Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 79

Khi Kỳ Hách Diễn về đến nhà, Ôn Ôn đang khóc. Đứa bé hai tháng tuổi này lại đặc biệt gầy gò, Alpha đã từng mời bác sĩ đến khám, nhưng đối phương chỉ nói rằng đó là hiện tượng bình thường.

Bản thân Ôn Ôn thể chất vốn đã không tốt, nên trong cuộc sống phải hết sức cẩn thận.

Vừa về đến nhà, Kỳ Hách Diễn đã bế Ôn Ôn vào lòng. Cậu bé cảm nhận được pheromone của cha, liền nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Kỳ Hách Diễn bú sữa.

Alpha đã bận rộn cả ngày, nhưng tiếc là vẫn phải làm thêm. Trong thư phòng của hắn có một cái nôi, khi hắn làm việc thì Ôn Ôn ở ngay bên cạnh. Pheromone xoa dịu của Kỳ Hách Diễn lan tỏa khắp phòng, khiến đứa bé không khóc cũng không nháo, tỉnh dậy thì liền bắt đầu với tay chụp những món đồ xung quanh.

Khoảng mười hai giờ, Hà Tức đến báo cáo, anh ta trông cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng tường trình tình hình với Kỳ Hách Diễn:
"Nghe nói hôm nay lại có người đến tấn công chỗ của Ngài Bạch."

Động tác trên tay Kỳ Hách Diễn khựng lại, hắn nhíu mày ngẩng đầu lên: "Có ai bị thương không?"

"Không có, nhưng nghe nói Ngài Bạch còn giết ngược lại một người."

Vốn dĩ Hà Tức nghĩ rằng, Bạch Khởi đã có khả năng tự bảo vệ mình thì Kỳ Hách Diễn hẳn sẽ vui mừng, không ngờ lời vừa dứt, sắc mặt Alpha càng trở nên u ám. Kỳ Hách Diễn thì thầm: "Rõ ràng cậu ấy sợ giết người nhất mà..."

Nhưng Alpha không nói thêm gì nữa, giọng trở nên nghiêm túc hơn hẳn: "Phải tăng cường nhân lực, bảo vệ Bạch Khởi thật tốt."

Mấy ngày nay, bọn họ đã tiêu diệt không ít người phe Liên minh, nhưng ai cũng rõ trong lòng: chắc chắn còn có sự giúp đỡ từ các quốc gia khác, mục đích là lật đổ quyền lực của hắn.

Kỳ Hách Diễn cười lạnh một tiếng: "Mấy ngày tới tôi sẽ đích thân truy sát bọn chúng, diệt trừ hậu hoạn."

Alpha mặt không biểu cảm, xoay đầu nhìn về phía Ôn Ôn, ánh mắt dịu đi không ít: "Sau đó sẽ loại bỏ luôn mấy quốc gia nhỏ có dã tâm, để chúng biết ai mới là ông lớn thật sự."

Kỳ Hách Diễn khẽ cười, hít sâu một hơi: "Bên phía Ôn Ôn cũng phải canh chừng kỹ, đứa bé này yếu quá."

"Vâng."

Hà Tức bước đến bên nôi, cúi đầu nhìn vào trong. Ôn Ôn vẫn chưa ngủ, vừa thấy có người đi tới liền nhìn theo, rồi cười lên, hai tay quơ quơ trông rất vui vẻ. Cảnh tượng ấy khiến trái tim Hà Tức như tan chảy. Anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Ôn Ôn, khẽ lắc lắc. Không thể không nói, Ôn Ôn mỗi ngày một khác, càng lúc càng giống Bạch Khởi, thật không dám tưởng tượng khi lớn lên sẽ trở thành một omega xinh đẹp đến nhường nào.

"Đinh——"

Khi Kỳ Hách Diễn đang làm việc, một âm báo đặc biệt từ quang não vang lên. Hắn khẽ run mắt, Hà Tức cũng quay đầu nhìn theo. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh ta dường như thấy được sự phấn khích và vui mừng trong ánh mắt của Kỳ Hách Diễn.

Vuờng như trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều sáng bừng lên.

Quả thật, tâm trạng của Kỳ Hách Diễn lúc này rất tốt. Người duy nhất hắn đặc biệt quan tâm chính là Bạch Khởi. Alpha vội vàng mở phần mềm liên lạc, lần theo dấu chấm đỏ để mở vòng bạn bè. Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, khi hắn nhìn rõ nội dung, sắc mặt liền sa sầm đi không ít.

Ly hôn... Ly hôn thì vui đến thế sao?

Kỳ Hách Diễn cảm thấy sống mũi mình lại cay cay. Alpha không nghĩ bản thân lại dễ rơi lệ đến vậy, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc Omega không cần mình nữa, lòng hắn lại nghẹn ngào khó tả.

"Ồ, tiểu điện hạ Ôn Ôn của chúng ta đáng yêu quá, muộn thế này rồi còn chưa ngủ sao?"

