Bạch Khởi vừa dứt lời, Kỳ Hách Diễn liền im lặng. Hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng nghiêng người sang một bên, để omega rời đi.
Bạch Khởi cũng không nói gì thêm, cậu theo bậc thang bước xuống, không còn bất kỳ giao tiếp nào với alpha nữa. Khi cậu quay lại sau khi đổ rác xong, Kỳ Hách Diễn đã rời đi, cứ như tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Omega chậm rãi thở ra một hơi, hàng mi khẽ run, ánh mắt nhìn về phía khu nhà giàu. Cậu l**m môi đã khô khốc, gió biển ban đêm vẫn còn lạnh, Bạch Khởi siết chặt tay, đứng nguyên tại chỗ vài giây, sau đó không nói gì nữa, xoay người trở về nhà.
Con mèo tam thể nhỏ vừa thấy cậu về liền kêu meo meo. Ánh mắt Bạch Khởi dịu dàng, cậu cúi xuống xoa đầu con mèo nhỏ, nhẹ giọng nói: "Đói rồi à? Chẳng phải mới ăn xong sao?"
"Hay là... nhớ mẹ rồi?" Bạch Khởi dừng lại khi nói đến đây, trong ánh mắt thoáng qua vẻ mất mát, nhưng lập tức bị cậu che giấu. "Đừng buồn, sau này có anh bên cạnh em mà."
Omega đặt con mèo xuống, tắt đèn, ngay trước khi bước vào phòng ngủ chính liền khẽ nói:
"Chúc ngủ ngon."
Chúc ngủ ngon... đứa con của cậu, chúc ngủ ngon... tương lai mới của cậu —
Với sự thay đổi của khu ổ chuột, Bạch Khởi cũng thay đổi kế hoạch của mình. Cậu dự định sẽ chăm chút khu vực xung quanh, khai phá một khu vườn nhỏ.
Trước đây khi còn ở hoàng cung, Dung Tự đã dạy cậu không ít cách trồng hoa, omega nghĩ ở đây là lúc có thể áp dụng những kiến thức đó.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp bắt đầu quy hoạch thì đã có người đến gõ cửa.
Bạch Khởi đang cho mèo nhỏ ăn, nghe thấy tiếng gõ cửa liền lập tức nhìn về phía đó. Omega không vội mở cửa, mà đặt con mèo xuống trước, dọn dẹp lại đồ đạc xung quanh, cuối cùng đeo khẩu trang rồi mới đi ra mở cửa.
Người bên ngoài rõ ràng đã mất kiên nhẫn, tiếng gõ ngày càng dồn dập, nghe vào tai khiến người ta khó chịu.
Bạch Khởi nhíu mày mở cửa, cậu hạ thấp giọng, mái tóc buông lơi đúng lúc che khuất đôi mắt. Trước đây cậu từng cắt tóc một lần, giờ tóc lại mọc dài ra: "Các người muốn làm gì?"
Một nhóm người đeo thẻ công tác, giữa lông mày mang theo vẻ hung hăng, giọng điệu cũng chẳng thân thiện gì, ánh mắt trên dưới dò xét Bạch Khởi: "Chúng tôi đến để đăng ký giấy tờ nhà đất, đưa giấy thông hành của cậu đây xem nào."
Bạch Khởi không vội đi lấy, trước tiên hỏi: "Làm sao tôi biết các người không phải kẻ lừa đảo?"
"Chậc, có gì mà phải lừa cậu chứ, nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian của chúng tôi."
Đối phương bực bội giơ thẻ công tác ra: "Còn ồn ào nữa thì căn nhà này sẽ không được chia cho cậu đâu."
Bạch Khởi hơi nhíu mày không dễ nhận ra, cậu xoay người vào trong nhà lấy giấy thông hành của mình. Đối phương lại yêu cầu cậu tháo khẩu trang ra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới bắt đầu cẩn thận ghi tên Bạch Khởi xuống, rồi phân đất xung quanh cho omega.
"Cậu chỉ có từng này đất thôi, nếu muốn sử dụng đất của người khác thì phải tự mình liên hệ với họ, không được tự ý chiếm dụng, nghe rõ chưa?"
"Tôi hiểu rồi." Nhưng Bạch Khởi vẫn còn một thắc mắc, "Chỉ có chút đất như vậy thôi sao? Tôi có thể làm được gì chứ?"
"Trên cấp nói thế mà, khu ổ chuột có bao nhiêu người, đều phân đất theo đầu người. Cậu không phải chỉ có một mình sao?"
Người kia có vẻ cũng chưa có cơ hội xem qua các thông báo tin tức gì, chữ viết xiêu vẹo, chắc chỉ được huấn luyện vài ngày đã được cử đi làm. Anh ta không biết Bạch Khởi là ai, cũng chỉ tìm thấy một mình cậu.
