Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 16

"Cậu nói gì cơ?" Người đàn ông thoáng sững sờ, im lặng mấy giây rồi cố giữ bình tĩnh: "Đừng nói bừa."

"Thị lực tôi khá tốt đấy, trong mắt anh rõ ràng có phản quang từ thủy tinh thể, tháo nó xuống đi." Giọng Kỳ Hách Diễn rất nhẹ nhàng, nhưng người đàn ông lại nghe ra được một tia uy h**p trong đó.

"Cậu dám đảm bảo không?" Người đàn ông lúc này đã trấn tĩnh lại, nhìn Ôn Tư với vẻ vô tội: "Ôn tổng, cậu ta đang uy h**p tôi."

Ôn Tư không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn gã đàn ông, một lúc sau mới giơ tay lên: "Đi, kiểm tra mắt hắn."

"Vâng."

Đôi mắt người đàn ông lập tức trợn to, hắn bật dậy và liên tục lùi lại: "Ôn tổng! Ngài làm gì vậy? Đây là không tôn trọng—"

"Nếu trong lòng không có gì khuất tất, thì sao lại chột dạ như vậy?" Ôn Tư lạnh mặt, đập mạnh một cái lên bàn chơi bạc, khiến cả bộ xúc xắc trên mặt bàn cũng nảy lên — đủ thấy beta này hiện giờ đang giận dữ đến mức nào.

Bạch Khởi hơi kinh ngạc liếc nhìn Kỳ Hách Diễn, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt. Ôn Tư tức giận cũng là điều dễ hiểu, nếu trong mắt người đàn ông kia thật sự có công cụ gian lận, thì bao nhiêu tiền beta từng bị lừa trước đây...

Nhưng làm sao Kỳ Hách Diễn lại biết được?

Omega lúc này có hàng đống câu hỏi muốn hỏi alpha, nhưng trước mắt chỉ có thể giữ lại trong lòng.

"Đại nhân, thật sự có thứ này!" Một nhóm người đã đè gã đàn ông xuống đất, hành động vô cùng thô bạo, sau khi phát hiện thứ gì đó thì hận không thể móc cả mắt hắn ra. Có người cẩn thận đưa con chip cho Ôn Tư: "Ngài xem."

Ôn Tư vừa liếc qua đã bật cười, lồng ngực phập phồng dữ dội: "Các người ở sòng bạc xem tôi là thằng ngu sao? Hợp sức lại lừa tôi, cái này là cái quỷ gì!"

Anh ta tiến lên, túm lấy cổ áo người đàn ông, rồi vung một bạt tai: "Nói!"

Người đàn ông đau đến nỗi không mở mắt nổi, run rẩy nói: "Tất cả đồ trong sòng bạc đều bị can thiệp, con chip này có thể nhìn thấy nội dung bên trong. Nhưng Ôn tổng, ngài tin tôi đi, thật sự không phải tôi muốn làm vậy, là người trong sòng bạc ép tôi, tôi chẳng kiếm được bao nhiêu cả."

Giọng hắn đầy van nài, nếu không bị Ôn Tư khống chế, có lẽ giờ đã quỳ xuống đất rồi: "Ôn tổng, xin ngài thương tình, tha cho tôi đi."

"Tha cho mày, ai sẽ tha cho tao?" Ôn Tư buông tay. Hắn vừa được thả ra đã định bò đi, nhưng beta nhanh hơn một bước, túm tóc hắn đập mạnh vào tường: "Tiền của tao là gió thổi tới chắc?"

Anh ta ra tay cực nặng, tiếng "bịch bịch" vang lên làm Bạch Khởi đứng sững tại chỗ, omega cứng đờ người lại, trừng to mắt nhìn cảnh tượng ấy — máu theo tường chảy xuống, tiếng r*n r* của người đàn ông cũng ngày càng nhỏ dần. Hôm nay sòng bạc đã được dọn sạch, nơi này chỉ còn lại bọn họ.

Bạch Khởi biết rằng sẽ có người chết, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến một vụ việc như thế. Omega th* d*c, muốn nhúc nhích mà không thể, bàn tay lại siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt.

Đau, đau muốn chết.

"Bạch Khởi?" Kỳ Hách Diễn nhận ra trạng thái của cậu không đúng. Anh không mấy khó chịu với mấy cảnh máu me thế này, nhưng lại không thích cách làm của Ôn Tư. Chỉ là anh không thể can thiệp gì.

Nhưng alpha lại vô tình bỏ qua phản ứng của Bạch Khởi, hoảng loạn gọi: "Bạch Khởi!"

Kỳ Hách Diễn lập tức che chắn trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Không sao rồi."

"Kỳ Hách Diễn."

Bạch Khởi cuối cùng cũng hoàn hồn, túm chặt lấy áo của alpha, giọng hoảng hốt, âm cuối run rẩy: "Giết người rồi."

"Đúng."

Kỳ Hách Diễn lập tức ôm chặt cậu vào lòng, từ trên cao nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cậu, thấp giọng an ủi: "Không sao đâu, tôi ở đây."