Hà Tức đang đùa giỡn với đứa bé, bỗng cảm nhận bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn. Trực giác thứ sáu khiến anh lập tức cảnh giác. Alpha cẩn thận quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bệ hạ của họ đang siết chặt cây bút trong tay—nếu không phải bút kim loại, có lẽ đã bị bóp gãy rồi.

"...Bệ hạ..." Hà Tức hạ thấp giọng, dè dặt nói: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước."

Kỳ Hách Diễn liếc nhìn anh một cái, nhưng chẳng nói gì. Hà Tức cười gượng hai tiếng, nhanh chóng rời khỏi nơi ngột ngạt này.

Vừa ra khỏi cửa, anh mới âm thầm lẩm bẩm trong lòng:

"Người không có bạn đời thật đáng sợ..."

...

Không rõ có phải do Kỳ Hách Diễn tăng cường lực lượng bảo vệ hay không, mà tiệm bánh của Bạch Khởi từ lúc sửa sang đến ngày khai trương vẫn luôn yên ổn, chẳng bị quấy rối gì. Những ánh mắt đầy ác ý trước kia cũng đã hoàn toàn biến mất.

Tiệm bánh của cậu không lớn, nên sửa sang cũng nhanh. Bạch Khởi đặt mua khá nhiều thiết bị. Trước ngày khai trương, cậu đã thử làm vài mẻ bánh, thấy mùi vị cũng ổn. Cậu còn mang cho dì ăn thử, sau khi được khen ngợi, cậu mới an tâm tiếp tục.

Vu Kim luôn đi theo học hỏi bên cạnh, năng khiếu của beta này cũng không tồi. Chỉ trong vài ngày đã làm ra sản phẩm ra dáng.

Khu ổ chuột mỗi ngày một thay đổi. Các cửa tiệm xung quanh Bạch Khởi rất nhanh đã có người mua và đang sửa chữa dần dần. Vu Kim thường cảm thán: "Ai nói ổ chuột nghèo chứ, chỉ là chúng ta nghèo thôi!"

Bạch Khởi nghe vậy bèn gõ nhẹ lên đầu Vu Kim, sửa lời: "Chúng ta sẽ sớm khá lên thôi."

Vu Kim lập tức đổi giọng: "Phải đó!"

Thái độ của beta khiến Bạch Khởi bật cười, cũng tạm thời quên đi rất nhiều chuyện. Hai người cứ thế bận rộn qua từng ngày.

Mọi thứ dường như thật yên bình.

...

Vào ngày khai trương, rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Bạch Khởi quyết định khuyến mãi mua một tặng một, lại còn cho nếm thử. Mùi vị không tệ, chỉ trong một buổi sáng đã thu được kết quả khá lạc quan.

Omega luôn tay luôn chân bận rộn. Mãi đến giờ cơm mới được thảnh thơi đôi chút. Bạch Khởi tháo mũ ra, cả người đầy mồ hôi, nhưng cảm giác được vận động thế này lại khiến cậu thấy rất thoải mái.

Ngồi xuống ghế nghỉ, dù đã bật điều hòa nhưng vẫn thấy nóng, cậu đành phải dùng tay quạt quạt. Trong lúc vô thức đảo mắt nhìn quanh, cậu bất chợt phát hiện ra một đứa trẻ đang đứng bên ngoài tiệm, ngập ngừng không dám bước vào.

Đứa trẻ đó trông chỉ khoảng năm sáu tuổi, quần áo tuy không dơ nhưng thân hình thì gầy còm lạ thường. Từ sau khi sinh Ôn Ôn, mỗi lần thấy trẻ con, Bạch Khởi đều cảm thấy mềm lòng.

Cũng không biết có phải vì bản thân đã làm cha hay không.

Bạch Khởi mở cửa, đứa bé thấy cậu bước ra liền muốn chạy, nhưng Omega không cho nó cơ hội ấy. Cậu vẫy tay gọi: "Lại đây, anh cho em ăn bánh."

Đứa nhỏ vẫn còn đề phòng. Nó là trẻ mồ côi sống ở trại trẻ, mà trẻ bị bỏ rơi trong khu ổ chuột thì nhiều vô kể, ăn không đủ no là chuyện thường. Tiệm bánh này thơm quá, nó không nhịn được nên cứ đứng nhìn chằm chằm.

Nó có cảnh giác, không biết Bạch Khởi là người tốt hay xấu, nên chỉ biết trốn. Không ngờ đối phương lại gọi nó. Đứa bé ngập ngừng nắm chặt ngón tay, liếc nhìn Bạch Khởi mấy lần, thấy đối phương luôn mỉm cười với mình, cuối cùng không nhịn được mà bước lại gần.

Bạch Khởi thấy thế liền dẫn nó vào trong, đưa cho nó một miếng bánh. Omega thấy nó vừa cầm được đã nhét ngay vào miệng, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa. Cậu dịu giọng nói: "Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."

