Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 56

Địa điểm tổ chức yến tiệc của tầng lớp thượng lưu rất lớn, Bạch Khởi được Kỳ Hách Diễn nắm tay dắt đi giữa đám đông. Alpha rất nổi bật, vì anh là người có khả năng kế thừa đế quốc cao nhất. Omega cũng rất thu hút, vì cậu là người phối ngẫu hợp pháp của Kỳ Hách Diễn.

Vừa xuống xe, một tấm thảm trắng trải dài trước mặt. Bạch Khởi cảm thấy con đường ấy không giống lối chào đón, mà giống như... lối vào mộ phần.

Cậu hít sâu một hơi, khi còn trên xe đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi theo Kỳ Hách Diễn bước vào trong, nỗi sợ hãi lại trỗi dậy, như thể đang nhấn chìm cậu.

Bạch Khởi tự nhận mình không phải người nhút nhát, nhưng ánh mắt của những người kia lại như có thực thể, không sắc bén như dao, mà giống như vô số mảnh thủy tinh nhỏ li ti.

Khi rơi xuống thì rất đẹp, nhưng khi đâm vào da thịt thì khiến người ta không khỏi run rẩy.

Rất nhiều người đang nhìn họ. Thật kinh khủng.

Bạch Khởi cố gắng dựa sát vào sau lưng Kỳ Hách Diễn, cậu nhìn thẳng phía trước, cố gắng gạt đám người này khỏi đầu. Chỉ cần không rời khỏi Kỳ Hách Diễn, thì sẽ không sao cả...

"Điện hạ."

Vệ binh ở cửa rất cung kính chào Kỳ Hách Diễn, nhưng lại hoàn toàn không để Bạch Khởi vào mắt. Alpha cũng không chú ý đến chi tiết này, anh dẫn omega vào trong, vừa bước vào đã có không ít người vây lại.

Bạch Khởi hoảng hốt trong nháy mắt, cậu siết chặt tay Kỳ Hách Diễn, ánh mắt không biết phải nhìn vào đâu.

Những người kia mặc trang phục lộng lẫy, cả nam lẫn nữ, họ vây kín lấy Kỳ Hách Diễn và Bạch Khởi, miệng nói lời tâng bốc, có người còn muốn tiến lại gần đến mức chạm vào.

Hội trường rất rộng lớn, đến mức Bạch Khởi chẳng thể nhìn rõ được toàn cảnh, nhưng giờ phút này, cậu lại cảm thấy như không thể thở nổi. Omega không thể phân biệt được mặt những người kia, dường như trong một khoảnh khắc, gương mặt của họ đồng loạt biến thành ác quỷ, giống như những con quỷ trong phim kinh dị mà Bạch Khởi từng xem.

"Điện hạ..."

Bạch Khởi cắn răng, cậu luôn cúi đầu, che giấu vẻ mặt. Nhưng giờ phút này cậu rốt cuộc cũng ngẩng lên: "Tôi... có chút không khỏe."

Giọng cậu không lớn, chỉ đủ để Kỳ Hách Diễn nghe thấy. Alpha đang ứng phó đám người xung quanh thì sắc mặt liền thay đổi, anh cảm nhận được lòng bàn tay Bạch Khởi toát đầy mồ hôi — omega rõ ràng rất căng thẳng.

"Đừng vây lại nữa, hôm nay là để vui chơi, nói chuyện nghiêm túc thì mất hứng lắm."

Kỳ Hách Diễn lập tức đưa Bạch Khởi rời khỏi đám đông. Alpha cũng khá chu đáo, nhận ra omega thật sự không thể hòa vào đám người kia liền đưa cậu đến một góc khuất rồi để cậu ngồi xuống. Anh đứng trước mặt Bạch Khởi, che khuất phần lớn thân hình cậu: "Ổn chứ?"

"Chúng ta đến đây rốt cuộc là để làm gì?" Bạch Khởi nắm chặt tay Kỳ Hách Diễn, ánh mắt đầy hoảng loạn, "Tôi không thích nơi này... tôi đã xuất hiện rồi, tôi muốn về."

"Khi ba mẹ tôi quay lại, tôi muốn em phối hợp với tôi." Kỳ Hách Diễn cúi xuống nói chuyện với Bạch Khởi, xem như là hạ mình. Giọng anh rất nhẹ: "Chờ giải quyết xong chuyện này, sẽ không còn ai có thể uy h**p em nữa."

"Phối hợp như thế nào?" Bạch Khởi thở gấp, "Bọn họ không thích tôi... anh không cảm nhận được sao?"

"Kỳ Hách Diễn... tôi cứ tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng khi thật sự đối mặt thì tôi không thể chấp nhận nổi."

