Kỳ Hách Diễn không trả lời Bạch Khởi, giữa hai người như hình thành một bầu không khí đặc biệt, omega không hề nổi giận, cảm xúc của cậu cũng rất ổn định.
Mãi cho đến tối, khi cậu tắm xong và lên giường nằm nghỉ, Kỳ Hách Diễn mới vội vã từ thư phòng bước vào. Omega cảm nhận được alpha có chuyện muốn nói với mình, nhưng đối phương ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn chọn đi tắm trước.
"Bạch Khởi, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Kỳ Hách Diễn lau khô tóc, ngồi xuống mép giường, giọng nói có chút do dự:
"Về việc anh nghĩ thế nào, và em nghĩ gì."
Bạch Khởi mở mắt, khẽ thở dài, rồi nghiêng người đối diện với Kỳ Hách Diễn. Omega cảm thấy lòng mình rất bình tĩnh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra:
"Anh nói đi."
"Anh không ngờ bọn họ lại làm ra loại chuyện như vậy, dùng thủ đoạn hèn hạ để vu oan cho em. Anh biết em rất ấm ức."
Kỳ Hách Diễn cụp mắt nhìn gương mặt của Bạch Khởi, ánh mắt omega cũng dừng lại trên người anh, alpha thậm chí có thể nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
"Việc anh không an ủi em ngay lúc đó là lỗi của anh."
Kỳ Hách Diễn thở ra một hơi, tay anh khẽ chạm lên khuôn mặt Bạch Khởi:
"Hôm nay Hoàng hậu nói với anh rằng bà ta sẽ uy h**p binh sĩ tuyến đầu... sẽ lấy mạng phó quan của anh."
Mắt Bạch Khởi khẽ run lên, cậu mím môi nhưng vẫn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe Kỳ Hách Diễn. Đây có phải là lời biện hộ không? Cậu cảm thấy... không phải.
"Bọn họ đã cố gắng chỉnh sửa lại đoạn video sự việc trong buổi tiệc, nhưng anh đã ngăn lại."
Ngón tay Kỳ Hách Diễn nhẹ nhàng v**t v* gương mặt Bạch Khởi, anh khẽ cong môi:
"Anh không biết nên nói gì, nhưng cảm thấy nếu nói rõ ràng với em, thì em sẽ hiểu."
"Anh muốn gì chứ?" Bạch Khởi không động đậy, cũng không gạt tay alpha ra, hô hấp của cậu rất ổn định. "Nghe anh nói thế, bọn họ đang rất sốt ruột. Là vì sợ anh giành quyền sao? Kỳ Hách Diễn, anh sắp làm hoàng đế rồi à?"
"Ừ."
Kỳ Hách Diễn tựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn omega bên cạnh mình, thoạt nhìn bọn họ cứ như một cặp vợ chồng bình thường. "Sắp rồi."
"Vậy anh sẽ xử lý khu ổ chuột chứ?" Bạch Khởi bật cười khẽ, cậu không hiểu rõ những chuyện này, chỉ đơn thuần dựa vào cảm giác mà nói chuyện với Kỳ Hách Diễn. "Nếu anh trở thành hoàng đế, anh vẫn sẽ coi thường người khu ổ chuột sao?"
"Em luôn có một thắc mắc. Những người trong khu ổ chuột rốt cuộc là từ đâu ra? Chẳng phải chúng ta sống chung một thế giới sao?" Bạch Khởi thực sự rất nghi hoặc. "Vị tân hoàng tương lai, nếu sau khi lên ngôi anh vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng, thì em tin, sự cai trị của anh sẽ không kéo dài được bao lâu đâu."
"Người khu ổ chuột không ít, bầu cử thì phải bỏ phiếu, đúng không? Nhưng dường như các người chưa từng coi bọn em là con người. Bọn em là đồ vật, là súc sinh." Bạch Khởi vừa nói vừa cười, bản thân cậu cũng cảm thấy buồn cười. Cậu sống ở đây gần hai tháng, điều cậu đối mặt rõ ràng nhất chính là bạo lực địa vị. Dù chỉ là một người hầu bình thường, cũng có thể giẫm lên cậu một cái.
Nhưng vì sao lại như vậy?
Họ đều biết Bạch Khởi là chồng của Kỳ Hách Diễn, là người phối ngẫu hợp pháp kia mà.
"Kỳ Hách Diễn, anh biết em muốn gì không?" Bạch Khởi coi như mấy lời vừa rồi chỉ là lời gió thoảng, không để trong lòng.
Nhưng Kỳ Hách Diễn lại đang trầm ngâm suy nghĩ về những điều Bạch Khởi nói. Đúng vậy, bọn họ sinh ra đã là quý tộc, lớn lên trong môi trường như vậy, làm gì còn quan tâm đến dân thường. Có lẽ có, nhưng sự "kiêu ngạo" trong xương tủy chưa từng mất đi. Họ thật sự chưa từng hòa nhập vào thế giới này.
"Kỳ Hách Diễn?"
