Ôm Trăng Sáng

Chương 146


Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Lương Diệp rất giỏi võ, cao thủ nhàng nhàng về cơ bản không thể động được vào người hắn.

Thế nhưng đội ngũ xung quanh thực sự quá đông, ám vệ của hắn đã bị giết sạch gần như trong giây lát.
Biện Phụng đứng cách vòng vây một quãng khá xa, cất cao giọng: "Bệ hạ, ta biết ngươi giỏi võ nên mới cố tình tìm nhiều cao thủ thế này tới, dẫu chỉ cầm chân được thì cũng đủ sức bào sạch nội lực của ngươi.

Ta khuyên Bệ hạ vẫn nên bó tay chịu trói đi, đỡ phải chịu nhiều đau khổ quá."
Nước mưa và máu hòa vào nhau.

Lương Diệp khua một đường kiếm, mấy người dẫn đầu lập tức ngã uỵch xuống bùn đất.

Hắn nhìn Biện Phụng đằng xa, nở một nụ cười phấn khích đến phát sợ.
Trái tim Biện Phụng giật thót.
Mưa to như trút nước, một cây kiếm dẻo dài mảnh giống một con rắn độc gặt mạng người chẳng chút nể nang.

Người cầm kiếm di chuyển linh hoạt, ống tay áo dài tung bay tựa ma quỷ, hành động nhoang nhoáng đến mức chỉ thấy được bóng mờ thoảng qua.

Vừa hững hờ, vừa cuồng điên, song song với đó là vẻ đẹp diễm lệ rung động lòng người, khiến người ta không khỏi muốn chiếm lấy và hủy hoại.
Đây mới là Lương Diệp đích thực dưới lớp vỏ bọc một Đế vương.
Hắn vốn nên như vậy.
Biện Phụng siết chặt thanh kiếm bên hông, dán sát ánh mắt tôn sùng nóng rực vào từng chuyển động của Lương Diệp, hài lòng nhìn động tác của hắn chậm dần vì nội lực cạn kiệt.
Hổ dữ đẹp xinh hung hãn đánh nhau tới kiệt sức mới vô tình để lộ nhược điểm của mình.
Lương Diệp càng đánh càng hăng, nơi đáy mắt dày đặc màu máu.

Hắn chẳng buồn đoái hoài tới những vết thương nhỏ nhặt trên người, thậm chí còn cố tình để đối thủ tưởng rằng mình đã thành công, và rồi bị hắn bóp nát cổ ngay sau đó.
Hắn rất hưởng thụ kh0ái cảm khi được thỏa sức giết chóc, hiểm cảnh cận kề cái chết lại càng k1ch thích từng tế bào thần kinh của hắn.

Mọi vật sống trước mắt đều đem đến cho hắn h@m muốn phá hủy và sự thỏa mãn vì kiểm soát được tính mạng đối phương.
Chết hết đi.
Lương Diệp nở nụ cười rạng rỡ, thình lình xuất hiện đằng sau Biện Phụng tựa ma quỷ.
Biện Phụng khiếp đảm, cuống quýt lăn sang bên cạnh.


Kiếm dẻo lạnh lẽo dính nhớp xẹt qua gáy gã, cứa ra một chùm hoa máu.
"Ái chà." Lương Diệp tiếc hùi hụi búng thân kiếm, trúc trắc xoay khớp cổ.

Hắn nhìn thẳng vào gã: "Suýt nữa cắt đứt được rồi."
Biện Phụng bịt lại phần gáy đau xót, siết chặt thanh kiếm: "Tóm lại vẫn coi thường Bệ hạ rồi."
"Trẫm cắt đầu ngươi đưa cho Biện Thương nhé, thấy sao?" Lương Diệp cười nhếch mép đầy dữ tợn trong màn mưa: "...!Hay là lột da, rút gân, làm thành tên xương cho Vương Điền chơi?"
Biện Phụng liên tục lùi về sau trong bùn máu lầy lội.
"Dơ dáy quá, thứ bẩn tưởi cỡ ngươi không xứng để hắn chạm vào." Lương Diệp bỗng sa sầm mặt.
Thêm một toán người nữa lao lên hòng cứu Biện Phụng đi.

Chẳng qua, Lương Diệp càng đánh càng mạnh.

Hắn đi đến đâu là phạm vi xung quanh đầy rẫy thi thể đến đấy.

