Vệ sĩ rút tay về, hắn suýt nữa đã ngăn được, nhưng phản ứng của Bạch Khởi quá nhanh.
Cơ thể người đàn ông kia ngay sau đó ngã xuống đất, phát ra âm thanh không nhỏ, lúc này Bạch Khởi mới hoàn hồn lại. Cậu ngơ ngác trong chốc lát, ánh mắt chậm rãi chuyển sang: "Hắn là ai?"
Dung Tự đứng thẳng người, hắn lau vết máu trên trán: "Cha tôi muốn hắn đánh dấu tôi trực tiếp, thậm chí còn mua chuộc cả vệ sĩ của tôi."
Hắn nghiến răng, trong mắt tràn đầy thù hận không thể xóa nhòa: "Nhưng hắn không chạm được vào tôi. Tôi nghĩ, nếu vậy thì cùng nhau chết luôn cho xong."
Tim omega cũng khẽ run lên, tay siết chặt khẩu súng, đành dùng một tay lau máu giúp Dung Tự, Bạch Khởi hô hấp có chút run rẩy: "Đến bệnh viện băng bó trước đã."
Dung Tự gật đầu, hắn bị dọa không nhẹ, chân mềm nhũn, vừa nhấc bước đã suýt ngã xuống, vệ sĩ thấy vậy chỉ có thể dìu hắn xuống lầu.
Còn Bạch Khởi thì đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt rơi vào thi thể trên mặt đất, biểu cảm có chút ngẩn ngơ. Mãi đến lúc này cậu mới nhận ra mình vừa giết người, một người sống sờ sờ.
Hơi thở của omega khựng lại, áo khoác cũng đã dính đầy máu, môi cậu run rẩy, vừa bước một bước xuống lầu đã không nhịn được mà khô nôn. Bạch Khởi vịn vào tường, thân thể loạng choạng, chính cậu cũng không biết dũng khí ấy từ đâu mà có, rõ ràng bản thân là người sợ nhất.
"Thật là..."
Bạch Khởi khẽ phát ra một tiếng, cậu theo bản năng quỳ rạp xuống đất, nhưng cơn đau dự đoán trước lại không xuất hiện. Trái lại, một mùi hương quen thuộc lan tỏa bên cạnh, omega ngẩng đầu, alpha không biết đã đến từ lúc nào.
"Kỳ Hách Diễn..."
Bạch Khởi lập tức không kìm nổi nữa, tay buông lỏng khiến súng rơi xuống đất, omega nghẹn ngào một tiếng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, cậu vùi mình vào lòng Kỳ Hách Diễn: "Phải làm sao đây, em giết người rồi."
"Kỳ Hách Diễn, anh đến trễ quá rồi."
Toàn thân Bạch Khởi run rẩy nhẹ, Kỳ Hách Diễn bế cậu xuống lầu, hai người cùng ngồi tựa vào nhau trên ghế sofa. Alpha vừa về đến nhà đã phát hiện không thấy ai, nghe người hầu nói cậu đã đến nhà Dung Tự nên vội vàng chạy qua.
Nhưng lúc anh đến nơi thì chỉ thấy Dung Tự nửa mê nửa tỉnh, không thấy bóng dáng omega của mình đâu.
Khi anh lao lên lầu, Bạch Khởi đã gần như mất ý thức, alpha ôm cậu vào lòng, trong mắt không giấu nổi vẻ đau lòng.
"Xin lỗi, xin lỗi em."
Kỳ Hách Diễn áp trán mình vào trán Bạch Khởi, dịu giọng dỗ dành omega: "Đã để em bị dọa sợ rồi. Người đó chẳng là gì cả, chết thì chết thôi, sẽ không ai gây phiền phức cho em đâu."
"Kỳ Hách Diễn."
Bạch Khởi nắm lấy cổ áo Kỳ Hách Diễn, ngước mắt nhìn thẳng anh: "Anh có bị thương không?"
Câu đầu tiên omega hỏi sau khi bình tĩnh lại vẫn là lo cho anh, tim alpha thắt lại, cố gượng cười: "Không có."
"Vậy thì tốt."
Bạch Khởi thả lỏng người, rúc vào lòng Kỳ Hách Diễn, pheromone xoa dịu từ alpha đã làm cảm xúc cậu dần bình ổn trở lại. Tay alpha cũng nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
Omega cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên quan sát kỹ Kỳ Hách Diễn, cứ cảm thấy anh có chút thay đổi. Cậu ngập ngừng một lát rồi vẫn hỏi: "Anh... có phải nhớ lại gì rồi không?"
"...Ừ." Kỳ Hách Diễn không phủ nhận. Anh đã đi điều trị, tuy nhớ lại không nhiều, nhưng những ký ức ấy đều là về Bạch Khởi. Tình cảm từng bị che giấu kia, giờ đang dâng tràn, gần như lấp đầy trái tim anh.
