Ôm Trăng Sáng

Chương 147


Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Sông Thường Thủy khởi nguồn từ núi Tứ Bàn, nước sông vốn đã chảy xiết nên sau cơn mưa lớn kéo dài suốt đêm, cộng thêm sự xúc tác từ kíp nổ đã khiến thân núi sụp đổ, dòng nước lũ cuốn theo đá vụn và cây cối bất ngờ ập xuống.
Vương Điền bị Lương Diệp đẩy mạnh về trước.

Anh lao lên gần như theo quán tính.

Trong lúc vội vàng, anh ngoái đầu nhìn, lại phát hiện Lương Diệp không theo kịp.

Hắn lảo đảo tiến lên vài bước như kiệt sức rồi, Biện Phụng đã giãy khỏi dây trói tự bao giờ, cứ thế đâm xuyên lưỡi kiếm dài qua bụng hắn.
"Tao ĐCM nhà mày!" Viền mắt Vương Điền nứt toác tới nơi.

Anh trút gần như toàn bộ sức mình, xông thẳng tới sút văng Biện Phụng, đỡ lấy người đang mất sức quỳ xuống: "Lương Diệp!"
Lương Diệp nắm chặt tay anh, muốn nói gì đó nhưng máu lại trào khỏi miệng liên tục.
Biện Phung cười khặc khặc bò dậy: "Bệ hạ khỏe thật đấy, trên kiếm nhiều độc thế mà vẫn trụ nổi tới giờ."
Gã kéo lê thanh kiếm dài nhuốm máu, tiếp tục nhắm tới Lương Diệp, kết quả bỗng bị một sợi dây thừng siết cổ.

Trường Lợi xoắn chặt sợi dây thừng, cổ y cũng đã rách toạc, máu đang tuôn ra ào ào.

Y nghiến răng nói: "Công tử, toàn thân gã bôi đầy chất độc mạnh, đừng chạm vào hắn...!Ngài đi đi!"
Ánh mắt Biện Phụng chợt sắc lẹm.

Gã thình lình vùng thoát khỏi dây thừng, thanh kiếm đâm thẳng về phía lồ ng ngực Lương Diệp.

Vương Điền nhấc cánh tay, mũi tên ngắn chợt xông ra, đập cho thân kiếm lệch sang một bên.

Khi Biện Phụng còn chưa kịp định hình, anh đã bắn thêm mũi tên nữa nhưng gã tránh được, chỉ trúng vào vai.
Vương Điền nghiến răng, dìu Lương Diệp dậy: "Trường..."
Cơn lũ bất ngờ kéo đến ầm ầm.
Vương Điền chỉ kịp ôm ghì lấy Lương Diệp, dồn chút sức cuối cùng móc đai lưng của hai người lại với nhau bằng nấc khóa để gài tên ngầm.
Cơn đau và bóng tối lần lượt bủa vây.


Anh bảo vệ phần đầu cổ Lương Diệp trong lòng mình, sau đó mất ý thức hẳn.
——
Trời đã sáng ngời nhưng mưa vẫn chưa ngớt, nước sông Thường Thủy chảy siết cuốn trôi cát bùn, đổ thẳng xuống phía Nam.
"Tiếp tục tìm kiếm!" Lý Mộc đứng giữa trời mưa to, thét lớn: "Mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm kiếm!"
Vô số binh lính chia nhau ra tìm người giữa khoảng đất toàn cát bùn lẫn cành cây thân gỗ.

Thậm chí bọn họ còn tìm cả chó săn.

Trong tiếng chó sủa đinh tai, họ chỉ đào ra được những khúc tay, chân cụt.
"Báo cáo thống lĩnh Lý!" Một phó tướng đội mưa chạy tới: "Tối qua Vương gia cũng lên núi, đến giờ vẫn chưa xuống!"
Trên mặt Lý Mộc đậy những vết trầy xước, hắn gằn giọng: "Tối qua, quân phản loạn cho nổ núi, đúng lúc trời mưa to dẫn đến lũ quét bất ngờ, xem vẻ ở đây đã diễn ra một cuộc chiến khốc liệt.

Không phát hiện Bệ hạ và Vương gia là chuyện tốt.