Lương Diệp như một con hổ lớn thong dong bước từng bước đi tao nhã in hằn dấu máu tới gần con mồi; cuối cùng, móng vuốt sắc nhọn ấy được đặt lên cổ họng con mồi.
"Ngươi không thể giết ta." Biện Phụng chợt nở nụ cười, hoàn toàn không sợ thanh kiếm dẻo đang kề cổ mình của hắn: "Nếu ngươi giết ta thì Sung Hằng cũng sẽ không sống nổi."
Nghe tên "Sung Hằng", đôi con ngươi tối tăm rét lạnh của Lương Diệp khẽ động đậy, hướng ánh nhìn đặc quánh sự chết chóc về phía gã.

Hắn thốt ra một âm tiết thắc mắc từ cổ họng: "Hửm?"
Biện Phượng say mê ngắm nhìn khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Không phải ngươi muốn cứu Sung Hằng sao Bệ hạ? Ngươi có thể lấy ta ra trao đổi."
Trong mắt Lương Diệp đong đầy sự tàn độc: "Khỏi, ngươi xuống đó với nó đi."
Thanh kiếm dài được giơ lên cao, Biện Phụng biến sắc, la lớn: "Dưới chân núi chỉ có người của ta thôi Lương Diệp! Ngươi nghĩ mình sẽ thoát được sao?!"
"Trẫm sẽ giết hết lũ chúng nó, chôn chúng nó cùng Sung Hằng." Lương Diệp không vui nói: "Trẫm còn tưởng loại rác rưởi nhà mi có tài cán gì cơ."
Mặt mày Biện Phụng bỗng méo xẹo.

Vào khoảnh khắc Lương Diệp tiếp cận, dao găm trong tay gã thình lình đâm tới bụng hắn, lại nghe một tiếng keng, huyệt Hổ Khẩu bị chấn động đến tê rần.

Tay gã chợt thả lỏng, ngay sau đó đã bị Lương Diệp sút một phát gãy cánh tay, kêu ré một tiếng đau điếng.
Lương Diệp ngoảnh đầu lại, nhìn về nơi xuất phát của mũi tên ngắn.
"Công tử ơi, có phải chúng ta...!bị phát hiện rồi không?" Trường Lợi nhìn Vương Điền khoan thai cất tên ngầm đi, hơi căng thẳng.
Dù sao có vẻ Lương đế đã giết điên lên rồi.


Hình ảnh hắn đứng trên núi xác ngoái đầu lại tựa ác quỷ bò ra từ địa ngụ đang chuẩn bị lấy mạng người ta.
Vương Điền ngồi xổm đến hơi tê chân.

Anh vịn vai Trường Lợi đứng dậy, đanh mặt giẫm lên con đường máu lầy lội, đi từng bước về phía Lương Diệp.
Thấy rõ đối phương là ai, nụ cười tươi trên môi Lương Diệp từ từ lan rộng.

Hắn giẫm thẳng lên ngực Biện Phụng đang nằm bẹp dưới đất, vươn một bàn tay tới chỗ Vương Điền.
Vương Điền liếc nhìn bàn tay đầy máu đen kia với vẻ mặt chê bai.

Anh lặng thinh một chốc, sau đó nắm chặt lấy bàn tay ấy.
Lương Diệp li3m mạnh răng nanh ngứa ngáy, lật tay vung một đường kiếm toan đâm xuống đầu Biện Phụng.
"Lương Diệp." Vương Điền gọi tên hắn.
Thanh kiếm lao đi với tốc độ cực nhanh bỗng khựng lại tại ngay vị trí ấn đường của Biện Phụng.

Mũi kiếm đâm thủng làn da, máu đỏ tươi nhỏ xuống tong tong nhưng chẳng mấy đã bị nước mưa xối cho thành màu đỏ nhạt.
Lương Diệp quay mặt, khó chịu nhìn Vương Điền.
"Giữ gã lại." Vương Điền lạnh lùng nói: "Đổi lấy Sung Hằng."
Lương Diệp cười khẩy một tiếng khinh thường, trên mặt ghi đầy ý kiến loại rác rưởi này mà cũng cứu cho được.

Vương Điền hơi siết tay, kéo hắn tới bên mình: "Trường Lợi, trói gã lại."
Trường Lợi lưu loát xách Biện Phụng nằm xụi lơ dưới đất lên.
Vương Điền tốn chút sức mới tách được chuôi kiếm dẻo ra khỏi tay Lương Diệp, tra nó về vỏ kiếm bên hông hắn.

Lương Diệp nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt u ám.

