Kỳ Hách Diễn cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại. Anh chưa từng nghĩ Bạch Khởi sẽ nói ra những lời như vậy. Omega còn tuyệt tình hơn anh tưởng...
Quá mức tàn nhẫn.
"Bạch Khởi." Alpha bắt đầu lo lắng, im lặng một lúc rồi cất giọng: "Xin lỗi, là tôi không nghĩ đến cảm xúc của em. Đừng đuổi tôi đi."
"Kỳ Hách Diễn." Bạch Khởi đẩy Kỳ Hách Diễn ra, nghiêng đầu sang một bên, hơi thở rối loạn. "Chúng ta ở bên nhau chưa lâu, tình cảm cũng chẳng sâu đậm gì. Anh biết rõ tôi ghét nơi đó, sao còn đồng ý?"
Vành mắt omega đã đỏ hoe, cậu cắn môi, cố nhịn nhưng vẫn không phát cáu: "Ôn Tư trước đây từng bắt nạt tôi, anh lại đi làm thuộc hạ cho hắn, làm con chó của hắn sao?"
"Mọi thứ ở chỗ này đều là tôi tự mình gây dựng, anh dựa vào đâu mà bảo tôi rời đi?" Bạch Khởi nói xong thì sực nhớ ra, liền chỉ vào chiếc ấm sắt mới mang về không lâu: "Cái đó là của anh, mang đi luôn đi."
Omega lau mắt, hít sâu một hơi cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Ôn Tư không ở khu ổ chuột lâu đâu, hắn sẽ quay về thế giới khác. Mà anh cũng từ đó đến đây, có khi còn có thể cùng hắn rời đi, tìm lại gia đình, tìm lại ký ức của mình."
Kỳ Hách Diễn cau mày, lắc đầu phủ nhận: "Không phải vậy... xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Alpha quỳ một gối xuống đất, định nắm lấy tay Bạch Khởi nhưng lại chần chừ giữa không trung, cuối cùng chỉ có thể siết chặt nắm tay thả xuống bên cạnh. Kỳ Hách Diễn luống cuống, vội vàng nói: "Tôi quá độc đoán, cứ nghĩ mình có thể kiểm soát mọi chuyện mà bỏ qua cảm nhận của em. Thật sự xin lỗi, Bạch Khởi... đừng đuổi tôi đi có được không?"
Omega nghe lời xin lỗi của Kỳ Hách Diễn nhưng chẳng hề mềm lòng. Người lừa dối cậu đều là kẻ xấu, Kỳ Hách Diễn cũng là một alpha xấu xa.
Cậu sớm nên hiểu rằng — alpha lượm từ ven đường thì không nên mang về nhà.
"Bạch Khởi." Kỳ Hách Diễn không còn suy nghĩ được gì nữa, nắm chặt tay Bạch Khởi, mặc cho omega giãy giụa cũng không chịu buông. "Em muốn tôi làm gì mới chịu tha thứ? Tôi sợ em bị tổn thương, tôi không suy nghĩ, tôi ngốc nghếch, đừng giận nữa..."
"Buông tôi ra!"
Bạch Khởi rút tay không được, định giơ chân đá, nhưng alpha vẫn không hề nhúc nhích. Hơn nữa, anh còn đứng dậy đè lại cậu. Hơi thở Kỳ Hách Diễn dồn dập: "Nói đi, em phải thế nào mới chịu tha thứ cho tôi?"
"Anh điên rồi sao?" Chân bị đè chặt khiến Bạch Khởi không thể cử động, cả người cậu run lên vì giận. "Chúng ta là gì chứ? Muốn đi thì đi, mấy ngày ở chung mà đã nảy sinh tình cảm gì sao?"
"Kỳ Hách Diễn, tôi ghét anh!"
Nước mắt Bạch Khởi rơi ra vì tức, mạnh tay rút khỏi sự khống chế rồi tát mạnh vào mặt Kỳ Hách Diễn. Nhân lúc alpha sững người, cậu lập tức bò vào trong giường: "Cút!"
Omega không cho phép ai áp chế mình. Kỳ Hách Diễn quá nguy hiểm, điều đó khiến cậu cảm thấy bất an.
"Tôi quá hấp tấp." Kỳ Hách Diễn không tiến lên nữa, đứng yên tại chỗ cố kiểm soát hô hấp. Alpha chớp mắt: "Em cứ đánh tôi đi, chỉ cần em nguôi giận."
"Tôi chỉ muốn em sống tốt. Không có em thì mọi thứ chẳng còn ý nghĩa." Kỳ Hách Diễn nhìn về phía Bạch Khởi, gượng cười: "Thật sự xin lỗi."