Lũ thình lình trút xuống từ đằng này, thẳng về phía Nam.

Khả năng bọn họ bị cuốn tới bờ sông ở hạ du rồi."
Vẻ mặt phó tướng lập tức trở nên khó coi: "Xuyên Trung và Xuyên Đông chỉ toàn núi cao hiểm trở, quang cảnh hẻo lánh vắng người thì thôi đi, đây còn đang độ Xuân sang, các loại thú dữ như gấu, sói, báo, hổ cũng bắt đầu hoạt động..."
Càng nói hắn càng không dám nghĩ kỹ.

Diện tích vùng Xuyên Trung và Xuyên Đông rộng lớn, phần đông những khu vực sông Thường Thủy chảy qua đều thiếu vắng xóm làng thành thị, khỏi bàn đến tình trạng thảm thiết của nơi này bây giờ.

Không chừng cả Bệ hạ lẫn Vương gia đều bị thương rồi.
"Vậy vẫn còn tốt." Lý Mộc hít sâu một hơi, chùng giọng nói: "Trước khi tìm được Bệ hạ và Vương gia, không một ai được phép tiết lộ tin tức."
Phó tướng ngờ vực: "Chẳng phải chúng ta nên mau chóng báo cho các vị tướng quân và Đại Đô sao?"
"Tuyệt đối không thể!" Lý Mộc nghiến chặt hàm răng, căng da đầu nói: "Ta có ngự chỉ do Bệ hạ đích thân ban cho, cứ theo ý ta mà làm.

Hễ sau này truy cứu thì một mình ta sẽ chịu trách nhiệm!"
"Vâng!" Phó tướng kia nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý Mộc quay lưng đi, cất cao giọng: "Xốc lại tinh thần hết cho ta! Tiếp tục tìm kiếm!"
Hắn vừa dứt lời, phó tướng đằng sau bỗng siết chặt thanh đao, lẳng lặng kề tại cổ hắn.
Lý Mộc khiếp đảm.

——
Tiếng nước chảy tựa hồ ngay bên tai.

Vương Điền thở hắt ra một hơi trắc trở, bắt đầu ho sù sụ.
Anh mở mắt ra, cơ thể như bị đánh tan rồi khâu vào lần nữa, cơn đau hành hạ khiến anh phải nhíu mày, cộng thêm tảng đá lớn đè nặng trên ngực khiến anh suýt nữa ngất tiếp vì ngộp.
Ký ức rối bời dần dần tụ về.

Nhát đâm nhằm vào Lương Diệp của Biện Phụng đánh thức anh sực tỉnh từ cơn đau: "Lương Diệp!?"
Lương Diệp nằm trên người anh khẽ co gập ngón tay một cách gian nan.
"Lương Diệp!" Cổ họng Vương Điền vừa khô khốc, vừa đau đớn, ho khùng khục ra vài bãi máu lẫn cát bùn.

Anh run tay lần sờ cởi nấc khóa ra, đỡ Lương Diệp dậy từ trên người mình: "Lương Diệp...!tỉnh tỉnh, Lương Diệp?"
Lương Diệp nhắm mắt, đôi môi giật giật, trên mặt dính cát bùn đã khô nhưng vết máu hãy còn mới, tuy nhiên máu lại có màu đen.
Vương Điền run tay lau máu lẫn cát ngoài miệng cho hắn: "Lương Diệp...!Lương Diệp ơi...!mở mắt ra đi."
Nghe gọi, Lương Diệp đau đớn nhíu mày.
"Không sao, không sao đâu." Vương Điền đỡ lấy cổ hắn, ngẩng đầu quan sát khung cảnh lạ lẫm xung quanh.

Có lẽ họ đã bị cơn lũ ập tới bất ngờ cuốn qua một bãi bùn.

Dòng Thường Thủy bị một gờ ngăn tại đây nên họ mới may mắn được cuốn vào bờ.
Mạng của người làm được Hoàng đế hơi bị lớn thật.
Vương Điền không biết mình đang mê tín hay tự an ủi.

Cẳng chân anh đau chết điếng, không biết là bị trẹo hay gãy xương.

