong phòng, chờ đợi Sở Thanh Lam.
Đêm nay, là đêm tân hôn của ta.
Là phu nhân tự mình an bài, toàn viện nha hoàn đều đến chúc mừng.
Nhưng trong lòng ta, thê lương còn hơn cả ngày đầu tiên khi phát hiện mình đã xuyên không đến đây.
Giấc mộng được tự do, khi chỉ còn một bước chân đã có thể chạm tới, lại đột nhiên vỡ nát ngay trước mắt, thật khiến người ta muốn chết đi cho rồi.
Sở Thanh Lam đẩy cửa bước vào, hắn khoác trên mình bộ hồng y rực rỡ, chính là bộ đã mặc khi đắc thắng cưỡi ngựa diễu phố sau khi đỗ Trạng Nguyên.
Dung nhan như ngọc, phong thái xuất trần, lại càng làm nổi bật mái tóc đen dài, da dẻ như tuyết.
Thấy ta ngồi im lặng, hắn rảo bước đến, vui mừng ôm ta vào lòng, thấp giọng thì thầm:
"Oanh Đào, ta... thật sự thích nàng."
Ta nhếch môi cười nhạt, giọng nói lạnh lùng:
"Phải không?"
"Thiếu gia chẳng những thích ta, mà còn thích bánh quế hoa của Phương Hoa Trai, thích kiếm thép tinh của tiệm rèn Thành Nam, thích thư họa của Kim Phẩm Hiên."
Hắn nhíu mày:
"Những thứ đó sao có thể so sánh với nàng? Chúng bất quá chỉ là vật chết mà thôi!"
Ta cười thảm, nhìn hắn, từng chữ từng câu nói ra tựa như dao cắt vào lòng:
"Sở Thanh Lam, nếu ta không phải là vật chết, vậy khế ước bán thân của ta đâu? Vì sao thiếu gia không dám để ta nhìn thấy?"
"Vật chết có khế ước sở hữu, còn người sống lại có khế ước bán thân.”
"Trong mắt các người, ta cùng những món đồ kia có gì khác biệt? Chẳng qua ta là một món đồ biết hít thở mà thôi."
"Hôm nay thiếu gia thích ta, nhưng ngày mai thì sao? Đến khi chính thất bước vào cửa thì sao? Lúc đó, một kẻ thân phận hèn mọn như ta, chẳng lẽ có thể ngăn cản chủ mẫu ra lệnh bán đi ư?"
Hắn nhìn ta, trong mắt đầy vẻ quật cường:
"Oanh Đào, nàng không cần tự khinh tự ti như vậy! Ta thích nàng, dù sau này có chính thê, dù đối phương là thiên kim danh môn hay thế nào đi chăng nữa, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn!"
Ta nghe xong, chỉ khẽ bật cười, lặng lẽ xoay người đi, không muốn nói thêm lời nào nữa.
15Thấy ta như tro tàn nguội lạnh, đáy mắt Sở Thanh Lam dường như dấy lên chút thương hại.Hắn từ trong ngực lấy ra khế bán thân của ta, đặt vào tay ta, thanh âm trầm thấp:
"Oanh Đào, cho dù có được khế ước này, nhưng không có sự cho phép của ta, ngươi nghĩ ngươi có thể bước ra khỏi phủ Quốc Công sao?
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta hứa sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Ta siết chặt khế ước, tim đập thình thịch, thân thể căng cứng dần dần thả lỏng.
Ta từ từ ngẩng đầu, đôi mắt lưu chuyển ánh sáng.
"Thật sao?"
"Đương nhiên, ta thề với trời."
Sở Thanh Lam vừa muốn thổi tắt nến, ta liền cầm bình rượu trên bàn, rót hai ly đầy.
"Sở Thanh Lam, chúng ta cùng uống rượu giao bôi đi. Năm xưa mẫu thân ta từng dạy, tuyệt không thể làm thiếp cho người.”
"Uống chén rượu này, dù ngoài kia không ai biết, nhưng ta có thể an ủi mẫu thân rằng, ta không làm thiếp, mà là thê tử được phu quân chính miệng thừa nhận."
Hắn nhìn ta, ánh mắt thoáng lay động, rồi ngửa đầu uống cạn.
"Oanh Đào, ngươi yên tâm, đời này, ta nhất định không phụ ngươi."
Khoảnh khắc sau, hắn đổ sập xuống đất. Ta nhanh chóng kéo hắn lên giường.
Thuốc mê trong ly rượu, đủ để khiến hắn ngủ say đến tận trưa mai.