"Tại sao lại không cho tôi cử động?" Bạch Khởi vẫn co người trong góc, sức lực của Kỳ Hách Diễn quá mạnh, cậu hoàn toàn không thể thoát ra. Đôi khi, cậu quên mất đối phương là một alpha. "Tại sao chứ?"
Kỳ Hách Diễn nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Tôi bị ngốc trong một khoảnh khắc thôi, sẽ không có lần sau nữa."
Alpha đưa tay về phía Bạch Khởi, l**m môi: "Đừng trốn nữa được không?"
Bạch Khởi trừng mắt nhìn anh: "Tôi không muốn tha thứ cho anh."
"Vậy thì đánh tôi thêm vài cái, đến khi em hả giận."
Kỳ Hách Diễn nói rất dứt khoát, câu này không giống như lời giả dối: "Đánh đi."
"Tôi đâu phải b**n th**, đánh anh làm gì?" Bạch Khởi không tài nào theo kịp tư duy của alpha. "Tôi đâu có giải tỏa cảm xúc bằng cách đánh người."
"Kỳ Hách Diễn." Bạch Khởi từ từ tiến lại gần, khuôn mặt omega không có chút ý cười, thay vào đó là vẻ cay đắng: "Tôi chưa từng có bạn bè, thậm chí rất hiếm khi có ai trò chuyện cùng, nhưng điều đó không có nghĩa tôi không hạnh phúc."
"Những ngày ở cùng anh, tôi thật sự thấy vui vì có người đồng hành, nhưng không thể để người đó làm tổn thương tôi."
Bạch Khởi nâng mặt Kỳ Hách Diễn, nhìn thẳng vào mắt alpha: "Cho dù Ôn Tư đánh chết tôi, tôi cũng không muốn ở cùng hắn. Nếu đã đi sai một lần, tôi sẽ không để mình sai lần thứ hai."
Omega đã chịu quá nhiều đau khổ, cậu không muốn bị tổn thương thêm nữa. Bạch Khởi im lặng vài giây: "Tôi là người rất đơn giản, thích là thích, không thích là không thích. Lúc anh ngồi vào bàn cược kia, tôi thật sự rất sợ anh bị thương. Kỳ Hách Diễn, có những chuyện không phải nói xin lỗi là có thể giải quyết."
Khóe mắt Kỳ Hách Diễn cũng đỏ lên, anh bật cười nhẹ: "Tôi sẽ thay đổi, tất cả đều thay đổi, tôi sẽ không bao giờ dẫn em đến nơi đó nữa. Tôi rõ ràng biết em ghét nó, tôi..."
"Đừng nói nữa."
Bạch Khởi từ từ buông tay, quỳ ngồi trên giường, cả người như kiệt sức. Cậu vẫn còn bệnh, cảm xúc thay đổi thất thường khiến cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Omega cúi đầu: "Tôi mệt quá rồi... buồn ngủ lắm."
"Tắm rồi hãy ngủ, tôi đun nước cho em."
Kỳ Hách Diễn đỡ lấy Bạch Khởi mệt mỏi: "Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho em."
"Lúc đầu anh cũng nói vậy, rồi vẫn làm tôi buồn đấy thôi."
Bạch Khởi nhíu mày, ánh mắt lơ đãng liếc xuống dưới. Chỉ một cái liếc ấy khiến cậu sững người: "Anh... cương rồi à?"
"Ừ." Kỳ Hách Diễn chẳng hề che giấu, trên mặt không có chút bối rối nào: "Cái tát đó của em khiến tôi sướng."
Bạch Khởi trừng lớn mắt, hơi há miệng: "Anh thật kỳ quặc. Anh cứ có phản ứng như vậy mãi."
Kỳ Hách Diễn không phản bác, tiếp tục nói: "Tôi là một kẻ b**n th**."
"Giờ anh tính sao?" Sự chú ý của Bạch Khởi bị chuyển hướng, cậu ngẩng đầu nhìn alpha, đầy vẻ khó hiểu: "Như vậy không khó chịu à?"
"Có, nhưng lát nữa sẽ ổn thôi." Kỳ Hách Diễn chẳng mấy để tâm, định quay đi đun nước thì bất ngờ bị Bạch Khởi giữ lại vai —
"Kỳ Hách Diễn."
Tay Bạch Khởi trượt xuống, khuôn mặt không hề có d*c v*ng, chỉ đơn thuần là chạm vào: "Anh thật nóng."
"Ừ."
Cơ thể Kỳ Hách Diễn cứng đờ, anh không hiểu rõ ý của Bạch Khởi: "Em muốn..."
"Tôi dùng tay... anh sẽ ra chứ?"