Bạch Khởi thấy Kỳ Hách Diễn mãi không đáp lại, cậu cũng không nói gì nữa. Ánh mắt alpha vẫn ôn hòa, nhưng rõ ràng là không thể lay chuyển. Cậu mím môi, khẽ hỏi: "Dung Tự... khi nào đến?"

"Cậu ấy hôm nay không đến được."

Kỳ Hách Diễn khẽ vuốt cổ tay Bạch Khởi: "Ôn Ôn sắp năm tháng rồi, bác sĩ đã dặn rồi, cảm xúc không được dao động quá mạnh. Chỉ lần này thôi... sau này sẽ không đến những nơi như vậy nữa."

"...Được."

Bạch Khởi rút tay lại, tránh ánh mắt Kỳ Hách Diễn, hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi muốn đi vệ sinh, có an toàn không?"

Cậu đặt tay lên bụng mình, nhìn chằm chằm Kỳ Hách Diễn: "Tôi có chút sợ."

Rất nhiều người đang nhìn cậu, Bạch Khởi sợ nếu bản thân đi một mình sẽ gặp chuyện gì đó.

"Bọn họ không dám ra tay ở đây đâu." Kỳ Hách Diễn siết tay Bạch Khởi, "Đi đi, nơi này có người của tôi, sẽ bảo vệ em."

"...Ừ."

Kỳ Hách Diễn đã nói đến mức này, Bạch Khởi cũng không tiện từ chối thêm. Cậu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, nơi này còn có cả bảng chỉ dẫn, nếu không phải vì ở đây không bán hàng, cậu còn tưởng mình đang ở trung tâm thương mại.

Omega từng bước từng bước đi rất vững vàng, cực kỳ cảnh giác nhìn quanh. May mắn là lúc vào nhà vệ sinh không gặp phải rắc rối gì, nhưng lúc quay lại thì không được thuận lợi như vậy.

Khi đang rửa tay, có hai người bước vào, nhìn dáng vẻ hẳn là thiếu gia omega nhà ai đó. Cậu cố tình lờ đi, nhưng đối phương rõ ràng không muốn bỏ qua, trực tiếp chặn đường Bạch Khởi. Trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ kiêu ngạo, không hề che giấu.

Omega không hiểu sao loại hành vi giống như bắt nạt lại xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ lại thì... là người thì cũng giống nhau cả thôi, bất kể cao thấp sang hèn gì cũng vậy cả.

"Có chuyện gì sao?"

Bạch Khởi lạnh mặt, ánh mắt lặng lẽ quét qua hai người trước mặt: "Tôi muốn quay về rồi."

"Cậu chính là Bạch Khởi?"

Một omega bước lên trước, khoanh tay trước ngực, nhìn Bạch Khởi từ trên cao xuống: "Trên người cậu có mùi thật kinh khủng, cứ như con chuột chui từ cống rãnh lên, đi đến đâu cũng để lại thứ mùi khiến người ta không thể chịu nổi."

Vừa nói, hắn ta còn phẩy phẩy tay, như thể thực sự bị mùi đó làm cho khó chịu.

Bạch Khởi không bị mấy lời ghê tởm đó ảnh hưởng, cậu bình tĩnh phản bác: "Xin lỗi nhé, tôi và Điện hạ dùng cùng một loại nước hoa."

Tên omega kia bật cười khinh miệt: "Tôi nói cậu đấy, thứ dơ bẩn chui ra từ khu ổ chuột, ai biết trong bụng cậu có phải là con của Điện hạ không?"

Hắn ta nói với giọng đầy ngạo mạn: "Biết đâu lại là của tên đàn ông nào khác thì sao..."

"Chát——"

Bạch Khởi vung tay tát thẳng vào mặt hắn ta, omega rõ ràng đã tức giận, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Câu đó cậu nên nói với Điện hạ, chọc tôi thì chẳng có ích gì đâu."

"Cậu dám đánh tôi?" Tên kia ôm mặt, vẻ mặt không thể tin nổi, vừa định ra tay đáp trả thì bị người còn lại ngăn lại, người đó hạ giọng nói: "Không được động vào cậu ta."

Người thứ hai trông nhỏ nhắn hơn, thấp hơn một chút, đôi mắt xoay chuyển rồi chợt thay đổi vẻ mặt, như thể vừa bị ức h**p: "Chọc cậu á?"

"Nếu chúng tôi nói cậu ăn cắp đồ, mọi người sẽ tin tôi hay là tin cậu?" Omega nhỏ hơn cười khẽ: "Cậu dựa vào đâu mà trở thành hoàng phu chứ?"

Bạch Khởi nhìn chằm chằm hắn ta, không nói lời nào, siết chặt nắm tay, rất muốn đấm cho một cú, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

"Tôi muốn ra ngoài."

