Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 72

Sau khi mất trí nhớ, lần đầu tiên gặp lại Bạch Khởi, Kỳ Hách Diễn đã biết bản thân mình đã rơi vào lưới tình. Nhưng hắn không thể từ bỏ địa vị và quyền lực, thế nên hắn đưa omega ấy về nhà.

"Anh là đồ tàn nhẫn, tôi ghét anh." — Omega từng nói vậy. Ban đầu Kỳ Hách Diễn nghĩ nghe vậy cũng chẳng sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ Bạch Khởi rơi lệ, ngực hắn lại đau nhói như bị kim đâm.

Cảm giác này căn bản không thể nào phớt lờ được.

Càng ở bên nhau lâu, Kỳ Hách Diễn càng phát hiện bản thân càng không thể buông tay khỏi Bạch Khởi. Omega luôn nhắc nhở hắn: sau khi đứa trẻ ra đời, họ sẽ ly hôn. Alpha không muốn nghe, thậm chí không dám tưởng tượng chuyện đó xảy ra sẽ như thế nào.

Alpha là một kẻ hèn nhát — Bạch Khởi nói hoàn toàn không sai.

Kỳ Hách Diễn nghĩ, chỉ cần hắn trì hoãn lâu thêm một chút, Bạch Khởi sẽ càng muốn ở lại nơi này. Nhưng những cơn ác mộng dai dẳng mỗi đêm khiến hắn không thể tiếp tục trốn tránh.

Bạch Khởi trong giấc mơ của hắn tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng rực, hoàn toàn khác với omega u ám chết lặng trong hoàng cung.

Lần đầu tiên, Kỳ Hách Diễn khao khát được tìm lại ký ức đến như vậy. Vì thế, hắn bắt đầu trị liệu, cố gắng khôi phục phần ký ức đã đánh mất.

Nhưng sự đời trớ trêu, những hỗn loạn xung quanh khiến hắn buộc phải rời xa Bạch Khởi. Mỗi cuộc gọi không được kết nối đều khiến alpha cảm thấy tim lạnh đi vài phần, cảm giác bất an cuộn trào trong lòng hắn, ngay cả lần hiếm hoi kết nối được cũng chỉ nhận lại một sự im lặng nặng nề.

Bạch Khởi không còn yêu hắn nữa rồi.

"Đừng mà, đừng như vậy..."

Kỳ Hách Diễn đau khổ nắm lấy tay Bạch Khởi, nhưng hắn không dám dùng lực. Giấc mơ và hiện thực trùng khớp. Hắn đã khôi phục ký ức, nhưng lại phát hiện omega của mình đã rời đi. Hắn như kẻ điên cuồng tìm kiếm, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại ánh nhìn đau đớn của Bạch Khởi.

Alpha đối diện với ánh mắt của Bạch Khởi, trong đôi mắt ấy đã không còn trong trẻo như xưa, mà thay vào đó là sự giằng xé và đau thương khó giấu.

Kỳ Hách Diễn cúi đầu, hắn nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình của Bạch Khởi gân xanh nổi rõ, thậm chí đang run nhẹ, giọng alpha gần như không phát ra được nữa:

"Đừng bỏ anh lại..."

"Cũng đừng ghét anh..."

Kỳ Hách Diễn cảm nhận được Bạch Khởi đã buông tay, hắn bị omega đẩy mạnh ra, khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo giãn. Alpha giật mình ngẩng đầu lên nhìn, hắn mím môi, còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Bạch Khởi, mọi lời đều nghẹn lại trong cổ họng.

Bạch Khởi dường như rất mệt mỏi. Vì sao lại mệt mỏi đến vậy? Omega của hắn, vì sao lại mệt mỏi đến mức này?

"Kỳ Hách Diễn, buông tha cho tôi đi."

Bạch Khởi cụp mắt xuống, hốc mắt đã đỏ hoe:

"Đừng đến tìm tôi nữa, xin anh hãy để tôi sống yên ổn một lần."

Omega vừa dứt lời liền quay đầu bỏ đi, chỉ để lại một mình Kỳ Hách Diễn đứng đó ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cậu.

Bạch Khởi hoàn toàn không bận tâm Kỳ Hách Diễn nghĩ gì, sau khi rời đi liền bước thẳng lên con đường phía trước. Có lẽ Kỳ Hách Diễn đã cải tạo khu ổ chuột được vài tháng rồi, nhiều căn nhà đang được xây mới, không còn là những căn nhà xiêu vẹo như trước nữa.

Mặt đường cũng sạch sẽ hơn nhiều, không còn mùi hôi thối bốc lên. Bạch Khởi đi dọc con phố, trong lòng còn cảm thấy vui vẻ, vì quê hương của cậu đã trở nên sạch sẽ hơn, tốt đẹp hơn.