Anh dốc hết sức kéo Lương Diệp lên từ vùng nước cạn, để hắn nằm thẳng trên bờ, sau đó lấy vài lọ thuốc ra từ vạt áo trước ngực hắn.

Có hai lọ bị nước vào và một nọ bị ẩm hơn nửa.
Chẳng qua, anh không biết đây là thuốc gì.
Mạn eo Lương Diệp bị đâm thủng.


Vết thương do nhát đao trước đó của Ngu Phá Lỗ gây ra vẫn chưa lành hẳn, lần này thì bị xiên tới tận mạn eo luôn.

Vương Điền không dám đảm bảo rằng liệu có cơ quan nội tạng quan trọng nào bị đâm thủng hay chăng.

Tầm nhìn trước mắt hơi mông lung, anh nghiến chặt răng, xé vải áo tại mạn eo Lương Diệp ra, để lộ vết thương dữ tợn đã trắng nhợt đi, da thịt bung ra.

Nhìn nó, Vương Điền bắt đầu hơi khó thở.
Trên vai, cánh tay, đùi, trước ngực và sau lưng...!đâu đâu cũng có những vết chém nhuốm màu tím xanh, tím đen.

Độc đã thẩm thấu vào máu thịt.

Lọ thuốc còn sót lại non nửa anh đang cầm không biết là loại thuốc gì, nhất thời không biết bôi vào đâu.
Anh suy sụp nhìn Lương Diệp, ôm hắn vào lòng, rắc hết nửa lọ thuốc ấy vào vết đâm tại mạn eo hắn, sau đó nghiến răng xé áo lót bị ẩm, băng bó vết thương.
"Không được chết." Anh một mình lẩm bẩm: "Không được chết ở đây...!Lương Diệp...!cầu xin ngươi...!hãy mở mắt ra đi."
Lương Diệp nhắm chặt mắt nằm dưới đất, từng nhịp thở dần mong manh tựa hồ đang thầm mỉa mai anh.
Vương Điền vươn tay đỡ gáy hắn lên, những uất nghẹn và hận thù xông ra tự đáy lòng tựa hồ muốn vùi chôn toàn bộ anh.

Anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn khóa chặt Lương Diệp đã trở nên quái gở: "...!Ta không thể chết ở đây được."
*
Khi mở mắt ra, Lương Diệp bị sức nóng từ lửa làm cho đau rát nửa bên mặt.

Hắn hơi nghiêng đầu, lập tức va vào đôi mắt đỏ ngầu hằn đầy tơ máu, trống rỗng, lạnh nhạt, thậm chí chết lặng của Vương Điền.
Đôi môi hắn khẽ nhúc nhích, muốn cất lời nhưng chỉ thốt ra được âm gió khô khốc.
Vương Điền nghiêng đầu, nhìn hắn chăm chú rất lâu, mới ngờ vực gọi một tiếng: "...!Lương Diệp?"
Lương Diệp nhíu mày, đau đớn thốt lên một âm tiết.

Bấy giờ tựa hồ Vương Điền mới sực tỉnh, ôm hắn vào lòng, đỡ dậy gần như ngay lập tức.
"...!Đau." Lương Diệp gian nan nhúc nhích cánh tay, muốn che lại phần bụng.
"Đừng cử động, vừa mới đắp lá thuốc." Vương Điền nắm lấy cổ tay hắn.
Lương Diệp cười nhếch mép, nói gần như chỉ bằng âm gió: "Ngươi...!còn nhận biết được lá thuốc cơ."
"Lần trước ngươi trúng tên, ta từng thấy vài lần lúc đi tìm Lý Bộ." Vương Điền lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn, đanh giọng nói: "Mạng lớn thật."
Lương Diệp nhìn thoáng qua những vết thương chồng chéo trên tay anh, cười nói: "Yên tâm, ta không chết được."
"Không chết được cái con khỉ..." Vương Điền hít thở hơi dồn dập: "Hai canh giờ trước còn ngưng thở."
Lương Diệp nhắm mắt, lại bị anh nắm chặt tay: "Đừng ngủ."
"Ta không ngủ." Lương Diệp khẽ nhíu mày, xích lại gần bờ ngực anh: "Ta chỉ...!mệt mỏi thôi."
Vương Điền nắm chặt tay hắn: "Ta mà không lấy được viên thuốc ra từ giày ủng của ngươi thì bây giờ không phải ngươi đang mệt đâu."
Lương Diệp cười nhưng lại thành ho khan, th ở dốc vài hơi xong, hắn mới nói: "Đó là...!đồ giữ mạng...!sư phụ để lại cho ta."

