Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 48

Nụ cười của Bạch Khởi rực rỡ như ánh mặt trời ló dạng nơi đường chân trời, chói lóa đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cậu ôm trong tay một bình hoa đủ sắc màu, cứ thế xông thẳng vào tầm mắt của Kỳ Hách Diễn. Lúc đó alpha còn đang bực bội — liên minh bên kia yêu cầu hắn đưa ra lời giải thích, còn gia tộc hắn thì âm thầm đẩy sóng, muốn kéo vị chuẩn đế này xuống nước.

"Đẹp."

Giọng Kỳ Hách Diễn khàn đi vài phần, hắn cúi mắt, định đưa tay nhận lấy bình hoa: "Cậu cắm à?"

"Ừm!" Bạch Khởi gật đầu mạnh, tránh khỏi tay hắn, ôm chặt bình hoa vào lòng: "Em để ở đó được không?"

Cậu chỉ về một góc, còn giải thích thêm: "Em thấy để ở đó sẽ đẹp lắm, nơi này màu sắc nhạt nhòa quá."

Bạch Khởi thích những gam màu ấm, nên ngôi nhà nhỏ ở khu ổ chuột của cậu lúc nào cũng toát lên vẻ ấm áp.

Còn nơi đây, lạnh lẽo, như không có nhịp đập, không có hơi thở, không có dấu hiệu của sự sống.

Kỳ Hách Diễn rút tay lại, có hơi tiếc nuối, quay đầu nhìn theo ánh mắt cậu, cũng chẳng để tâm mấy: "Vậy cứ để ở đó đi, cậu muốn làm gì thì cứ làm."

"Vâng ạ." Bạch Khởi vui vẻ đồng ý, đặt bình hoa xuống chỗ mình muốn, rồi lại nhận lấy bình hoa từ tay Dung Tự: "Cũng đẹp lắm."

Dung Tự "ừ" một tiếng, ánh mắt liếc nhìn biểu cảm của Kỳ Hách Diễn, trực giác mách bảo anh rằng alpha này đang rất bực bội, mà anh cũng không muốn dây vào.

Nhưng nhìn trạng thái nhẹ nhàng của Bạch Khởi, Dung Tự đành cùng cậu lên bàn ăn.

Anh không nghĩ Bạch Khởi là người không hiểu chuyện, ngược lại, omega này rất thông minh, cũng biết rõ mình muốn gì. Vậy thì tại sao...

"Điện hạ." Bạch Khởi bưng bát canh, khẽ nhấp một ngụm: "Em thấy rất buồn chán."

Dung Tự và Kỳ Hách Diễn cùng ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng omega không hề tỏ ra hoảng loạn, tiếp tục nói: "Ở cùng với vương gia rất thoải mái, nhưng em cảm thấy... đó không phải điều em muốn."

Alpha trầm giọng: "Vậy cậu muốn gì?"

"Làm nông."

Kỳ Hách Diễn im lặng vài giây: "...Cậu nói gì?"

Omega ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, rất nghiêm túc: "Làm nông, em muốn lao động."

"Cậu đang mang thai, làm sao mà làm việc?" Kỳ Hách Diễn thấy Bạch Khởi như đang nói chuyện viển vông: "Đừng nói linh tinh nữa."

"Chiều nay tôi đưa cậu ra ngoài." Giọng Kỳ Hách Diễn trầm xuống: "Đi gặp một vài người với tôi."

"Gặp cha mẹ anh à?" Bạch Khởi có phần do dự, thậm chí nghi ngờ rằng Kỳ Hách Diễn đang giở trò gì. Dù gì thì theo những gì Dung Tự nói, và cả thái độ trước đây của alpha, hắn không phải kiểu người sẽ dễ dàng đưa cậu đi gặp người khác.

Kỳ Hách Diễn liếc mắt nhìn cậu, không trả lời câu hỏi đó mà chỉ bảo cậu ăn cơm, rồi quay sang Dung Tự: "Làm phiền anh rồi, chiều tôi sẽ đưa cậu ấy đi."

"Anh..." Dung Tự định nói gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Kỳ Hách Diễn, anh liền im lặng. Anh nhìn Bạch Khởi thật sâu, nhận ra nụ cười trên khuôn mặt omega đã nhạt đi.

Cậu đang... không vui sao?

Bữa ăn kết thúc, ba người ai nấy đều mang tâm sự. Sau khi Dung Tự rời đi, trong nhà chỉ còn lại Bạch Khởi và Kỳ Hách Diễn. Bạch Khởi ăn một lúc liền thấy vô vị, đặt đũa xuống, ngả người ra sau: "Anh định đưa em đi đâu?"

"Gặp vài người." Alpha không nhìn cậu, động tác ăn uống vẫn rất lịch thiệp, chỉ là lại khiến người đối diện thấy tức, Bạch Khởi cũng không hỏi thêm nữa, để tránh tự làm mình khó chịu. Cậu đổi đề tài: "Anh còn chỉ huy chiến tranh à?"

"Ừ." Kỳ Hách Diễn ngẩng đầu lên khi thấy cậu không hỏi tiếp, khẽ thở phào: "Tôi là tướng quân của đế quốc, chỉ huy một đội quân."