Bạch Khởi thấy alpha không phản ứng, cậu lập tức cụt hứng, lẩm bẩm:
"Thôi được rồi, nếu anh không nói thì bỏ đi vậy."
"Gì cơ?"
Đúng lúc đó Kỳ Hách Diễn mới hoàn hồn lại, lập tức truy hỏi:
"Vừa nãy em nói gì? Anh đang suy nghĩ về chuyện khu ổ chuột mà em nói."
"Em hỏi, anh biết em muốn gì không?" Bạch Khởi không nản lòng, lại lặp lại một lần nữa. Đúng thật, tính cách của cậu rất tốt.
"Muốn gì?"
"Em muốn được thiên vị." Bạch Khởi vừa nói vừa cong môi cười khổ, khẽ "ấy da" một tiếng. "Thiên vị đó... Tiếc là anh không cho em được."
"Trước khi gặp anh, em chỉ mong có một ngôi nhà nhỏ. Sau khi gặp anh, em đã nghĩ có thể sẽ có một gia đình ngoài dự đoán." Bạch Khởi nằm ngửa ra giường, tay đặt lên bụng, như thể có thể trò chuyện với đứa con của mình qua cách đó. "Kỳ Hách Diễn, anh có biết không, lúc đó anh thật sự rất tốt với em. Khi ấy, dường như anh đã thiên vị em thật."
"Kỳ Hách Diễn, em không có cha mẹ, em tự lớn lên, cũng không có bạn bè. Anh là người bạn duy nhất, người thân duy nhất, cũng là người yêu duy nhất của em."
Ba chữ "duy nhất"... Bạch Khởi cụp mắt. Nếu như có thể quên đi quãng thời gian tốt đẹp kia thì sao?
Dường như không cần quên, cậu có thể vĩnh viễn hoài niệm nó.
"Tiếc thật..."
Bạch Khởi nhắm mắt lại, vành tai cậu bắt đầu ửng đỏ. Omega chống người ngồi dậy, kịp thời đưa tay che lên môi Kỳ Hách Diễn:
"Nếu không làm được, thì đừng hứa với em."
"Anh đã lừa em quá nhiều lần rồi."
Niềm hy vọng bị dập tắt hết lần này đến lần khác thực sự rất đau đớn. Thà rằng ngay từ đầu chẳng có hy vọng gì, có lẽ còn dễ chịu hơn.
"Kỳ Hách Diễn." Bạch Khởi nghiêng đầu một chút, mùi đàn hương nhè nhẹ bao phủ căn phòng ngủ. Cậu hít sâu một hơi, rúc lại gần Kỳ Hách Diễn, ống quần bị thấm nước. "Cơ thể em đỡ hơn rồi, kỳ ph*t t*nh đến rồi."
Omega không nghĩ quá nhiều nữa, cậu nắm lấy tay Kỳ Hách Diễn:
"Ban ngày anh chẳng nói muốn làm em sao? Vậy tới đi."
Em cho anh quyền này—sở hữu em, và sở hữu chính anh.
Bạch Khởi cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, cậu bị Kỳ Hách Diễn hôn, nụ hôn của alpha rất dịu dàng, hoàn toàn khác với trước đây. Cậu cũng không rõ đó có phải ảo giác hay không. Omega nâng chân lên, đầu óc cậu không choáng, cậu rất tỉnh táo biết chuyện gì sắp xảy ra.
Lần gần gũi gần nhất giữa bọn họ đã cách đây nửa năm. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Bạch Khởi mặc cho h*m m**n lấn át, cậu không cần tình yêu của Kỳ Hách Diễn nữa.
Tình yêu của alpha, giờ đây ít ỏi đến đáng thương.
Kỳ Hách Diễn... Kỳ Hách Diễn của cậu...
Bạch Khởi ôm chặt lấy Kỳ Hách Diễn, cậu bị alpha cắn vào vành tai, omega khẽ rên một tiếng, cảm giác bộ đồ ngủ đã bị ném xuống sàn. Cậu nhẹ giọng nói:
"Chậm một chút, có em bé mà."
Kỳ Hách Diễn nói với cậu:
"Anh biết, Bạch Khởi, em đợi anh thêm chút nữa nhé."
"Đợi..."
Đợi điều gì chứ?
Bạch Khởi cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, tầm nhìn mờ đi, vừa có chút đau, lại hơi đê mê. Omega hơi động eo:
"Kỳ Hách Diễn."
"Anh nhớ lại rồi, những chuyện trước đây..." Kỳ Hách Diễn hôn lên môi Bạch Khởi. Trong lúc môi lưỡi giao nhau, alpha thì thầm:
"Giờ anh muốn hiểu rõ rồi."
Bạch Khởi không nói gì, chỉ đưa tay ôm chặt lấy Kỳ Hách Diễn, như thể muốn chết chìm trong mối tình này.
Kỳ Hách Diễn... cầu mong lúc anh hiểu ra, đoạn tình cảm này cũng vừa hay kết thúc.