Cậu đeo khẩu trang, người qua lại trên đường ai cũng vội vã, chẳng ai chú ý đến cậu. Omega nhanh chóng chọn vài món rau, trong nhà có tủ trữ thực phẩm, cậu mua thêm nhiều một chút để dự trữ.

Bạch Khởi định luyện lại tay nghề nấu ăn, đợi sức khoẻ hồi phục thêm, sẽ đi tìm A Mã xin việc làm.

"Tôi đã trả tiền rồi."

Trong nhà vẫn còn Tinh tệ, Bạch Khởi nhét không ít vào túi. Cậu còn mua thêm hai bộ quần áo mùa hè mới. Giờ cuộc sống đã khá lên rồi, cậu cũng không cần phải tiếp tục uất ức bản thân nữa.

"Bạch Khởi?"

Một giọng nói quen thuộc bất chợt gọi cậu. Omega quay lại, ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh: "A Mã."

A Mã ôm một con mèo trong lòng, tay còn xách theo đồ ăn. Thấy vậy, bà không nói nhiều, chỉ vẫy tay gọi Bạch Khởi lại gần. Omega không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

"Sao con lại quay về?"

A Mã đặt đồ xuống đất, nghi hoặc hỏi: "Ta có xem tin tức, Kỳ Hách Diễn... bệ hạ giờ đã lên ngôi rồi, sao con còn ở đây? Chỉ là về thăm à?"

"Không phải." Bạch Khởi tự tìm một chỗ ngồi xuống, kéo khẩu trang xuống, nghiêng đầu cười nhẹ: "Con sẽ ở đây luôn, không quay về nữa."

A Mã ngẩn người, bà dò hỏi: "Hai đứa cãi nhau à?"

"Không hẳn." Có nhiều chuyện ba câu không thể nói rõ, Bạch Khởi cũng không định giải thích gì thêm, chỉ nói: "Con định ly hôn."

"Ly hôn?"

A Mã càng kinh ngạc, bật cười một tiếng: "Tại sao phải ly hôn? Ở đó con hưởng vinh hoa phú quý, tốt hơn gấp ngàn lần cuộc sống ở khu ổ chuột này."

Bạch Khởi chỉ cười, không đáp lại, rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này. A Mã cũng là người tinh ý, bà thở dài, rồi hỏi tiếp: "Vậy còn trong bụng con..."

Bụng của Omega vẫn phẳng lì, chẳng giống như đang mang thai. Nhưng tính từ lần gặp nhau trước, đáng lý chưa đến ngày sinh. A Mã chợt nhớ lần trước Bạch Khởi khóc mà nói không muốn giữ đứa trẻ, nên theo bản năng nghĩ rằng đứa trẻ đã không còn.

"Nếu như đứa nhỏ với con——"

"Đã sinh rồi, sinh non." Ánh mắt Bạch Khởi khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường. Hai tay cậu siết chặt vào nhau: "Là con trai, lúc sinh còn rất nhỏ, mấy hôm trước mới ra viện."

A Mã nghe vậy thì im lặng một lúc. Bà kéo một cái ghế khác ra ngồi xuống: "...Có ảnh không?"

Lần này đến lượt Bạch Khởi ngẩn người. Cậu khựng lại một lúc, rồi lập tức dời mắt đi: "Không có, một tấm cũng chưa chụp."

Ôn Ôn là máu thịt cậu mang nặng đẻ đau, là sinh mệnh do cậu tạo ra, Bạch Khởi sao có thể không yêu cho được? Chính vì yêu quá sâu, nên cậu mới không dám chụp lấy một tấm ảnh, sợ bản thân sẽ không nỡ rời xa.

Bạch Khởi làm việc vốn rất dứt khoát, cậu không muốn cho mình đường lui.

Nói xong, Omega liền lảng sang chuyện khác, cố gắng phấn chấn lên: "A Mã, dạo này có việc gì làm không ạ?"

"Không còn, chẳng còn việc gì cả."

Nhắc đến chuyện này bà lại thở dài: "Bệ hạ ra lệnh cải tạo khu ổ chuột, ta là người cầm đầu, tất nhiên bị trấn áp rồi."

"Nhưng nếu con muốn làm việc, có thể đi tìm cửa tiệm nào đó, hoặc giúp người ta xây nhà."

A Mã cười khổ: "May mà họ cũng không làm khó ta quá, mỗi tháng vẫn có tiền cấp, coi như đủ sống."

Bạch Khởi không bình luận gì thêm, trong khu ổ chuột có rất nhiều chuyện không hợp lý, Kỳ Hách Diễn và họ hiểu cách quản lý hơn cậu nhiều, Omega không cần lo hay can thiệp gì cả.

Cậu khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng: "Rồi sẽ tốt lên thôi."

Nói rồi, Omega bắt đầu quan sát xung quanh. Nhà A Mã cũng thay đổi không ít, nhiều đồ vật đã được thay mới, nhìn sáng sủa hẳn lên, không còn xám xịt như trước nữa.