Ban đầu Kỷ Hách Diễn không có ý định ở bên Bạch Khởi, nhưng càng tiếp xúc, anh lại càng không thể buông tay. Anh muốn đánh cược một lần, nếu thành công, thì dù là ở bên ai cũng sẽ không còn gì cản trở.
Hiện tại ký ức của anh cũng đang dần hồi phục, càng không thể buông bỏ nữa.
Bạch Khởi mấp máy môi, nhưng không thốt ra tiếng nào, rõ ràng có lời muốn nói nhưng đã nuốt ngược trở vào.
"Tôi... tôi muốn về rồi, tôi không muốn ở lại đây nữa."
Bạch Khởi rời khỏi vòng tay Kỳ Hách Diễn, ngồi qua một bên, quay đầu đi, không nhìn alpha.
Kỳ Hách Diễn cũng không ép buộc, anh khẽ nắm lấy tay omega, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
"Đi thôi."
"Ừ."
Bạch Khởi đứng dậy đi theo Kỳ Hách Diễn ra ngoài. Trước khi rời khỏi, cậu còn ngẩng lên nhìn về phía tầng trên, xác nhận không có ai, lúc này mới yên tâm.
Cậu thực sự sợ đến phát khiếp. Dưới bụng cũng có cảm giác nặng trĩu. Omega ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lúc nhưng vẫn thấy không thoải mái, đành phải gọi Kỳ Hách Diễn: "Kỳ Hách Diễn, tôi thấy hơi khó chịu."
"Có thể gọi bác sĩ đến không?"
Bạch Khởi trong lòng cũng có chút hoảng loạn, trong mắt không che giấu nổi sự lo lắng: "Phiền anh nhanh một chút."
Kỳ Hách Diễn đang nghe cấp dưới báo cáo, nghe vậy liền lập tức ngừng lại, sai người liên lạc với bác sĩ. Anh bước đến bên Bạch Khởi, nhíu mày hỏi: "Đau bụng sao?"
"Không hẳn, chỉ cảm thấy bụng như tụt xuống vậy." Bạch Khởi càng nói càng hoảng, sắc mặt trắng bệch, "Ôn Ôn sẽ không sao chứ?"
"Không đâu, đừng sợ."
Kỳ Hách Diễn ôm Bạch Khởi vào lòng, sắc mặt anh cũng không tốt hơn là bao, nhưng vẫn cố gắng trấn an: "Nó sẽ không sao cả."
"Ừm."
Bạch Khởi khẽ cắn môi, cúi mắt nhìn bụng mình, sau đó không nói thêm gì nữa.
Omega hoàn toàn không phát ra nổi âm thanh nào, cậu mím môi, lo lắng đợi bác sĩ tới, không dám cử động, chỉ có thể ngồi bất động như tượng.
Bác sĩ đến rất nhanh, không nói một lời, bắt đầu kiểm tra ngay cho Bạch Khởi. Omega không dám nhúc nhích, yên lặng chờ kết quả.
May mắn thay, bác sĩ chỉ nhẹ nhàng thở phào, còn mỉm cười với cậu: "Ngài quá căng thẳng, lại vừa bị hoảng sợ, nên mới cảm thấy không khỏe, hai ngày tới giữ tâm trạng ổn định là được, không có vấn đề nghiêm trọng."
"Thật sao?"
Bạch Khởi thở phào nhẹ nhõm, lúc này khuôn mặt mới lộ ra nét cười: "Thật sự không sao chứ?"
"Không sao cả."
Lại một lần nữa nhận được câu trả lời khẳng định, Bạch Khởi mới thả lỏng, ngả người ra sau ghế: "Suýt nữa bị dọa chết rồi."
Omega mắt đỏ hoe, nhưng không khóc, chỉ thở ra một hơi dài: "May mà không sao."
Kỳ Hách Diễn cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Khởi, nắm lấy tay omega, bảo bác sĩ rời đi: "Đừng vội."
"Tôi chưa từng giết ai cả, tôi sợ nhất là xác chết." Bạch Khởi cắn đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn Kỳ Hách Diễn, "Lúc nhỏ, có mấy kẻ dựa vào đông người, sẽ đánh chết những đứa không nghe lời. Họ kêu thảm lắm."
Sau này ở sòng bạc, cậu cũng từng gặp những chuyện tương tự.
"Tôi giết người rồi..." Bạch Khởi thì thào, nhìn xuống tay mình, "Hắn sẽ quay lại tìm tôi chứ?"
Giọng omega rất nhỏ. Kỳ Hách Diễn định trấn an thì đã nghe thấy câu tiếp theo của cậu: "Vậy thì giết hắn thêm lần nữa."