"Đúng vậy."
Nói như thế Bạch Khởi cũng chẳng còn gì để cãi lại. Cậu hít sâu một hơi, nghĩ sau này chờ những người khác chuyển đến xung quanh rồi sẽ đi tìm họ mua thêm đất. Nếu không thì kế hoạch của cậu sẽ bị phá hỏng hết.
"Cảm ơn, không tiễn."
Vừa dứt lời, cửa nhà đã phát ra một tiếng "rầm" lớn, c** nh* giọng lầm bầm: "Thô lỗ!"
Bạch Khởi bĩu môi, dự định ra ngoài mua một ít đồ dùng cho mèo, rồi mua thêm vài chậu hoa đặt trong nhà, cũng xem như thêm chút sắc màu.
Khu ổ chuột thực sự đang thay đổi từng ngày. Bạch Khởi nhìn những căn nhà cũ kỹ bị phá bỏ, thay vào đó là những ngôi nhà mới tinh xảo hơn hẳn, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Mùi hôi thối xưa kia đã biến mất, thay vào đó là một tương lai hoàn toàn mới!
Cậu ôm theo chậu hoa, tay còn xách lỉnh kỉnh đủ loại đồ dùng cho mèo. Đống đồ nhiều đến mức cậu gần như không kham nổi. Thêm vào thời tiết oi bức, chưa đi được bao lâu đã phải nép vào góc râm để nghỉ ngơi.
"Mệt chết mất." Bạch Khởi đặt tất cả xuống, kéo khẩu trang xuống, cúi đầu th* d*c. Mồ hôi từ trán không ngừng nhỏ xuống, sắp chảy vào mắt khiến cậu đau rát đến mức phải nhắm mắt lại.
"Cậu ổn chứ?"
Một giọng nói lạ vang lên từ phía trên đầu khiến Bạch Khởi lập tức kéo khẩu trang lên, ngẩng đầu nhìn: "Anh là?"
"Tôi tên là Vu Kim, thấy cậu có vẻ không khỏe, cần tôi giúp không?"
Vu Kim mặc một chiếc áo đã bạc màu vì giặt nhiều, nụ cười gượng gạo. Có lẽ ít tiếp xúc với người khác nên trông hơi lúng túng, anh ta đưa tay gãi đầu: "Tôi không có ác ý đâu."
"Tôi biết, cảm ơn anh."
Bạch Khởi không muốn tốn thêm thời gian, cậu ôm lại đồ đạc, chân thành cảm ơn: "Tôi tự mang được, cảm ơn anh đã có lòng. Chúc anh một ngày vui vẻ."
Cậu nói xong liền rời đi, không quay đầu lại. Cậu không muốn nhận lòng tốt này, sợ nếu để người ta giúp mang đồ về nhà, cậu sẽ phải tiếp đãi, rồi dây dưa không dứt.
Hôm nay Bạch Khởi rất mệt, thêm thời tiết oi bức ngột ngạt khiến tâm trạng cậu chẳng khá hơn chút nào.
Về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là tắm rửa. Trong nhà có lắp một máy làm mát, tuy nhỏ nhưng công suất cao, vừa bật lên không bao lâu căn phòng đã trở nên mát mẻ dễ chịu. Tâm trạng của cậu cũng theo đó dịu lại.
Omega ngồi trên ghế v**t v* mèo, trong đầu vẫn không ngừng tính toán những việc cần làm trong vài ngày tới. Giờ chỗ dì cũng không còn việc, nếu bên này mở cửa hàng ổn định thì cậu có nên thuê một tiệm bánh mì không?
Nhưng ở khu ổ chuột, mức tiêu dùng vẫn còn thấp, cậu sợ kinh doanh không tốt.
Dù sao thì lâu dài cũng phải có một cửa hàng cho riêng mình, chứ sống bằng việc làm công ngày một thế này không ổn định chút nào.
Bạch Khởi nghĩ đến đó liền lấy giấy bút ra viết. Những món này là do trước kia khi Hách Diễn dạy cậu viết chữ đã mua cho. Không chỉ có thể viết tốt tên mình, Bạch Khởi còn viết rất đẹp ba chữ "Kỳ Hách Diễn".
Ba chữ này rất khó viết, nhưng Bạch Khởi đã làm được.
Cậu viết ba chữ ấy ngay ngắn trên giấy, từng nét tỉ mỉ, có thể thấy rõ cậu đã đặt bao nhiêu tâm huyết. Omega cầm tờ giấy lên ngắm một lúc, rồi đưa cho chú mèo tam thể nằm trên bàn xem: "Xem đi, ba chữ này có bao nhiêu nét đây."
