Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 50

Bạch Khởi đã khóc rất lâu, như thể đem hết những tủi thân trong mấy ngày nay khóc ra cho bằng hết. Đôi mắt omega sưng húp, viền mắt đỏ bừng, từng cơn đau nhói âm ỉ cứ chốc chốc lại truyền đến.

Cậu ngồi trên ghế sô-pha, tay cầm túi chườm tiêu sưng áp lên mắt, còn Kỳ Hách Diễn thì ngồi bên cạnh. Alpha trầm mặc thật lâu mới mở lời: "Lần sau anh sẽ không như vậy nữa, anh không ngờ em lại buồn đến mức này."

"Ừm."

Bạch Khởi cũng không nói gì thêm, cậu nghiêng đầu nhìn Kỳ Hách Diễn, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Anh muốn sao cũng được, em không để tâm nữa đâu. Dù sao cũng đã ở đây rồi, còn có thể làm gì được?"

Cậu cũng không thể rời đi, cứ như một kẻ ngoài chen vào cái vòng tròn này, đã đến thì cứ ở lại thôi.

Ngữ khí nhẹ hẫng ấy ngược lại càng khiến Kỳ Hách Diễn khó chịu hơn. Khi quyết định dùng Bạch Khởi để đối phó với làn sóng dư luận, anh đã biết cậu sẽ tổn thương. Nhưng... anh vẫn làm.

Hơn nữa, omega này rất thông minh. Anh chỉ có thể giấu giếm, sợ cậu gây ra bất trắc trong buổi họp báo. Sự thật chứng minh Bạch Khởi rất nghe lời, ngoan ngoãn đến mức khiến anh thấy bất an. Lúc anh lên lầu, phát hiện Bạch Khởi đang khóc, khóc rất thảm thiết, hình như dạo này omega thường xuyên khóc.

Trước kia cậu cũng thường hay khóc vậy sao?

"Ngày mai anh sẽ bắt đầu bận rộn. Anh sẽ để Dung Tự ở bên em. Thời gian tới có thể anh không ở đây." Kỳ Hách Diễn dè dặt quan sát sắc mặt Bạch Khởi, những omega mà anh từng tiếp xúc... hoặc nói đúng hơn, bị anh đối xử như thế... thật sự quá ít, hoàn toàn không có kinh nghiệm. Có lẽ anh đã làm sai rất nhiều.

"Liên minh luôn rình rập hoàng thất, người nhà anh cũng muốn anh không thể nhúng tay vào quyền lực nữa, lại còn có kẻ địch bên ngoài." Nói đến đây, Kỳ Hách Diễn dừng lại một chút, cố gắng giải thích: "Anh không còn nhiều thời gian."

"Em hiểu mà." Bạch Khởi cười mệt mỏi, cậu đặt túi chườm tiêu sưng xuống: "Không cần giải thích nữa."

Giải thích cũng vô ích, mọi thứ đều vô ích cả.

"Vậy tối nay anh có về ngủ không?"

Bạch Khởi đứng dậy định lên lầu, cậu vẫn chưa tắm, trong buổi họp báo sợ tới toát cả mồ hôi lạnh, người dính nhớp khó chịu, khóc xong cũng rất mất sức.

Kỳ Hách Diễn im lặng vài giây, cúi đầu đáp: "Anh không biết nữa."

"Vậy anh sẽ đi bao lâu?" Bạch Khởi đứng trước mặt anh, khí sắc nặng nề, cả người không giấu được vẻ mệt mỏi: "Sắp bốn tháng rồi."

Đứa trẻ trong bụng họ, sắp được bốn tháng rồi.

Nhưng bụng cậu lại không rõ ràng lắm.

Bạch Khởi mỗi lần nói muốn phá bỏ đứa bé này, đều là thật lòng. Nhưng nói không có tình cảm thì là giả. Cậu cảm thấy bản thân như một mớ mâu thuẫn, ngay cả chính mình cũng không rõ rốt cuộc muốn gì.

Đồng tử alpha khẽ co lại, anh mím môi, nghe ra ẩn ý trong lời cậu: "Anh sẽ cố gắng về kịp."

"Được."

Bạch Khởi chỉ cần một câu trả lời là đủ rồi. Cậu đứng tại chỗ, lại hỏi tiếp: "Anh có ra chiến trường không?"

"Gần đây thì chưa." Kỳ Hách Diễn đưa ra một câu trả lời để trấn an cậu. Thấy Bạch Khởi hỏi xong liền định đi, anh vội hỏi: "Sao thế?"

"À..." Bạch Khởi chớp mắt, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là muốn anh cẩn thận một chút, đừng bị thương."

Bị thương đáng sợ lắm. Vết sẹo nơi eo bụng của Kỳ Hách Diễn đến giờ vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.

Kỳ Hách Diễn không ngờ lại là câu này, anh khô khốc đáp: "Ừ, anh biết rồi."

"Vậy em đi ngủ đây."

Bạch Khởi cuối cùng cũng không dừng lại nữa, lên lầu tắm nhanh. Cậu không ngờ đứa bé trong bụng lại kiên cường đến thế, đến giờ vẫn chưa khiến cậu đau đớn gì.

