Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 49

Bạch Khởi không nhớ rõ mình xuống sân khấu như thế nào, chỉ biết có rất nhiều phóng viên đang lao tới hỏi cậu và Kỳ Hách Diễn, những chiếc micro trong tay họ như muốn đập thẳng vào người cậu vậy.

Quá ồn ào, quá nhiều người.

Bảo vệ đã chặn hết những người đó lại, Omega thì bị Kỳ Hách Diễn nắm tay kéo đi xuống. Bạch Khởi hoàn toàn ngẩn ngơ, cúi đầu không nói một lời, Alpha lên tiếng mà cậu cũng chẳng đáp lại.

"Bạch Khởi?"

Kỳ Hách Diễn dừng lại, đặt tay lên vai cậu, ngăn cậu lại, cúi mắt xuống nhìn: "Sao không nói gì?"

"Em muốn về."

Giọng Bạch Khởi rất nhẹ, cậu đã cụp mắt xuống, không muốn nhìn Kỳ Hách Diễn.

Alpha cảm thấy Bạch Khởi có gì đó là lạ, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn không nói thêm gì, chỉ đưa cậu lên xe rồi rời đi.

"Bạch Khởi..."

"Em buồn ngủ rồi." Bạch Khởi ngồi trên ghế xe, nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ — những tòa nhà cao tầng, dòng xe tấp nập và những người qua lại mà cậu chẳng quen ai cả.

Chỗ này lớn thật đấy, sao lại có thể rộng đến thế.

Bạch Khởi mím môi, nhưng không khóc. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng vẫn có vài khoảnh khắc trước mắt mờ đi vì nước mắt.

Xe vừa dừng lại là cậu lập tức xuống, thậm chí còn nhanh hơn cả Kỳ Hách Diễn. Alpha đi theo sau nhìn cậu, còn Omega thì giả như không nghe thấy, sau đó bắt đầu chạy. Gió thổi qua tai cậu, cả tiếng Kỳ Hách Diễn phía sau cũng dần biến mất giữa không trung.

Bạch Khởi cứ thế chạy vào trong nhà, từ từ dừng lại, hơi thở hỗn loạn. Omega quay đầu lại nhìn Kỳ Hách Diễn đang đuổi kịp, mím môi: "Anh gọi em làm gì?"

"Lẽ ra là anh nên hỏi em mới đúng." Kỳ Hách Diễn thở không đến mức hỗn loạn, nhíu mày nhìn cậu, "Có chuyện gì thì nói ra đi."

"Nói ra?" Bạch Khởi bật cười khẽ, cậu cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn anh thì sao?"

"Tại sao anh lại không nói gì với em?" Bạch Khởi không còn sức để trách cứ, cậu cũng chẳng muốn nghe câu trả lời nữa, chỉ phất tay nói: "Không quan trọng nữa."

"Em mệt rồi." Bạch Khởi quay người định đi lên lầu, nhưng mùi pheromone mạnh mẽ của Alpha đã xâm nhập vào không gian quanh cậu. Cậu bị Kỳ Hách Diễn giữ chặt cổ tay, lập tức không thể cử động.

"Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, dư luận cũng lan nhanh quá, anh không kịp đợi nữa. Anh không thật sự muốn lợi dụng em..."

"Kỳ Hách Diễn." Bạch Khởi quay đầu, ngay khi vừa nhìn qua, khóe mắt cậu đã rơi xuống một giọt nước mắt, "Cả đời này nước mắt của em đều sẽ cạn kiệt vì anh thôi, cạn sạch."

"Anh không nói với em là vì sợ em không chịu phối hợp đúng không?" Bạch Khởi cười khẩy một tiếng, cúi đầu nhìn nước mắt rơi xuống nền nhà rồi biến mất, "Anh đề phòng em, nên anh lừa em. Em hỏi anh bao nhiêu lần, anh đều không chịu nói."

Omega bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười, cậu giật mạnh tay ra, lau nước mắt đi: "Không cần dây dưa chuyện này nữa. Khi đó là em gửi tin nhắn cho anh nên anh mới vội vã quay về. Bây giờ em cũng giúp anh giải quyết chuyện này rồi, coi như chuộc lại lỗi trước đó."

Nói xong, Bạch Khởi liền quay người đi thẳng lên lầu. Cậu không muốn tiếp tục nghĩ đến lý do gốc rễ của mọi chuyện này nữa, và sau này, cậu cũng sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho Kỳ Hách Diễn nữa.

Không bao giờ nữa.

Bạch Khởi ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng, co chân lại, vòng tay ôm lấy mình, cuộn tròn. Omega chẳng hề thấy vui, cậu nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, chỉ thấy tràn ngập sự bất lực.

Cuộc đời là một ván cược, mà cậu không chỉ là con bạc... mà còn cược sai.

Càng nghĩ, Bạch Khởi càng thấy đau lòng, cậu vùi đầu vào cánh tay, cố nén âm thanh mà khóc, cả người run rẩy, đến mức không nghe thấy tiếng mở cửa.

"Xin lỗi, là anh sai."

Kỳ Hách Diễn quỳ xuống trước mặt Bạch Khởi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Omega, khẽ nói: "Đừng khóc nữa... được không?"

"Không được."

Bạch Khởi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu lên, mạnh mẽ nói: "Không được!"

"Là lỗi của anh." Kỳ Hách Diễn không muốn nhìn thấy nước mắt của Bạch Khởi nữa, anh dang tay ôm lấy Omega: "Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Bạch Khởi ngã vào vòng tay quen thuộc ấy, như thể trở lại những ngày họ còn yêu nhau. Tiếng khóc cậu cố đè nén rốt cuộc cũng không kiềm nổi, Omega bật khóc lớn, siết chặt lấy áo Kỳ Hách Diễn: "Em sợ lắm."

"Tại sao lại đưa em tới đó? Tại sao lại lừa em?"

Bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào cậu, bao nhiêu ác ý đổ lên đầu cậu — chẳng lẽ Kỳ Hách Diễn không biết?

Cậu chẳng qua... chưa bao giờ là người đứng đầu trong lòng Kỳ Hách Diễn.

Bạch Khởi túm lấy tóc Kỳ Hách Diễn, mạnh tay kéo về sau. Trước mắt cậu mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng nhìn rõ gương mặt Alpha ấy. Cậu khẽ nói: "Kỳ Hách Diễn ——"

"Anh đúng là một kẻ dối trá. Dối trá đến cuối cùng... anh sẽ chẳng còn lại gì cả!"

Bình Luận (0)
Comment