Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 57

Kỳ Hách Diễn nghe thấy lời của Bạch Khởi thì khựng lại, anh quay đầu nhìn sang, trong mắt omega vậy mà hiện lên một tia... tuyệt vọng.

Phải, là tuyệt vọng.

Alpha không thể tin được rằng Bạch Khởi lại có thể sinh ra loại cảm xúc ấy. Nhưng trớ trêu thay, lại là vì anh.

Kỳ Hách Diễn luôn nghĩ rằng Bạch Khởi rất kiên cường, giống như một đóa hoa nở rộ giữa gió rét, sự mạnh mẽ ấy không gì có thể xóa mờ.

"Tôi..."

Kỳ Hách Diễn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Khởi đã quay mặt đi, dường như không còn quan tâm đến câu trả lời nữa. Tay alpha siết chặt quang não, đứng sau anh là Hoàng hậu lúc này cũng lên tiếng:
"Con à, mẹ đã chọn cho con một omega tốt hơn rồi, quy định là phải nửa năm sau mới được ly hôn..."

"Nếu bọn tôi nói cậu ta ăn trộm..."

Hai omega kia đột nhiên lên tiếng, Kỳ Hách Diễn liền bật mở quang não, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả mọi người xung quanh, anh khẽ cười khẩy:
"Quy định gì chứ?"

"Là cái quy định mấy người cấu kết với nhau để vu oan cho omega của tôi à?"
Alpha cười nhạt, ánh mắt nhìn Hoàng hậu chẳng khác nào đang nhìn một kẻ thù:
"Các sĩ quan phụ tá của tôi sẽ không oán trách tôi vì chuyện này."

"Niềm tin của binh sĩ là để bảo vệ đất nước, chứ không phải biến thành chó săn cho kẻ khác."

Kỳ Hách Diễn lại nhìn về phía hai omega kia, anh nắm chặt tay Bạch Khởi. Đoạn video được ghi lại trong quang não đã phơi bày toàn bộ sự thật—Bạch Khởi là người bị vu oan.

"Tốt nhất các người nên cho tôi một lời giải thích."

Kế hoạch ban đầu của Kỳ Hách Diễn đã bị phá vỡ hoàn toàn, anh không ngờ Hoàng hậu lại nóng nảy đến thế. Alpha cũng chẳng muốn ở lại buổi tiệc nữa, nắm tay Bạch Khởi rồi rời khỏi.

Omega vẫn im lặng, lặng lẽ đi theo sau Kỳ Hách Diễn mà không nói một lời.

"Em sao vậy?"

Kỳ Hách Diễn ra hiệu cho tài xế hạ vách ngăn xuống, vừa ngồi vào xe là đã quay sang hỏi:
"Anh chưa từng nghĩ em ăn trộm, anh luôn tin em."

"Chỉ là em vội quá, nhưng anh—"

"Kỳ Hách Diễn."
Bạch Khởi cuối cùng cũng có phản ứng, cậu vốn không định khóc, nhưng vừa gọi tên Kỳ Hách Diễn thì nước mắt đã không kiềm được mà trào ra. Kỳ Hách Diễn... cái tên này cậu đã gọi biết bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi?

Vừa mở miệng, nước mắt Bạch Khởi đã rơi xuống. Mỗi chữ cậu nói ra đều mang theo vị mặn chát của nước mắt:
"Em quá vội vàng?"

"Trong mắt anh, em là loại người thế nào?"
Omega thật sự không biết nên làm gì nữa, cậu cảm thấy đây là một câu hỏi không có lời giải, khẽ cất tiếng hỏi:
"Em đã rất cố gắng để phối hợp với anh rồi, nhưng ngay cả một chút thương cảm anh cũng không muốn dành cho em sao?"

"Trong mắt anh, em có phải chỉ là..."
Bạch Khởi nói tới đây thì nghẹn lại, nuốt nước mắt vào lòng, từng chữ như bóp nghẹt từ lồng ngực mà ra:
"...chỉ là công cụ để sinh con cho anh? Hay là một món vũ khí để anh chống lại quyền lực, giành lấy thế lực?"

Nhưng em là con người mà.

Em là con người, em có hỉ nộ ái ố, em cũng có người mình yêu—vì thế em mới tới đây, mới mắc kẹt ở nơi xa lạ này.

Bạch Khởi mới chỉ hai mươi tuổi, cậu chưa từng trải qua quá nhiều chuyện, cậu không hề mạnh mẽ, ngược lại rất dễ tổn thương.

"Kỳ Hách Diễn."

Bạch Khởi đột nhiên bật cười, cúi đầu lau nước mắt, chợt nhận ra—dù cậu có nói gì đi nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Kỳ Hách Diễn vậy mà còn trách cậu không đủ bình tĩnh. Có gì đau hơn vết thương bị chính người mình yêu đâm xuống chứ?

Gương mặt cậu tái nhợt, giọng nói nhẹ tênh:
"Anh nghĩ thế nào cũng được. Nếu là lỗi của em, vậy thì là lỗi của em đi."

"Thêm vài tháng nữa thôi, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Bình Luận (0)
Comment