Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 82

Bạch Khởi dường như vẫn chưa kịp tiêu hóa hết lời của Kỳ Hách Diễn, đến khi anh phản ứng lại thì đã bị đối phương kéo lên xe rồi. Bên tai anh là tiếng khóc của hai người – quá ồn ào, quá khiến người ta...

"Kỳ Hách Diễn."

Xe đã bắt đầu chuyển bánh, Bạch Khởi không vùng vẫy. Anh chỉ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang cúi gằm của Kỳ Hách Diễn lên: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trên khuôn mặt alpha đầy nước mắt, nghe vậy hắn chỉ cười khổ một tiếng. Bên cạnh, tiếng khóc nức nở của Ôn Ôn khiến ánh mắt hai người không thể không bị thu hút. Giọng nói của Kỳ Hách Diễn mang theo sự bất lực không thể phớt lờ: "Tình trạng rối loạn pheromone của Ôn Ôn rất nghiêm trọng, nếu không can thiệp thì có thể sẽ không sống qua nổi một tuổi."

Omega dường như không thể hiểu lời của Kỳ Hách Diễn, cậu hơi hé môi, giây tiếp theo liền nhào tới ôm lấy Ôn Ôn – đây là lần đầu tiên cậu bế đứa con của mình.

Động tác của Bạch Khởi còn khá vụng về, khuôn mặt đầy hoảng hốt, và cũng chính lúc ấy, cậu mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ôn: "Ôn Ôn..."

Omega nghẹn ngào trong khoảnh khắc, cậu biết Kỳ Hách Diễn sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Ôn, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, đồng thời cũng giải phóng pheromone an ủi đặc trưng của omega. Không biết là vì cả hai người cha đều ở đây, hay là vì có Bạch Khởi, Ôn Ôn nhanh chóng ngừng khóc, thậm chí còn nhoẻn miệng cười với Bạch Khởi.

Khoảnh khắc đó, cảm xúc trong lòng Bạch Khởi khó mà diễn tả nổi. Cậu mới phát hiện tay mình đang run, cả người được Kỳ Hách Diễn đỡ lấy – omega lúc này mới nhận ra mình đã khụy xuống, suýt nữa không đứng vững.

Đau quá.

"Tôi sắp phải ra tiền tuyến rồi. Ôn Ôn cần được pheromone của cha ruột an ủi. Tôi thật sự... không còn cách nào khác."

Kỳ Hách Diễn thử nhẹ nâng mặt Bạch Khởi lên, vừa lúng túng vừa hoảng hốt: "Tôi từng nghĩ sẽ buông tay để cậu được tự do... nhưng tôi thật sự không thể. Tôi không bỏ được. Tôi biết... tôi biết trẻ con không nên trở thành ràng buộc, nhưng hiện giờ... thật sự không còn cách khác."

"Bạch Khởi, tôi yêu em. Tôi thật sự rất yêu em."

Lời vừa dứt, liền bị Bạch Khởi hất tay ra. Omega chậm rãi ngồi thẳng dậy, khép mắt lại: "Đừng nói nữa, Kỳ Hách Diễn, đừng nói nữa."

Mắt alpha đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, và Bạch Khởi mơ hồ cảm nhận được áp lực từ pheromone của hắn. Omega nhìn Kỳ Hách Diễn, nhẹ giọng nói: "Hình như anh đang đến kỳ ph*t t*nh."

"Tôi biết."

Kỳ Hách Diễn ngồi bệt xuống đất, cúi đầu tựa lên bắp chân của Bạch Khởi, như thể chỉ cần như vậy là có thể bám víu vào điều gì đó: "Tôi tiêm thuốc ức chế rồi."

Bạch Khởi không động đậy. Cậu nhìn đứa bé đang ngủ say trong vòng tay mình, pheromone an ủi từ từ bao lấy hai người. Omega chưa từng nghĩ sẽ có một biến cố như thế này – như bệnh tình của Ôn Ôn.

Tại sao con của cậu lại phải chịu đựng những nỗi đau này?

Bạch Khởi cúi đầu khẽ cọ nhẹ lên má Ôn Ôn. Đứa bé khẽ ư ử một tiếng, nhưng khuôn mặt nhỏ xíu lại lộ ra vẻ yên lòng, không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng Bạch Khởi.

"Tôi sẽ không hạn chế quyền tự do đi lại của em, nhưng sẽ có người đi theo em."

Kỳ Hách Diễn lên tiếng khi xe sắp đến nơi: "Bởi vì tôi không chắc những kẻ đó đã bị xử lý triệt để hay chưa, sự an toàn của em là quan trọng nhất."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao? Anh sẽ làm gì?"

Bạch Khởi cụp mắt, ngón tay khẽ co lại: "Nhốt tôi lại à?"

Kỳ Hách Diễn đối mặt với omega, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng:

"Tôi sẽ dùng xích khóa em lại, khiến cả đời này em không thể rời xa tôi."

...

Bạch Khởi không trả lời lại câu đó, chỉ im lặng ôm Ôn Ôn xuống xe. Cậu không ngờ mình sẽ quay lại cung điện của Kỳ Hách Diễn một lần nữa.