Bạch Khởi không nói gì, chỉ vùi mặt vào ngực Kỳ Hách Diễn. Máu ban nãy quá nhiều, tiếng kêu thảm thiết cũng thật chói tai. Cậu không nhìn thấy mặt người đàn ông kia, nhưng chắc chắn là cực kỳ thê thảm — một người sống sờ sờ như thế, cứ thế mà chết đi.

Lẽ ra phải chết ở nơi nào khác, chứ không nên chết ngay trước mặt cậu.

"Đại nhân!" Kỳ Hách Diễn thấy tình trạng Bạch Khởi thực sự không ổn, nơi này omega không thể ở lại thêm được nữa: "Chúng ta về trước đi."

"Vội gì chứ." Ôn Tư đang lau tay, nghe vậy thì chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy hai người đang ôm nhau rất thân mật, trong lòng thì thầm: Nếu thế còn không phải là đang quen nhau, thì thế nào mới gọi là ở bên nhau?

Lên giường hay sinh con?

Ôn Tư ném chiếc khăn lông sang một bên, anh nhướng mày: "Hai người các cậu ôm nhau—"

Câu nói của beta đột ngột dừng lại, bởi vì anh bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của Bạch Khởi. Trong ký ức của Ôn Tư, omega này rất hiếm khi để lộ ra vẻ mặt như vậy — mỗi lần thấy cậu ta đều là bộ dáng bướng bỉnh, quật cường.

"Cậu ấy..." Ôn Tư chợt hiểu ra, liếc nhìn vết máu chưa lau sạch trên tay, có chút không chắc chắn mà hỏi: "Bị dọa rồi?"

"Ừ." Kỳ Hách Diễn nhẹ nhàng chắn tầm nhìn của Bạch Khởi, quay đầu nhìn Ôn Tư: "Thật sự xin lỗi, bây giờ cậu ấy phải rời khỏi đây ngay. Mà hiện giờ anh cũng có việc quan trọng hơn cần làm, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa. Đợi mọi chuyện xử lý xong, tôi sẽ cho anh thấy tôi có lừa anh hay không."

Lời của alpha không phải là quá lịch sự, nhưng Ôn Tư cũng không tức giận. Dù sao hôm nay alpha đã giúp anh một việc lớn. Anh khẽ cười, ra hiệu cho thuộc hạ đưa cho họ một ngàn tinh tệ, nét mặt beta tuy không có chút vui vẻ nào nhưng giọng vẫn bình thản: "Cậu nói đúng, hôm nay đúng là giúp tôi một chuyện lớn. Về đi."

"Cảm ơn."

Kỳ Hách Diễn nói xong liền nắm tay Bạch Khởi rời khỏi sòng bạc. Còn chuyện Ôn Tư có gây rắc rối cho sòng bạc hay không, làm thế nào gây rắc rối — tất cả đều không còn liên quan gì đến anh.

Omega vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, bị Kỳ Hách Diễn nắm tay dắt đi, suốt cả quãng đường không nói một lời, alpha dù có hỏi gì cũng không đáp. Mãi đến khi về tới căn nhà gỗ nhỏ của cậu, toàn bộ sức lực mới như bị rút sạch.

Bạch Khởi suýt nữa ngã quỵ xuống đất, may mà alpha kịp thời đỡ lấy cậu: "Không sao chứ?"

"Không sao."

Bạch Khởi đẩy Kỳ Hách Diễn ra, sắc mặt cậu trắng bệch. Dù sao cũng mới chỉ mười chín tuổi, bao năm qua chưa từng tận mắt chứng kiến cái chết tàn khốc như vậy. Omega ngồi phịch xuống giường, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: "Kỳ Hách Diễn."

Cậu ngẩng đầu lên, hơi thở không ổn định: "Anh biết đánh bạc sao?"

"Chẳng phải anh nói không biết sao?"

Bạch Khởi cười khổ một cái: "Rốt cuộc anh là ai?"

"Còn nữa, tại sao lại hỏi Ôn Tư xin chỗ ở? Anh định rời khỏi đây à? Ghét nơi này của tôi lắm sao?"

Giọng chất vấn của Bạch Khởi không nặng nề, cậu chỉ là... muốn một lời giải thích.

"Không phải đâu, nghe anh giải thích được không?" Kỳ Hách Diễn bước đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn omega: "Anh chỉ nghĩ có thể đổi lấy cuộc sống tốt hơn, chúng ta sẽ không phải ngày nào cũng đi làm vất vả nữa. Dậy sớm về muộn không tốt cho sức khỏe, em lại gầy quá, phải không—"

"Kỳ Hách Diễn." Bạch Khởi ngắt lời alpha, trong mắt hiện lên một tia bi thương: "Anh chưa từng hỏi ý tôi, hỏi tôi có muốn không, có nguyện ý hay không."

"Kỳ Hách Diễn, anh đi đi."

Bình Luận (0)
Comment