Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 74

Nhiều ngày không gặp, Kỳ Hách Diễn xuất hiện trong bộ đồ ngủ, khi bước ra ngoài đặc biệt cẩn trọng, dường như sợ sẽ khiến Bạch Khởi không vui.

Thế nhưng chỉ cần hắn xuất hiện thôi cũng đủ để khiến Bạch Khởi khó chịu. Omega lập tức sa sầm mặt, cậu nheo mắt nhìn chằm chằm Alpha kia, sau đó lạnh lùng bật cười một tiếng: "Anh tới đây làm gì?"

"Tôi không muốn từ bỏ." Kỳ Hách Diễn không nói nhiều, nhưng Bạch Khởi nghe một lần là hiểu — hắn không muốn ly hôn, không muốn rời xa cậu, đến mức dứt khoát xây luôn một căn nhà mới ngay cạnh nhà cậu.

Mà Bạch Khởi thì nhất định sẽ không dọn đi ——

"Anh không muốn từ bỏ?" Bạch Khởi như vừa nghe được một chuyện nực cười đến vô lý. Cậu nghiêng đầu, hít sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Chẳng phải anh là Hoàng đế sao! Anh không có việc gì à? Sao lại rảnh đến mức chạy đến đây? Không cần quốc gia nữa chắc?"

Omega không thể hiểu nổi sao Kỳ Hách Diễn lại có thể dư năng lượng đến mức này. Cậu vừa dứt lời, bỗng như sực nhớ ra điều gì, lập tức gằn giọng chất vấn tiếp: "Vậy còn Ôn Ôn thì sao?"

Ánh mắt Alpha lộ rõ nét uất ức và buồn bã, nhưng hắn không tiến lên, chỉ nói: "Tôi thực sự rất bận, đã lâu lắm rồi không thể về nhà... Ôn Ôn... tình trạng không ổn lắm. Có lẽ vì sinh non nên thể chất yếu, mấy ngày trước còn bị sốt phải nhập viện."

Bạch Khởi khựng lại, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, tim như bị ai đó đâm một nhát thật sâu. Omega hít một hơi thật dài, chớp mắt cố nuốt xuống nỗi đau dâng lên trong lòng. Giọng cậu khi cất lên đã run run ở cuối câu: "Vậy sao anh lại..."

"Vậy tại sao anh không ở cạnh thằng bé!" Bạch Khởi không nhịn nổi nữa, cậu ném toàn bộ đồ trên tay về phía Alpha, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn: "Tại sao? Con còn nhỏ như vậy, đang rất cần có cha bên cạnh! Anh đã từng hứa với tôi sẽ chăm sóc con thật tốt cơ mà!"

Kỳ Hách Diễn cúi đầu im lặng, tay siết chặt lại, thậm chí không dám nhìn vào mắt Bạch Khởi. Mãi cho đến khi hắn nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào bị đè nén của Bạch Khởi, hắn mới đột ngột ngẩng đầu lên: "Tiểu Khởi!"

Alpha hốt hoảng bước tới trước mặt Bạch Khởi, không suy nghĩ gì đã bắt đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đã khiến em buồn. Tôi cũng muốn được gặp em... Nhưng tôi thật sự không có thời gian, Ôn Ôn là con tôi, nhưng em..."

Kỳ Hách Diễn nói đến đây thì càng cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn, hắn rụt rè nhìn Bạch Khởi: "Mỗi ngày tôi đều gọi video với bệnh viện để theo dõi tình trạng của con. Tôi đúng là một người cha tồi... cũng là một tên rác rưởi."

Bạch Khởi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể giơ tay chỉ thẳng vào Alpha. Cánh tay cậu run lên từng hồi, môi bị cắn chặt đến bật máu. Cậu nhắm mắt lại, im lặng vài giây rồi bất ngờ tát mạnh một cái lên mặt Kỳ Hách Diễn: "Cút!"

"Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa."

Bạch Khởi cứng rắn quay đầu, cúi xuống nhặt hết đồ rơi trên đất lên: "Cút cho khuất mắt tôi. Từ giờ tôi cũng sẽ không hỏi han gì về đứa nhỏ nữa. Nó đã theo anh rồi thì làm ơn chăm sóc nó cho tử tế."

"Tìm thời gian đi, chúng ta ly hôn."

Nói xong, Omega quay người định rời đi, nhưng cổ tay lập tức bị Kỳ Hách Diễn nắm chặt. Bàn tay hắn lạnh buốt, hoàn toàn không phù hợp với thời tiết nóng nực hiện tại. Bạch Khởi giãy giụa muốn rút tay về, nhưng phát hiện chẳng có tác dụng gì cả.

"Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, chúng ta nói rõ mọi chuyện, được không?" Bạch Khởi linh cảm nếu cứ tiếp tục như thế này, cuộc sống của cậu nhất định sẽ bị quấy rầy. Chi bằng dứt khoát một lần, không còn dây dưa gì nữa.

Sắc mặt Kỳ Hách Diễn hơi tái nhợt, hắn từ từ quỳ gối xuống, hai tay nắm lấy cánh tay của Bạch Khởi. Alpha ngước mắt nhìn omega với ánh mắt cầu khẩn, nhẹ nhàng áp trán mình lên mu bàn tay của Bạch Khởi, như thể đang cầu xin điều gì đó.

"Anh cũng rất cần em. Anh mệt mỏi lắm rồi, Tiểu Khởi à. Anh từng nghĩ rằng chỉ cần có được quyền lực, thì tất cả sẽ đến với anh. Nhưng rốt cuộc mới phát hiện mình đã đánh mất quá nhiều." Kỳ Hách Diễn quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn Bạch Khởi, cơ thể alpha khẽ run lên, "Xin lỗi, chuyện của đứa bé là sơ suất của anh, anh..."

Kỳ Hách Diễn nói được nửa chừng thì nghẹn lời, nước mắt bất ngờ rơi xuống đất. Ánh mắt thờ ơ trong mắt Bạch Khởi cho hắn biết lời nói của mình chẳng hề lay động được người trước mặt, chỉ còn lại sự chán ghét.

"...Có thể cho anh một cơ hội để chuộc lỗi không?"

Kỳ Hách Diễn từ từ buông tay, bóng của Bạch Khởi phủ lên thân hình thấp bé của hắn. Hắn quỳ trước mặt Bạch Khởi, nhưng chẳng đổi lấy được bất kỳ cơ hội nào.

Đế quốc mới đang trong quá trình tái thiết, hắn – với tư cách là người lãnh đạo – hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng hắn thật sự rất muốn gặp Bạch Khởi một lần. Hắn không muốn chia xa với omega như thế.

Thế nhưng nội bộ vẫn còn những kẻ ngấp nghé dòm ngó, bên ngoài thì kẻ thù rình rập. Kỳ Hách Diễn thật sự không thể rảnh rỗi được. Hôm nay hắn vừa trích xuất tin tức tố để trị liệu cho đứa trẻ, thấy khó khăn lắm mới có chút thời gian, liền vội vàng chạy đến. Không ngờ kết quả lại phản tác dụng, càng khiến Bạch Khởi thêm chán ghét.

"Anh là hoàng đế, anh quỳ ở đây không thấy nực cười sao?"

Bạch Khởi cụp mắt nhìn xuống, từ trên cao nhìn Kỳ Hách Diễn, cậu thở dài, như bất lực, cũng như giễu cợt: "Kỳ Hách Diễn, anh ở bên tôi lâu như vậy, hẳn phải hiểu rõ tính cách tôi chứ. Ngay cả Ôn Ôn tôi còn không cần, làm sao còn có thể cần đến anh?"

"Đứng dậy đi, tôi coi như chưa từng gặp anh."

Bạch Khởi lùi lại hai bước, nhưng vừa mới nhấc chân thì lại bị Kỳ Hách Diễn nắm lấy cổ tay lần nữa. Cơ thể cậu bị kéo nghiêng đi, lần này alpha đã dùng sức: "Đừng quên anh."

Kỳ Hách Diễn nhìn khuôn mặt của Bạch Khởi. Hắn đã từng hứa với cậu rất nhiều điều, nhưng lần nào cũng thất hứa, còn mang đến cho omega bao nhiêu đau khổ. Hắn phải làm sao để bù đắp, để cứu vãn mối quan hệ đã tan nát này?

"...Đừng quên anh." Alpha trước giờ chưa từng biết cảm giác tim như bị xé nát lại đau đến thế. Giống như bị ai đó xé toạc, ánh mắt Bạch Khởi nhìn hắn như nhìn kẻ thù, đè nặng đến mức khiến hắn không thể thở nổi.

Hắn không muốn rút lui khỏi cuộc đời Bạch Khởi. Kỳ Hách Diễn muốn ở bên cậu suốt đời.

"Là anh sai, là anh sai." Hơi thở của Kỳ Hách Diễn ngày càng dồn dập, lực tay nắm lấy cổ tay Bạch Khởi cũng càng lúc càng mạnh. Alpha cúi đầu, không ngừng lặp lại: "Là anh sai, xin em tha thứ cho anh, là anh sai..."

Bạch Khởi vùng vẫy một chút, nhưng chẳng làm gì được Kỳ Hách Diễn. Cậu cúi đầu nhìn thấy dáng người alpha càng lúc càng gập xuống, tốc độ nói chuyện cũng ngày càng lộn xộn, omega rốt cuộc cũng có chút thay đổi trong nét mặt. Cậu mím môi, bình tĩnh nói ra một sự thật: "Anh phát sốt rồi, anh cần đi khám bác sĩ."

"Anh không đi, anh không đi, anh không bệnh."

Kỳ Hách Diễn lắc đầu dữ dội, lúc này trông hắn chẳng khác gì một con chó hoang bị đuổi khỏi nhà, rõ ràng cái gì cũng có, nhưng dường như lại chẳng còn gì cả.

Bạch Khởi nhìn alpha trong bộ dạng chật vật này, nhưng trong lòng cậu lại càng lúc càng bình tĩnh, như thể chưa từng nổi sóng. Cậu hít một hơi thật sâu, giây tiếp theo liền mạnh mẽ rút tay ra, cúi người xuống, trực tiếp bóp lấy cổ Kỳ Hách Diễn: "Anh điên rồi sao! Anh là hoàng đế, quỳ ở đây ra cái thể thống gì chứ?"

"Kỳ Hách Diễn!"

Bạch Khởi quát khẽ một tiếng, rồi mạnh tay đẩy Kỳ Hách Diễn ra, sau đó lập tức đứng dậy bỏ đi, mặc kệ alpha phía sau gào gọi thế nào, cậu cũng không quay đầu lại. Người alpha ấy đang sốt cao, không biết đã bệnh bao nhiêu ngày.

Omega nghĩ chắc đầu óc Kỳ Hách Diễn bị sốt đến hỏng rồi, mới có thể làm ra mấy chuyện như vậy.

Bạch Khởi đẩy cửa ra, rồi mạnh tay đóng sầm lại. Cậu th* d*c từng hơi, chỉ cảm thấy nóng bức, kéo cổ áo ra cũng không khá hơn. Omega bèn chống một tay lên bàn, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm nay ánh trăng cô quạnh, như thể chưa từng ló rạng.

Ánh trăng không thể chiếu tới bên cạnh Bạch Khởi, cũng chẳng thể soi sáng cho Kỳ Hách Diễn. Khoảng cách gần đến thế, nhưng tương lai lại xa vời biết bao...

...

Bạch Khởi không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào. Nửa đêm Hà Tức chạy tới, Kỳ Hách Diễn đã sốt đến mê man, tin tức tố hỗn loạn khiến nhiều alpha không thể đến gần. Omega chỉ đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn họ đưa Kỳ Hách Diễn đi, suốt quá trình không hề can thiệp lấy một bước.

Hà Tức cũng thấy cậu, trước tiên dặn họ chăm sóc Kỳ Hách Diễn cẩn thận, sau đó do dự vài giây rồi bước tới: "Ngài Bạch."

Bạch Khởi đứng trên cao, khẽ cụp mắt: "Sao vậy?"

"Ngài thật sự không quay về nữa sao?"

"Tôi vẫn nghĩ thái độ của mình đã rất rõ ràng rồi." Bạch Khởi ôm con mèo trong lòng, nhẹ nhàng bật cười, làn gió mùa hạ thổi tung mái tóc cậu, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, "Bảo anh ta đừng đến tìm tôi nữa. Tôi sinh ra ở vùng đất này, đã quen sống ở đây, thật sự không thể quay về."

"Nhưng chẳng phải hai người yêu nhau sao?" Hà Tức cảm thấy giữa họ chắc chắn vẫn còn tình cảm, bèn tranh thủ hỏi thêm: "Sao lại không thể ở bên nhau? Giờ ngài ấy đã là Hoàng đế, sẽ không có ai can thiệp chuyện tình cảm của các người nữa."

Bạch Khởi cảm thấy lời của Hà Tức thật nực cười, cũng bỗng phát hiện ra bản thân đã chẳng còn là Bạch Khởi của ngày xưa nữa. Thì ra chỉ mấy tháng ngắn ngủi cũng đủ để khiến lòng người thay đổi lớn đến thế. Cậu còn trẻ, nhưng đã quá mệt mỏi.

"Tình cảm một khi đã có vết nứt, muốn trở lại như ban đầu là chuyện rất khó." Trong mắt Bạch Khởi không hề có lo lắng cho Kỳ Hách Diễn, cũng không buồn rầu, cậu chỉ đang bình thản kể lại một chuyện: "Kính vỡ rồi, rất khó để hàn gắn lại."

"Tôi biết thân phận của anh ta đã khác xưa, nhưng thì liên quan gì đến tôi đâu." Bạch Khởi hơi nghiêng đầu, thậm chí còn nháy mắt tinh nghịch với Hà Tức, "Đừng khuyên tôi nữa, tôi rất tỉnh táo, tôi biết rõ mình muốn gì."

Nói xong, omega định rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc quay người, lại như nhớ ra gì đó. Cậu xoay người lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ôn... hoàng tử vẫn ổn chứ? Tôi nghe Hoàng đế nói thằng bé đang nằm viện, trẻ con còn nhỏ mà phải ở bệnh viện lâu như thế, rốt cuộc cũng không tốt. Là không ai chăm sóc cho thằng bé sao, sao lại sốt?"

Biểu cảm của Hà Tức có chút khó xử, lên tiếng giải thích: "Tôi cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hôm nay Hoàng đế cũng đã đến bệnh viện một chuyến. Khi ra ngoài sắc mặt không được tốt lắm. Nhưng ngài yên tâm, bên cạnh tiểu hoàng tử có rất nhiều người chăm sóc."

Nghe vậy Bạch Khởi mới yên tâm, thở phào một hơi, mỉm cười ôn hòa tạm biệt Hà Tức: "Vậy thì tạm biệt nhé, anh về đi."

"Ngài thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?"

Hà Tức vẫn chưa từ bỏ, nhưng câu trả lời của cậu chỉ là cánh cửa đóng chặt—

Tựa như tất cả chưa từng xảy ra vậy.

Bình Luận (0)
Comment