"Trước đây tôi thực sự đã bỏ rất nhiều công sức, giờ nghĩ lại như một giấc mộng hoàng lương, chắc là dùng câu này đúng nhỉ?"
Nói xong, chính cậu cũng không nhịn được bật cười, khẽ thở dài: "Nhưng tôi không hối hận, cho dù giờ mọi nỗ lực đều tan thành mây khói."
Omega nói xong lại quay sang nhìn chú mèo nhỏ đang nghiêng đầu nhìn mình, Bạch Khởi khẽ xoa đầu nó, giây tiếp theo liền xé tờ giấy trong tay, ánh mắt bình thản: "Chỉ là một người cũ mà thôi, kể cho mày nghe mày cũng đâu hiểu."
"Nghĩ xem tối nay làm gì cho mày ăn đã."
Cậu duỗi lưng, vẽ một bản thiết kế tiệm bánh. Nếu thật sự muốn mở tiệm, thì bố cục bên trong phải như thế này mới được.
Cậu vẽ suốt cả buổi chiều, đến mức mỏi lưng đau vai, bèn đứng dậy vận động, rồi định làm bữa tối. Dù chỉ sống một mình, nhưng cuộc sống thế nào là tùy vào bản thân sắp xếp.
Tới khi Bạch Khởi xong việc thì cũng đã chín giờ tối. Omega lắng nghe tiếng gió bên ngoài, tiện tay liếc ra ngoài cửa sổ một cái, rồi rất nhanh rút ánh mắt lại. Trước đây ở hoàng cung, cậu thường ngủ muộn vì không yên tâm, còn ở đây thì vừa nằm xuống đã ngủ được.
Bạch Khởi ôm mèo, lạnh nhạt kéo rèm cửa lại, không để tâm đến cảnh vật ngoài kia.
Khi ánh đèn trong phòng tắt, mèo tam thể một lần nữa nhận được lời chúc phúc từ chủ nhân—
"Ngủ ngon, mèo nhỏ."
...
Đã hơn nửa tháng kể từ khi Bạch Khởi quay lại khu ổ chuột, và cũng đã hơn nửa tháng kể từ lần cuối cùng Hách Diễn xuất hiện. Omega từng nghĩ rằng có lẽ đối phương đã nghe lọt lời cậu nói, sẽ không quay lại tìm cậu nữa.
Khi nghĩ đến điều đó, Bạch Khởi thầm thở phào nhẹ nhõm. Một tuần trước, có người dọn đến ở căn nhà kế bên cậu, còn thuê người đến xây nhà. Khi cậu ra ngoài thì thấy ngôi nhà đã dựng xong, nhìn bên ngoài khá giống nhà của cậu. Omega quan sát một chút, cuối cùng không nói gì.
Cậu nghĩ có nên mua chút quà, chờ khi hàng xóm chuyển đến thì mang sang chào hỏi, tiện thể tạo dựng mối quan hệ. Sau này muốn mua đất cũng dễ dàng hơn.
Hôm nay Bạch Khởi ra ngoài là để xem mặt bằng. Sau nhiều suy nghĩ, cậu quyết định thử một lần, dù sao còn trẻ, có điều kiện thử và sai.
Hai hôm trước cậu đã xem một nơi, vị trí khá ổn, giá cũng tạm được, nhưng Bạch Khởi vẫn muốn thương lượng để giảm thêm.
Omega đi từ sáng đến tận hoàng hôn mới về, trên tay còn mua thêm ít đồ ăn và một hộp bánh quy. Không phải đồ gì quá đắt, về đến nơi thấy đèn bên nhà hàng xóm đã sáng, cậu liền nghĩ đến việc đi chào hỏi.
Nơi này hiện giờ chỉ có hai nhà họ, theo một cách nào đó cũng có thể xem như "nương tựa lẫn nhau".
"Chào anh."
Bạch Khởi không hề tỏ ra sợ hãi, đi tới gõ cửa. Nhưng người bên trong mãi không có phản ứng. Omega nghĩ có lẽ người ta không thích giao tiếp, đành xin lỗi: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi là người ở nhà bên cạnh, muốn kết bạn với anh. Tôi có mua chút đồ, để trước cửa nhé."
Nói xong cậu định quay đi, nhưng không ngờ vừa bước được hai bước, đã nghe tiếng cửa sau lưng mở ra. Omega theo phản xạ quay đầu lại, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc đó lại nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc—
Nụ cười trên mặt Bạch Khởi lập tức biến mất, ánh mắt đầy đề phòng, cậu lùi lại hai bước:
"Hách Diễn."
"Sao anh lại ở đây?"