"Chắc con thương em lắm."

Bạch Khởi nằm trên giường, nhẹ nhàng v**t v* bụng mình: "Nhưng ba không thể ở bên con được... ba không phải một người cha tốt."

Trong mắt omega thoáng nét mơ hồ, cậu nhắm mắt thì thầm: "Không biết sau này con sẽ như thế nào nhỉ?"

Sau này Kỳ Hách Diễn làm cha rồi, có đối xử tốt với con không?

Chắc là sẽ... nhất định sẽ mà.

...

Kỳ Hách Diễn nói đi là đi thật. Ngày đầu alpha rời đi, Bạch Khởi còn thấy hơi lạ lẫm. Cậu nằm một mình trên ghế sô-pha, không xem TV, chỉ đến khi Dung Tự đến trò chuyện với cậu một lúc mới đỡ hơn một chút.

Nhưng omega vẫn không có tinh thần, ngày đầu cứ thế lờ đờ trôi qua. Tối hôm đó Kỳ Hách Diễn cũng không nhắn tin cho cậu, Bạch Khởi cũng không chủ động tìm anh.

Đến ngày thứ hai, có lẽ thấy cậu buồn chán quá, Dung Tự trực tiếp rủ cậu làm bánh ngọt.

Nhưng Bạch Khởi không giỏi chuyện này, cậu hơi sợ động tay: "Em rất ít khi nấu ăn."

"Tôi cũng không thường nấu đâu, cùng nhau học thôi." Dung Tự kéo Bạch Khởi lại gần, anh còn mang theo một đầu bếp rất điềm đạm, dạy dỗ cũng rất kiên nhẫn, hoàn toàn không sợ họ học không được.

Bạch Khởi là người rất ham học hỏi, chỉ tiếc điều kiện không cho phép, từ trước đến nay không có cơ hội học bài bản cái gì.

Omega cảm thấy mình khá có thiên phú, cậu nâng con thỏ nhỏ mới nặn lên khoe với Dung Tự: "Có đáng yêu không?"

Dung Tự gật đầu: "Dễ thương."

"Có phải em rất giỏi không!"

"Phải."

Bạch Khởi được khen thì vui không tả xiết, liền hăng say nặn thêm một loạt thú nhỏ, đến đầu bếp cũng khen cậu khéo tay.

Omega hớn hở nhận lấy mọi lời khen ngợi.

Vì làm ra quá nhiều, cậu đã cẩn thận cất hết đống bánh quy nhỏ kia, định đợi Kỳ Hách Diễn quay về sẽ cho anh nếm thử.

Và nhất định phải nói với Kỳ Hách Diễn: "Không được chê dở."

Cuộc sống cứ trôi qua như thế, vẫn cần một ít lời ngợi khen để trở nên dễ chịu hơn.

Sau đó hôm đó Bạch Khởi không làm bánh nữa, chỉ trò chuyện cùng Dung Tự, một ngày cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Và rồi... đến ngày khám thai.

Đây là lần đầu tiên Bạch Khởi đếm ngày mong chờ như vậy.

Thật kỳ diệu, cậu sắp được gặp em bé của mình rồi. Cậu đã tra trên quang não, hiện tại em bé vẫn còn rất nhỏ, chưa hình thành rõ.

Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hách Diễn hoàn toàn không gửi cho cậu bất kỳ tin tức gì, trên mạng cũng không có thông tin nào về anh, cứ như thể anh đã bốc hơi khỏi thế giới này, hoàn toàn mất liên lạc.

Chỉ có một lần, vào nửa đêm, anh gọi cho Bạch Khởi, nhưng omega không nhận được. Đến sáng khi gọi lại, thì máy đã không thể kết nối nữa.

Ngày đi khám thai cũng là Dung Tự đi cùng. Bạch Khởi chỉ cần theo sau đối phương, không phải lo làm gì cả.

Sau khi lấy máu xong, omega ngồi trên ghế chờ bác sĩ gọi tên. Tư thế ngồi rất ngoan ngoãn, đeo khẩu trang, yên lặng quan sát dòng người qua lại.

Dung Tự ngồi cạnh cậu, cũng không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ bên cạnh.

"Anh nói xem, sau này bụng em cũng sẽ to như vậy à?"

Giọng của Bạch Khởi không mang theo sợ hãi, nhiều hơn là sự tò mò:
"Chắc sắp đến lượt em rồi nhỉ, anh có thể vào trong cùng em không?"

Nhưng chẳng ai đáp lại cậu.

Bạch Khởi nhíu mày:
"Sao anh..."

Cậu quay đầu nhìn sang, và rồi trông thấy người mà mấy ngày nay cậu không gặp – alpha với vẻ mặt mệt mỏi, trên người không còn bộ quân phục thường thấy, mà chỉ là đồ thường ngày bình dị, tóc tai cũng hơi rối bời.

Không biết từ khi nào, anh đã ngồi xuống cạnh cậu, và nói:

"Anh có thể."

Bình Luận (0)
Comment