Vương Điền lạnh lùng liếc hắn, vươn tay lau đi những vết máu mà nước mưa cũng không gột rửa được trên mặt hắn: "Đần độn."
Trạng thái tập trung cao độ của Lương Diệp bỗng chốc thả lỏng.

Hắn nôn ra một bãi máu đen, đè quá nửa thân mình lên Vương Điền, cánh tay run nhè nhẹ vì kiệt sức.

Lương Diệp nhắm mắt, vùi đầu vào bên vai Vương Điền, cất tiếng cười khe khẽ.

Vương Điền nhìn những khúc tay khúc chân cụt trải đầy và máu loãng xung quanh, công nhận rằng để bắt được Lương Diệp, Biện Phụng quả thực chịu chơi.

Có điều, gã vẫn xem nhẹ độ liều của Lương Diệp.

Hơn một trăm người mà Lương Diệp chẳng chừa cho gã mạng nào, cách thức giết người còn hết sức tàn bạo, cứ như một chiếc máy cắt cỡ lớn.
"Ngươi bình tĩnh thật đấy." Đến từng nhịp thở dồn dập của Lương Diệp cũng nóng rực vì đau đớn.

Hắn nằm trong lòng anh, bực bội cắn anh một phát: "Trẫm hết chịu nổi từ lâu rồi."
Võ nghệ của những người này đều không yếu kém gì.

Hắn giết người đến suýt cạn nội lực, giai đoạn sau chủ yếu gồng mình chịu đựng, không thì cũng chẳng cho thứ rác rưởi Biện Phụng này tìm được cơ hội đánh lén.
"Ta chỉ dẫn theo một người." Với vẻ mặt vô cảm, Vương Điền đáp hết sức lạnh lùng: "Lên giúp khác nào dâng đồ ăn tới tận miệng chúng, chi bằng giữ sức nhặt xác cho ngươi."
Lương Diệp nở nụ cười bức bối, phun ra bãi máu nữa, ôm eo anh rủ rỉ: "Đau..."
Vương Điền tức giận ôm lấy hắn: "Đáng đời, đau cũng phải chịu."
Biện Phụng bị trói bên cạnh chứng kiến cảnh hai người thân thiết đến vậy thì ghen tỵ sắp trào máu mắt, tiếc rằng bị bịt miệng nên gã chỉ biết phẫn nộ nhìn họ, không cam tâm chút nào.
Vương Điền dìu Lương Diệp, lạnh lùng nhìn Biện Phụng: "Tiểu tướng quân Biện không cần phải đợi tiếp đâu.

Những binh lính ở chân núi của ngươi không lên được đây."
Trường Lợi hiểu ý, lôi miếng vải trong miệng Biện Phụng ra.
"Ý ngươi là sao?!" Biện Phụng nhìn anh gườm gườm.
"Đúng là ta chỉ dẫn theo một người lên núi...!tuy nhiên ta còn dẫn cả đội quân của Bệ hạ tới tiêu diệt giặc núi." Vương Điền nhìn xuống hắn từ trên cao.
Biện Phụng lườm Lương Diệp, biểu cảm dữ dằn: "Bệ hạ! Sao ngươi lại giao quyền khiển binh cho hạng người như Vương Điền chứ? Ngươi không sợ gã tạo phản à?"
Lương Diệp khẽ cựa quậy, dường như định ngoái đầu nhìn Biện Phụng nhưng bị Vương Điền ấn gáy ôm vào lòng thì ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

Vương Điền đáp trả gã với vẻ mặt lạnh lùng tàn độc: "Bổn vương vốn đã định tạo phản rồi, tiếc rằng bị thứ ngu si đần độn nhà mi phá hỏng kế hoạch lớn.

Không nghiền xương mi thành tro thì không thể giải tỏa mối hận của ta."
Biện Phụng bắt đầu giãy mạnh ra, gào thét: "Bệ hạ! Ngươi nghe thấy chưa?! Gã nào có thật lòng gì với ngươi! Gã muốn tạo phản kìa! Cớ sao ngươi không giết gã?!"
Lương Diệp bị tiếng hét của gã làm cho đau tai, muốn thò tay rút kiếm, Vương Điền lại nắm lấy cổ tay hắn.

Lương Diệp đuối sức tránh né thử nhưng thất bại, bèn dứt khoát bó tay chịu trói.
"Kể ra đúng là phải cảm ơn ngươi." Vương Điền khẽ cười, nói: "Giờ đây, Lương Diệp thuộc về ta một cách triệt để rồi."
Biện Phụng thình lình nhảy phắt dậy, bị Trường Lợi bên cạnh sút một phát vào bụng, ngã cái uỵch xuống núi xác, tiếng hét cũng bị mảnh vải chặn về.
Giết người diệt ý chí.