"Cảm ơn ạ!"

Đứa bé ngoan ngoãn cảm ơn. Nó thật sự rất đói, không ngờ lại có anh tốt như vậy.

"Anh tốt quá à."

Đứa nhỏ cười tít mắt với Bạch Khởi. Nó chỉ xin một phần, không đòi thêm, ăn xong liền rời đi, còn lo Bạch Khởi đuổi theo. Vừa ra khỏi tiệm là chạy biến mất. Bạch Khởi không kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Omega bất lực lắc đầu. Cậu vừa đứng dậy định dọn dẹp mặt bàn, thì trong lòng đột nhiên có một cảm giác bất thường dâng lên. Ánh mắt Bạch Khởi khẽ dao động, cậu ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt đang nhìn lén mình giữa đám đông—chính là Kỳ Hách Diễn.

Alpha dường như không ngờ mình bị phát hiện, vội né tránh ánh mắt Omega, thậm chí còn định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Bạch Khởi cũng đứng tại chỗ nhìn hắn vài giây, rồi cụp mắt xuống suy nghĩ. Cuối cùng cậu quyết định ra gặp mặt: "Vu Kim, tôi ra ngoài một lát, sẽ quay lại nhanh thôi."

"Vâng."

Vu Kim đang làm bánh, chỉ ngẩng đầu một chút, hoàn toàn không nhận ra tâm trạng dao động của Bạch Khởi.

"Kỳ Hách Diễn."

Bạch Khởi cầm theo một miếng bánh đi ra ngoài, giọng rất bình thản: "Nếm thử đi, hôm nay là ngày khai trương."

"Chúc mừng."

Kỳ Hách Diễn dùng tay trái nhận lấy bánh, không mở ra ăn mà chỉ nắm trong tay. Alpha nở một nụ cười chua xót: "Xin lỗi, tôi không cố ý để em phát hiện."

Bạch Khởi không đáp, chỉ dẫn hắn đi về phía khu vực vắng người. Đến khi xung quanh không còn ai, cậu mới mở miệng: "Hôm nay là một ngày vui, tôi sẽ không giận chuyện này."

"Em đúng là quá hiền." Kỳ Hách Diễn nhìn gương mặt cậu, khẽ nghiêng đầu, "Lúc nào cũng nghĩ cho người khác."

Omega khoanh tay, ánh mắt từ đầu đến chân dò xét hắn một lượt. Bạch Khởi thở dài, đưa tay ra bóp nhẹ cánh tay Kỳ Hách Diễn: "Tay anh sao vậy?"

Ban đầu Alpha định tránh né, nhưng nghĩ đến việc Bạch Khởi sẵn lòng chạm vào mình, hắn bèn cố gắng chịu đựng. Vừa nghe Bạch Khởi hỏi, mắt hắn lập tức đỏ lên: "Bị người ta dùng dao rạch một nhát."

"Ồ."

Bạch Khởi rút tay về. Cậu thực ra ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy Kỳ Hách Diễn có gì đó không ổn. Omega giấu tay sau lưng, vẫn nói: "Lần sau cẩn thận. Tôi phải quay lại làm việc rồi, đừng đến nữa."

"Lén nhìn em cũng không được sao?"

Kỳ Hách Diễn thấy cậu định rời đi, liền luống cuống không nghĩ ngợi, lập tức nắm lấy cổ tay Omega, sắc mặt tái nhợt: "Tôi không quấy rầy, chỉ là muốn nhìn em một chút thôi."

"Nhưng như vậy, anh sẽ mãi không buông được tôi." Bạch Khởi muốn rút tay ra, nhưng thấy hắn không chịu buông, cậu cũng ngừng giãy giụa, quay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tôi sẽ có cuộc sống riêng. Tôi có thể sẽ có người yêu mới..."

"Bạch Khởi!"

Kỳ Hách Diễn cuống lên, định đưa tay bịt miệng cậu lại, nhưng tay còn chưa lành hẳn. Vừa nhấc lên liền phải hạ xuống. Alpha mắt đỏ hoe, giọng gần như cầu khẩn: "Đừng nói như vậy..."

"...Tôi đang dự định mở một con đường nối giữa khu ổ chuột và thành phố, để sau này khỏi phải đi thuyền nữa."

Kỳ Hách Diễn vừa nói vừa nhìn nét mặt của Bạch Khởi, như một đứa trẻ mong được khen ngợi, nhưng Omega chẳng nói gì, trên mặt thậm chí không có lấy một chút cảm xúc.

Alpha cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Mỗi lần gặp Bạch Khởi, cậu đều nhắc hắn đừng đến nữa. Nhưng Kỳ Hách Diễn thật sự... không thể buông tay.

"Khen tôi một câu đi mà——"

Kỳ Hách Diễn cố gắng nặn ra một nụ cười, cúi đầu, lại khẽ nghiêng về phía Bạch Khởi:

"Tôi xin em đấy..."

Bình Luận (0)
Comment