Lần trước, cậu đến với thân phận người yêu của hắn, còn lần này, là thân phận "chồng cũ" của Kỳ Hách Diễn – mọi thứ sớm đã đổi thay.

"Khi nào anh đi?" Bạch Khởi chưa vội bước vào, mà quay sang hỏi Kỳ Hách Diễn, "Hôm nay hay ngày mai?"

Alpha không ngờ Bạch Khởi lại muốn đuổi mình đi sớm đến vậy. Cậu thật sự... ghét hắn đến thế sao?

Kỳ Hách Diễn cúi đầu, che giấu đi nỗi mất mát trong mắt, hít sâu một hơi mới đáp: "Ngày mai."

"Tối nay Ôn Ôn sẽ ngủ với tôi. Tìm cho tôi một phòng khách, tốt nhất là gần người chăm sóc bé."

Dù sao Bạch Khởi cũng chưa có kinh nghiệm chăm trẻ, vẫn lo sợ sẽ làm đau Ôn Ôn.

"Người chăm sóc Ôn Ôn?" Kỳ Hách Diễn hơi chần chừ. Hắn vừa định nói gì thì đã bị Hà Tức cắt ngang: "Hôm nay Ôn Ôn ngoan thật đấy?"

Hà Tức có phần bất ngờ, bình thường Kỳ Hách Diễn bế bé đều phải khóc một trận cơ mà.

"Ừm, con của tôi tất nhiên sẽ thân thiết với tôi hơn." Bạch Khởi thản nhiên đáp, thái độ với Hà Tức không lạnh không nóng, "Tôi vào trước."

Kỳ Hách Diễn còn định nói thêm gì đó, nhưng cơ hội đã vụt mất. Hắn chỉ có thể tìm dịp khác để giải thích rõ ràng, không muốn Bạch Khởi hiểu lầm mình, vì chuyện đó sẽ rất rắc rối.

Hà Tức "ồ" một tiếng, không biết có phải ảo giác hay không, mà cảm thấy Kỳ Hách Diễn hình như vừa lườm mình một cái.

Mình làm gì sai sao?
Hà Tức gãi đầu, vẫn không hiểu ra nổi.

Còn Kỳ Hách Diễn đâu rảnh bận tâm Hà Tức nghĩ gì, toàn bộ tâm trí hắn đều đặt hết lên người Bạch Khởi. Vừa bước vào phòng đã thấy omega ngồi trên ghế sofa – giống hệt như lúc Bạch Khởi mang thai trước kia, cũng thường rúc vào sofa, không chịu nói chuyện, có khi ngồi cả nửa ngày.

"Tiểu Khước..."

Kỳ Hách Diễn căng thẳng đến mức vò chặt góc áo, lòng bất an nhưng vẫn nói: "Tôi muốn nói với em một chuyện."

"Ừm."
Một tiếng "ừm" ấy như là ban ân huệ, Kỳ Hách Diễn lập tức trân trọng cơ hội.

"Chuyện là... người tôi mời chăm sóc Ôn Ôn không ở đây. Chỉ khi tôi cần thì họ mới tới."

"Ý anh là sao?"

Bạch Khởi không hiểu, quay đầu liếc hắn một cái: "Vậy bình thường là ai chăm bé?"

"Là con robot kia sao?"

Bạch Khởi chỉ về phía quản gia robot, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Robot thì chăm được cái gì?"

"Không phải..."
Kỳ Hách Diễn bị suy đoán đó làm giật mình, cười khổ: "Là tôi. Tôi luôn tự chăm bé, gần như 24/24 không rời."

Ngay cả khi họp cũng ôm theo bên mình. Nhưng Ôn Ôn vốn là đứa bé rất ngoan, chưa bao giờ làm phiền hắn quá mức, chỉ là giờ bệnh rồi nên mới trở nên khó xử.

Bạch Khởi chớp mắt, môi run nhẹ, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ôn Ôn. Vẫn luôn là Kỳ Hách Diễn chăm con sao?

"Em nói muốn một căn phòng gần bé, tôi sẽ nhường phòng chính cho em. Tôi ngủ ở chỗ khác, được không?"

Thấy Bạch Khởi vẫn im lặng, tim Kỳ Hách Diễn thắt lại, vội quỳ xuống trước mặt cậu: "Nếu không được thì tôi đi cũng được. Tôi sẽ gọi người khác đến chăm sóc cùng em, chỉ cần em đừng lạnh nhạt với tôi như vậy..."

Omega vẫn không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn alpha. Thấy Kỳ Hách Diễn lo đến mức mồ hôi túa đầy trán, Bạch Khởi cắn môi, cuối cùng khẽ nói:

"Không cần."

"Không cần rời đi."

Bạch Khởi khẽ run một hơi thở, nhưng lời phía sau lại không nói ra hết.

Điều cậu muốn nói là ——
Nếu Kỳ Hách Diễn đã có thể chăm sóc con như vậy, thì khi cậu rời đi, cũng có thể yên tâm rồi.

Không còn... gì để lưu luyến nữa cả.

Bình Luận (0)
Comment