Mỗi lần tự trấn an mình, là một quá trình củng cố nội tâm. Rõ ràng trong mắt vẫn đầy sợ hãi, nhưng quyết tâm đã rõ ràng. Kẻ đó vốn đáng chết, dù biến thành ác linh cũng vẫn là kẻ xấu.
"Hắn sẽ không tìm em đâu. Tôi đã xử lý xong xác hắn rồi, yên tâm đi."
"Còn Dung Tự thì sao?"
Bạch Khởi chợt nhớ ra, bắt đầu lo lắng: "Cậu ấy không sao chứ?"
"Cậu ấy vận động mạnh, lại bị hoảng loạn, đầu còn bị đập trúng, hiện đang được phẫu thuật cấp cứu."
Bạch Khởi chớp mắt, như không thể tiêu hóa nổi thông tin: "...Dung Tự..."
"Cậu ấy sẽ không sao." Kỳ Hách Diễn lập tức ôm lấy Bạch Khởi, cảm nhận rõ ràng sự bất ổn trong cảm xúc của omega, anh nhẹ giọng: "Yên tâm đi, bác sĩ nói xác suất thành công của ca mổ rất cao. Dung Tự đã vượt qua bao năm như vậy, em phải tin vào cậu ấy."
"Ừ." Bạch Khởi cố gắng kiềm chế những suy nghĩ tiêu cực, "Còn cha cậu ấy thì sao? Dung Tự nói cha mình muốn ép cậu ấy cưới người khác, còn hối lộ cả vệ sĩ trong nhà!"
Omega khi nói về chuyện này, giọng đầy phẫn nộ: "Sao lại có loại cha mẹ như vậy chứ?"
"Ghê tởm thật."
Bạch Khởi nhíu mày, cha mẹ cậu thì bỏ rơi cậu, cha Dung Tự cũng không ra gì, còn Kỳ Hách Diễn... càng khỏi nói.
Đúng là đại ác nhân.
Mấy người ở cùng nhau, chẳng ai có nổi một người cha mẹ bình thường.
"Cha cậu ấy đứng về phe mẹ tôi. Nhưng em yên tâm, bọn họ chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu."
Kỳ Hách Diễn xoa đầu Bạch Khởi: "Dạo này em cứ ở nhà cho tốt, tôi sẽ sắp xếp vệ sĩ mới cho Dung Tự."
Bạch Khởi gật đầu, đáp khẽ một tiếng "Ừm", nhưng rất nhanh lại hỏi tiếp: "Còn mẹ của Dung Tự thì sao? Bà ấy mặc kệ cha cậu ấy làm bậy sao?"
Alpha thoáng sững người, khẽ thở dài: "Cha ruột của Dung Tự mất từ rất sớm, còn chuyện bây giờ... để sau này cậu ấy kể cho em thì hơn."
Bạch Khởi có cảm giác chắc chắn còn chuyện gì đó phía sau, nhưng Kỳ Hách Diễn đã nói vậy, cậu cũng không hỏi nữa.
"Được." Bạch Khởi hít sâu mấy hơi, né khỏi vòng tay của Kỳ Hách Diễn, còn dịch người ra sau một chút, "Anh ăn cơm chưa?"
Omega nhớ ra Kỳ Hách Diễn chạy về đây chắc chưa kịp ăn gì, cậu xỏ giày đứng lên từ ghế sofa: "Tôi có làm ít bánh quy, anh có muốn nếm thử không?"
Ánh mắt Kỳ Hách Diễn sáng lên: "Muốn chứ!"
"Chờ tôi một lát."
Bạch Khởi xoay người lấy bánh quy mình đã làm, đặt lên bàn, khẽ nói: "Trước khi anh rời đi, tôi đã làm một phần, nhưng quên mất. Lần này không quên nữa."
"Em còn biết làm cái này nữa à."
Kỳ Hách Diễn ăn vài miếng, trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Ngon thật đấy!"
"Sao em lại thông minh thế, cái gì cũng biết làm."
Bạch Khởi khẽ cong môi, ngồi xuống ghế, cảm thấy lời khen của Kỳ Hách Diễn và Dung Tự là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Cậu gác tay lên lưng ghế, tựa đầu lên đó, nhìn Kỳ Hách Diễn ăn mà không có chút vui vẻ nào trong lòng.
Kỳ Hách Diễn sẽ nhớ lại chứ? Những ký ức khi hai người ở bên nhau...
Thật ra, Bạch Khởi rất muốn hỏi một câu—ngày cưới hôm ấy, đêm giao thừa năm đó, liệu anh rời đi... có phải là tự nguyện không?
Liệu có phải... anh thực sự không cần em nữa rồi không?