Bạch Khởi biết được điều đó nhờ tin tức trên quang não, tiêu đề gọi hắn là "Tướng quân".

Cậu lẩm bẩm: "Thảo nào..."

Thảo nào mắt sắc như vậy, phản ứng cũng nhanh.

"Gì mà thảo nào?" Kỳ Hách Diễn không nghe rõ, truy hỏi: "Cậu biết gì?"

Tâm đề phòng của hắn rất rõ ràng. Bạch Khởi nhận ra điều đó liền không vui, lắc đầu: "Không cần phải đề phòng em, em chẳng biết gì cả."

"Em ăn xong rồi, khi nào thì đi?" Bạch Khởi quay mặt đi, ngón tay xoắn lấy vạt áo: "Em nên nói gì, không nên nói gì, chẳng lẽ anh không nói trước cho em biết sao?"

Kỳ Hách Diễn chớp mắt, thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh liền đáp: "Không cần nói gì cả, tôi sẽ lo liệu."

"Được rồi được rồi."

Bạch Khởi bình thản chấp nhận, dù sao cũng chỉ là đi gặp người thôi, chẳng lẽ Kỳ Hách Diễn định làm cậu bị thương?

Omega ngồi tiêu hóa thêm một lúc, đến khi Kỳ Hách Diễn gọi điện xong và ra hiệu có thể đi, cậu mới đứng dậy rời khỏi nhà.

Lần này họ đi bằng xe, Bạch Khởi cũng không lấy làm lạ — cung điện này quá rộng, đi bộ quả thật quá mệt.

Chỉ là, mọi chuyện không đi theo dự đoán của cậu. Bạch Khởi vừa ngồi lên xe liền nhìn ra ngoài, nhưng dần dần cảm thấy không ổn, cậu lập tức quay đầu nhìn Kỳ Hách Diễn: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Anh định đưa em gặp ai?"

Bạch Khởi tựa lưng vào ghế, nhíu mày nhìn chằm chằm alpha: "Anh định làm gì?"

Alpha vẫn rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn cậu: "Bạn. Cứ yên tâm ngồi yên, sắp đến rồi."

"Bạn gì cơ?"

"Tôi nói ra thì cậu hiểu à?"

Một câu này khiến Bạch Khởi á khẩu. Đúng là cậu không hiểu, cậu vốn không hòa nhập được với cuộc sống ở đây.

Cậu hít sâu một hơi, quay đầu không thèm nhìn hắn nữa, im lặng như một cái bóng.

Chiếc xe lơ lửng đáp xuống một nơi nào đó, khi cửa xe mở ra, Kỳ Hách Diễn là người xuống trước. Hắn đứng chặn ngay cửa xe, như sợ cậu bỏ chạy, rồi chìa tay ra: "Xuống đi."

Tim Bạch Khởi đột nhiên đập nhanh hơn hẳn. Cậu do dự vài giây, nhưng vẫn bước xuống xe theo hắn. Omega nhíu mày, đi sát lại gần alpha: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Họ đang ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, Kỳ Hách Diễn đưa cậu lên thang máy. Cảm giác bất an trong Bạch Khởi ngày càng mạnh, cậu nhìn quanh bốn phía, trong lòng dâng lên một cơn bối rối: "Không được, anh—"

"Cửa thang máy mở rồi."

Câu nói của Kỳ Hách Diễn thấp và nhanh, hắn cắt ngang lời Bạch Khởi, nhanh chóng kéo cậu ôm vào lòng rồi bước ra ngoài. Giây tiếp theo, Bạch Khởi đã bị đưa lên sân khấu buổi họp báo.

Ánh đèn không nơi ẩn náu làm cậu căng cứng cả người. Bạch Khởi hoảng hốt nhìn về phía Kỳ Hách Diễn, nhưng alpha chỉ chăm chú nhìn đám phóng viên trước mặt, omega thì tránh ánh mắt mọi người, chưa từng trải qua loại tình huống này, cũng chưa từng bị nhiều ánh nhìn như vậy dồn vào mình.

Rất nhiều người... rất nhiều người đang nhìn cậu.

Bạch Khởi vừa định quay lưng thì đã bị Kỳ Hách Diễn giữ lại, omega đứng chết trân tại chỗ, nghe thấy alpha ung dung nhận lấy micro, nói:

"Về việc rời đi ngày hôm qua, tôi xin lỗi. Người tôi yêu..."

Omega đứng một bên, lúng túng đối mặt với ánh đèn flash chớp nhoáng trước mặt. Tim cậu đập rất nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp —

Cậu hiểu rồi. Trong vô vàn cách để giải quyết dư luận, Kỳ Hách Diễn lại chọn cách nhanh nhất: đổ hết mọi nguyên nhân lên người cậu, để bản thân vẫn có thể rút lui một cách hoàn hảo.

Kỳ Hách Diễn đã lừa cậu, còn đang lợi dụng cậu.

Thảo nào... thảo nào lại không chịu nói thật, là vì sợ cậu bỏ chạy sao?

Hay là sợ cậu không phối hợp đủ tốt?

Bình Luận (0)
Comment