Cậu không muốn tiếp tục tranh cãi: "Làm ơn tránh đường."

"Đồ hạ lưu." Tên đầu tiên nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta vốn là một trong những người được chọn để trở thành hoàng phu, từng có cơ hội kết hôn với Kỳ Hách Diễn, vậy mà bây giờ lại bị một omega hạ đẳng cướp mất vị trí, thật nực cười.

Lại còn đang mang thai một đứa con không rõ lai lịch.

Hai người liếc nhìn nhau, giây sau liền bật khóc chạy ra ngoài, vừa khóc vừa kêu rằng Bạch Khởi ăn cắp đồ.

Bạch Khởi nghe tiếng ồn ào bên ngoài, khẽ nhắm mắt, chỉ cảm thấy phiền phức. Cậu tắt camera quang não, rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Đám ngốc nghếch, không ngờ lại còn hơn một đứa.

Omega cắn răng. Muốn quay lại trung tâm hội trường, cậu bắt buộc phải đi qua một hành lang dài. Vừa bước ra chưa được bao xa, một người hầu trong hội trường đã "phì" một tiếng về phía cậu, như thể cậu là thứ gì bẩn thỉu.

Bạch Khởi lập tức dừng bước, quay đầu nhìn người đó: "Vừa rồi anh làm gì?"

Người hầu đó chẳng buồn đáp lời, chỉ lẩm bẩm: "Thứ ghê tởm, ai cũng có thể vào được à."

Bạch Khởi mím môi, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Hai người kia chắc chắn đã lan truyền chuyện khắp nơi. Vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cậu, alpha đang cau mày trò chuyện với mẹ mình, trông có vẻ không mấy vui vẻ.

"Cậu ta ăn cắp đồ của chúng tôi!" Tên omega đầu tiên nước mắt giàn giụa, khóc lóc thảm thiết: "Bị chúng tôi phát hiện rồi mà vẫn còn muốn cướp, rõ ràng là cậu ta muốn..."

"Mở ra xem đi."

Bạch Khởi trực tiếp cắt ngang lời hắn ta, tiện tay ném quang não cho Kỳ Hách Diễn: "Bên trong có bằng chứng."

Cậu khẽ cười lạnh, mấy kẻ quý tộc gì chứ, đi mà làm diễn viên đi, diễn xuất giỏi như vậy.

Sắc mặt Hoàng hậu hơi thay đổi, lập tức lên tiếng: "Để ta xem thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không cần đâu, để con." Kỳ Hách Diễn sắc mặt u ám, ngay khi hai omega kia vừa nói Bạch Khởi ăn cắp, phản ứng đầu tiên của hắn chính là: không thể nào. Bạch Khởi sao có thể làm chuyện đó?

"Kỳ Hách Diễn, hai gia tộc này cũng có thế lực đấy, con định đối đầu với họ sao?"

"Vậy họ cũng là người của mẹ à?" Kỳ Hách Diễn hạ giọng, đối mặt với ánh mắt của Hoàng hậu: "Mẹ nghĩ sao?"

"Con định trở mặt với mẹ ngay tại đây sao?" Hoàng hậu cười lạnh: "Đừng quên, các tướng sĩ bên cạnh con vẫn còn đang ở tiền tuyến."

"Mẹ——"

Kỳ Hách Diễn không ngờ bà lại lấy chuyện đó ra uy h**p mình, hắn cau mày: "Mẹ điên rồi sao? Họ là đang bảo vệ đất nước!"

"Hai gia tộc này cũng có chút thế lực trong quân đội, Kỳ Hách Diễn, con không thể muốn một tay che trời." Hoàng hậu khẽ cười: "Vài phó quan của con vẫn còn trong tay ta đấy, con tưởng ta chỉ đơn thuần muốn gây sự với con sao?"

"Rốt cuộc mẹ muốn gì?"

"Ngoan nào con trai, đặt quang não xuống đi."

Hoàng hậu cười lạnh, ánh mắt lướt qua Bạch Khởi rồi nhìn quanh mọi người, lộ ra vẻ đắc ý.

Bạch Khởi thấy Kỳ Hách Diễn mãi không hành động, hơi sững người: "Điện hạ......"

Omega vội bước tới bên Kỳ Hách Diễn, cậu không muốn nghĩ đến những khả năng khác, theo bản năng định lấy lại quang não: "Để tôi mở."

"Đợi đã!"

Kỳ Hách Diễn tránh tay Bạch Khởi, mắt vẫn dán chặt vào mẹ mình, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt thất thần và tổn thương của omega. Bạch Khởi mấp máy môi, phải mất mấy giây mới nói được một câu:

"Kỳ Hách Diễn, anh cũng cho rằng tôi ăn cắp đồ, đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment