Cách tốt nhất để xóa bỏ cơn ác mộng, chính là khiến nó vĩnh viễn biến mất.
Bạch Khởi xách rìu lên, chặt phăng cành cây kia xuống. Nửa đêm gió thổi rít gào, cậu chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đứng dưới gốc cây, nhưng mỗi cú vung rìu đều dốc hết sức lực.
Cho đến khi cành cây kia bị chặt rơi xuống, Bạch Khởi lùi nhẹ hai bước. Gương mặt omega lạnh lùng, cậu quay sang một hướng khác: "Ra đây cho tôi."
Trong bóng tối rất lâu sau mới có một vệ binh bước ra. Hắn vừa đến trước mặt Bạch Khởi đã bị cậu đá cho một phát. Bạch Khởi chất vấn: "Tôi gọi các người ra, tại sao lại để tôi chờ?"
"Giờ tôi đã ly hôn với Bệ hạ rồi, nên các người căn bản không còn để tôi vào mắt nữa đúng không?"
Bạch Khởi nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, từ lâu cậu đã muốn dạy dỗ đám người này rồi: "Mà cũng đúng, hồi tôi còn là hoàng phu, các người cũng đâu có coi trọng tôi cho cam."
Vệ binh nghe vậy lập tức quỳ sụp xuống: "Là lỗi của thuộc hạ."
"Tất nhiên là lỗi của các người rồi." Bạch Khởi lạnh lùng hừ một tiếng, tùy tiện ném rìu xuống đất, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Mặc dù tôi và Bệ hạ không còn quan hệ gì nữa, nhưng anh ta nghĩ thế nào về tôi chắc các người vẫn rõ. Vậy tại sao cứ hết lần này đến lần khác phớt lờ tôi?"
Vệ binh cúi đầu, chần chừ một lát mới nói: "Chúng tôi..."
Bạch Khởi thẳng thừng ngắt lời hắn, cười giễu: "Là vì các người kiêu ngạo."
"Cứ tiếp tục như vậy đi. Đến khi nào có người dí súng vào đầu tôi, các người lại đi mà giải thích với Kỳ Hách Diễn!" Bạch Khởi chậm rãi cúi người xuống, giọng lại nhẹ nhàng hơn: "Làm ơn đối xử với tôi nghiêm túc một chút được không? Bằng không tôi cũng sẽ đi méc đấy. Tôi vẫn luôn không muốn làm ầm ĩ tới tai Kỳ Hách Diễn, là vì muốn giữ chút thể diện cho các người, đừng để đến mức phải xé rách mặt nhau."
Omega thở dài một hơi, nhưng nhanh chóng bị gió đêm cuốn bay. Tóc rối bời cũng không che được ánh mắt sắc bén của Bạch Khởi: "Ban đầu tôi cũng không định truy đến cùng kẻ muốn giết tôi là ai. Nhưng giờ tôi nghĩ thông rồi. Đã bị kéo vào chuyện này, thì tôi có quyền được biết."
"Nói cho tôi biết, là ai?"
Vệ binh từ từ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Khởi, khẽ đáp: "Lần này vẫn là người của Liên minh, nhưng cũng có thể là kẻ địch từ bên ngoài."
Khi Kỳ Hách Diễn lên nắm quyền, đế quốc đã có dấu hiệu mục ruỗng, nghĩa là Alpha tiếp quản một mớ hỗn độn. Hắn phải dốc toàn lực để xoay chuyển cục diện. Không trách được có nhiều người muốn hại hắn đến vậy. Trong ngoài đều có địch, quả là phiền toái.
Bạch Khởi khẽ cười, thở dài: "Thì ra là vậy à. Vậy làm ơn các người hãy bảo vệ tôi cho tốt."
Omega nhặt lại cái rìu, đứng thẳng người, trong mắt đã không còn vẻ dịu dàng ban nãy. Cậu khẽ "ôi chà" một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Mang cái cành cây kia đi vứt, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa. Cảm ơn."
Nói xong, Bạch Khởi xoay người đi thẳng. Vừa bước vào phòng, con mèo ba màu nhỏ đã quấn lấy chân cậu. Omega đặt lại rìu vào chỗ cũ, còn xoa nhẹ đầu con mèo nhỏ.
"Đói rồi à? Nhưng ăn đêm không tốt đâu nhé. Ban ngày anh sẽ nấu cơm mèo cho em."
Bạch Khởi vuốt đầu con mèo nhỏ, sau đó mở gói hàng chưa kịp khui hồi sáng. Tờ giấy ly hôn trắng lóa khiến người ta chói mắt. Omega ngắm nghía tờ giấy đó vài lần, rồi lục tìm giấy chứng nhận kết hôn cũ, đặt hai cuốn lại cạnh nhau và chụp một bức ảnh.
Trong danh sách liên lạc của cậu chỉ có Dung Tự và Kỳ Hách Diễn. Trước đó đã chặn Kỳ Hách Diễn, giờ cậu lại gỡ chặn, sau đó đăng một bài lên "vòng bạn bè":
【Đổi cũ lấy mới。[ảnh JPG.]】
Chỉ Kỳ Hách Diễn nhìn thấy được — Thật sảng khoái.