"Lần trước con đem con mèo tam thể đến, nó vẫn ổn chứ?" Bạch Khởi thắc mắc, tìm quanh: "Sao không thấy đâu cả?"

"Mèo à, nó đẻ một ổ rồi." A Mã giờ đã dịu dàng hơn trước rất nhiều, bà vào trong phòng bế ra một ổ mèo con: "Đây, con có muốn chọn một con mang về không?"

Trong lòng Bạch Khởi bất ngờ xuất hiện một đám mèo con. Cậu khựng người, mấy giây không phản ứng, nhưng rất nhanh đã dịu lại, nhẹ nhàng v**t v* bọn mèo, ngay cả thần thái cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Con không còn giống như trước nữa." A Mã nhìn cậu như nhìn đứa con, bật cười: "Làm cha rồi, khí chất cũng khác đi rồi."

Bạch Khởi khẽ thở ra một hơi, mím môi, rồi từ trong đám mèo con chọn lấy một con hợp mắt nhất, cậu chớp mắt: "Lấy con này đi."

"Được." A Mã lại bế những con mèo khác vào trong. Bà nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tối nay con có muốn ở lại ăn cơm không?"

"Không cần đâu, con đã mua đồ rồi." Bạch Khởi một tay ôm mèo, một tay xách đồ ăn trở về. Khi ra khỏi cửa, cậu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã bước đi như thường, như thể không hề phát hiện điều gì bất thường.

Ngược lại, A Mã tiễn cậu ra về thì lại cảm thấy có gì đó là lạ. Bà cảm giác như có người đang theo dõi mình, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, cho đến khi bà bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.

——Là Kỳ Hách Diễn, đương kim Hoàng đế.

A Mã sững người, nhanh chóng chớp mắt, rồi rút lại ánh nhìn đang đặt lên người Bạch Khởi, xoay người đóng sập cửa lại.

Hành động của hắn không tính là quá kín đáo, nên tất nhiên Bạch Khởi biết Kỳ Hách Diễn vẫn còn bám theo cậu. Alpha không chịu từ bỏ, Omega cũng mặc kệ.

Về đến nhà, Bạch Khởi nấu một ít đồ ăn cho mèo con, nghe A Mã nói mèo con đã biết ăn cơm, không cần uống sữa nữa, cậu mới yên tâm. Nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên về nhà, vẫn cần cẩn thận một chút.

Cậu còn ra ngoài tìm một cái thùng giấy, lót mấy bộ quần áo cũ của mình. Nhưng khay vệ sinh mèo thì chưa tìm được cái thích hợp, dự định để mai đi mua.

Con mèo tam thể rúc vào ổ run rẩy, thấy cậu lại gần thì ngửa đầu meo meo kêu, khiến Bạch Khởi mềm lòng. Cậu ngồi xổm xuống, gãi nhẹ dưới cằm mèo con, lẩm bẩm: "Gọi mày là gì mới được đây?"

"Phúc Phúc?" Bạch Khởi "xì" một tiếng, rồi cảm thấy cái tên không hay lắm: "Đúng là chuyện khó nghĩ thật. Mai lên mạng tra thử xem, chỉ là tín hiệu trong khu ổ chuột hơi kém."

Omega v**t v* mèo đủ rồi, mới đứng dậy nấu bữa tối cho mình. Cải trắng, đậu hũ nấu thịt, có rau có thịt, dinh dưỡng đầy đủ.

Trước đây cậu cũng từng học nấu ăn với đầu bếp, nên hương vị cũng không tệ. Bạch Khởi dễ tính, không kén ăn, rất nhanh đã ăn hết sạch cơm tối.

Cậu dọn dẹp nguyên buổi chiều, trong nhà vẫn còn không ít rác, liền gom lại chuẩn bị đem đi vứt.

Omega làm việc rất dứt khoát, nói làm là làm, nhưng vừa mở cửa liền đứng sững tại chỗ — Kỳ Hách Diễn vẫn chưa đi.

Bạch Khởi thở dài, có chút bất lực: "Anh chẳng lẽ không có chuyện gì khác để làm à?"

Kỳ Hách Diễn im lặng mấy giây, như thể bị tổn thương, nhưng vẫn cố gắng biện bạch cho mình: "Tôi định lát nữa sẽ đi. Gần đây nhiều việc, tôi chỉ muốn nhìn em nhiều hơn một chút."

"Nhưng anh đang làm phiền tôi."

Bạch Khởi bước tới đối diện với Kỳ Hách Diễn, nhìn Alpha với dáng vẻ dè dặt, thấp giọng nói: "Tôi không cần kiểu cảm động này từ anh."

"Kỳ Hách Diễn, tôi đã bị lừa một lần rồi, sẽ không để bị anh lừa lần thứ hai đâu."

Bình Luận (0)
Comment