Trường Lợi có cảm giác Biện Phụng này sắp bị công tử nói cho tức chết đến nơi rồi, chẳng thà chết bởi một nhát chém còn sảng khoái.

Xem con mắt trợn sắp nứt ra luôn.

"Dẫn đi." Vương Điền lạnh lùng nói, dìu Lương Diệp quay lưng tiến về phía trước.
Trường Lợi lôi Biện Phụng dậy từ núi xác một cách thô lỗ: "Đi!"
Tiếng chém giết rung trời vang lên nơi chân núi, nét mặt Biện Phụng bỗng trở nên tàn bạo.
"Sung Hằng đang ở núi Chướng Mục." Vương Điền vừa dìu Lương Diệp đi, vừa nói khẽ: "Ta đã dặn Trường Doanh dẫn người qua giải cứu.

Chúng ta đi theo đường thủy, sẽ tới kịp."
Lương Diệp đáp một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Trên người Lương Diệp khá nhiều vết cắt cứa, Vương Điền banh chặt hàm: "Đánh không lại không biết đường chạy à? Cứ nhất quyết phải khoe mẽ tới mức này cơ."
Lương Diệp khẽ nhếch môi: "Đến tóm Biện Phụng...!đi đổi Sung Hằng."
"Thế mà ban nãy ngươi còn định giết gã?" Vương Điền phát hỏa khi nhìn dáng vẻ sống dở chết dở này của hắn.
"Giận." Được Vương Điền dìu, độ nghiêm trọng của những vết thương trên người Lương Diệp lập tức tăng gấp ba lần, trông như lìa giã cõi đời tới nơi.

Hắn cất giọng vừa yếu mệt, vừa tủi thân lên án: "Bọn chúng đông đến vậy, bắt nạt một mình ta, ngươi lại cứ ở cạnh xem."
"..." Vương Điền đá rơi cánh tay cụt bên chân, thoáng chốc cảm giác thằng oắt này chỉ đơn giản muốn giết người nên mới chẳng thèm ngó ngàng tới anh thôi.
Lên cơn điên mọi lúc mọi nơi.

Dẫu tình hình nguy cấp đến mấy, hắn cũng phải sướng trước đã rồi tính tiếp.
Bi3n thái chết đi được.
Mưa nhỏ dần, Vương Điền lau đi nước mưa trên mặt, mũi giật giật: "Ngươi có ngửi thấy mùi gì không Lương Diệp?"
"Có." Lương Diệp cụp mắt gật đầu: "Cổ ngươi thơm lắm, mùi hải đường sau cơn mưa."
Vương Điền chầm chậm nhíu mày: "Nghe hơi giống mùi...!khói thuốc nổ?"
"Công tử!" Trường Lợi đi sau chợt cất tiếng gọi.
Vương Điền quay ngoắt đầu, cứ thế đụng độ với ánh mắt điên cuồng của Biện Phụng.

Trường Lợi bên cạnh chỉ kịp tóm được lớp vỏ giấy ướt sũng.
Một làn đạn tín hiệu lóa mắt xé toạc màn mưa lao lên trời và nổ tung.

Mặt đất bắt đầu rung rung.
Biện Phụng cười to, say mê khóa mắt vào Lương Diệp: "Quên nói với ngươi rồi Bệ hạ, đây cũng là lăng tẩm chôn chung của đôi ta đó."
Tia chớp xé rách trời đêm đen, tiếng sấm tựa hồ vang ngay bên tai, mưa bỗng trở nên dồn dập, trút xuống rào rào.
Cùng với tiếng nổ lớn từ lòng đất, vô số hòn đá khổng lồ rơi ồ ạt xuống từ khắp xung quanh.

Trong chớp nhoáng, núi lở đất vùi, màn đêm trên bầu trời bỗng chốc bao trùm bọn họ.
Bóng tối rợp trời phản chiếu trong đôi mắt Vương Điền lớn dần, tuy nhiên thoáng cái, nó đã bị kéo chậm đến mức vô hạn.

Khi thấy rõ đó là gì, đồng tử anh thình lình phóng đại.
Lương Diệp bỗng đẩy eo anh một phát, hét lên: "Chạy đi!".

Bình Luận (0)
Comment