"Vô tư quá, lại đi nhét vào giày." Vương Điền cất giọng chết lặng: "Ngươi khâu kín thế là đang trông chờ nó tự chạy vào miệng mình sao?"
"...!Chà." Lương Diệp cụp mi: "Nếu có một mình thôi thì ta cũng chỉ biết chờ chết."
Vương Điền bóp lấy tay hắn.

Hai người yên lặng quan sát đống lửa một lúc lâu, Lương Diệp mới gian nan nói tiếp: "Ta nói thật."
"Ta biết." Vương Điền đáp.
Lương Diệp nhìn chăm chú ngọn lửa đang lay động kia, hơi gượng gạo hắng giọng: "Vương Điền à, ngươi đâu nhất thiết phải tới núi Tứ Bàn tìm ta."
"Ta rảnh đấy." Vương Điền đắp tấm áo ngoài đã được hong khô lên người hắn.
Hơi ấm hầm hập phút chốc bao bọc khắp toàn thân, xua tan khí lạnh cô đơn quạnh quẽ.

Lương Diệp thoải mái híp mắt, cầm lấy tay Vương Điền xem những vết trầy da trên đó.
Vương Điền vô thức gập ngón tay.
"Ban đầu trẫm còn nghi rằng núi Tứ Bàn là cái bẫy mà ngươi bắt tay với thế gia thiết lập nên." Lương Diệp duỗi ngón tay đang gập lại của anh ra, đan tay mình vào, nói hết sức vui vẻ: "Nhưng mà nghĩ lại thì...!chắc ngươi không bỉ ổi vậy đâu."
"Im đi." Vương Điền quả thực nể phục tài năng hễ mở miệng là gợi đòn này của hắn.
Lương Diệp bướng bỉnh gắng sức cựa quậy, tìm một tư thế nằm dựa thật thoải mái: "Không được, lỡ như đây...!là hồi quang phản chiếu thì sao? Ta còn chưa...!trăn trối tử tế."
Vương Điền thoáng nhíu mày, vô thức sờ vào cổ hắn, kết quả lại chỉ sờ được một vùng lạnh lẽo.
"Lương Diệp!!"
*
Vương Điền thình lình mở mắt.
Đống lửa cháy lách tách, Lương Diệp vẫn nằm im lìm cạnh đống lửa, từng nhịp thở mong manh như thể sẽ tắt ngúm bất cứ lúc nào, thua xa Lương Diệp có thể mở miệng trò chuyện trong mơ.
Vương Điền bấu mạnh lòng bàn tay hòng khiến mình tỉnh táo thêm chút.

Lá thuốc giã được nửa chừng hãy còn ở cạnh đống lửa.

Trên những vết thương của Lương Diệp đắp đầy lá thuốc.

Anh không biết làm vậy có hiệu quả hay không, đành phải gửi gắm niềm hy vọng vào sự may mắn.
Lần trước, khi bị ám sát tại núi Thập Tải, Lương Diệp cũng trúng độc mạnh nhưng chỉ nhổ ra mấy bãi máu đen là lại nhảy nhót tung tăng.
Sẽ không sao đâu.
Nghĩ vậy, Vương Điền đắp hết toàn bộ số lá thuốc còn lại lên người Lương Diệp.

Cứ thế, hắn biến thành một người da xanh nhỏ.
Vương Điền nhìn Lương Diệp chăm chú một lúc lâu với đôi mắt đỏ ngầu, cuối cùng không khỏi bật cười.
Nếu tất cả mọi thứ ở đây chỉ là một giấc mơ thì bây giờ chắc đã tới lúc cảnh mơ sụp đổ rồi.
Anh vươn tay chọc gương mặt bị lửa hun nóng lên của Lương Diệp, không biết đang nói với ai:
"Tỉnh dậy đi.".

Bình Luận (0)
Comment