"Đụng vào rồi——"
Bạch Khởi hoàn toàn không thể lờ đi cảm giác khác lạ, cậu nắm lấy cổ tay của Kỳ Hách Diễn:
"Tôi không muốn..."
"Không làm."
Kỳ Hách Diễn cũng không buông tay, hắn ôm chặt lấy eo của Bạch Khởi. Thật ra bọn họ cũng chưa từng làm gì nhiều, có thể nói là còn chưa kịp bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc đã ly hôn rồi.
"Tôi không tin anh."
Bạch Khởi hiểu quá rõ những lời ngon ngọt từ miệng một Alpha chẳng đáng tin chút nào, cậu rên khẽ một tiếng:
"Mấy lời anh nói, tôi chẳng tin câu nào cả."
Kỳ Hách Diễn bật cười trầm thấp, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* bàn tay của Bạch Khởi. Bàn tay của Omega không mềm mại như người ta tưởng, làn da từng được chăm chút kỹ càng giờ lại thô ráp, những vết chai cũng tái xuất hiện.
Nhưng Alpha lại càng nhìn càng yêu thích:
"Trước đây anh nghĩ nơi này có tất cả, có tiền, có người chăm sóc em, không cần nấu ăn, không cần dọn dẹp. Muốn gì cũng có người làm thay. Nhưng sau đó anh mới biết anh đã sai đến mức nào."
Bạch Khởi không đáp lời, cậu buông tay ra, như đang lắng nghe hắn nói tiếp.
"Em thích hợp với sự tự do hơn."
"Tự do là tùy tâm, là anh ép em quá mức. Vì vậy khi em ở bên anh cũng cảm thấy không thoải mái."
Bạch Khởi nghe xong thì nhẹ nhàng đẩy Kỳ Hách Diễn ra, vành tai hơi đỏ lên:
"Anh tự giải quyết đi, đừng dính vào tôi nữa..."
Alpha mím môi, xoa đầu mình, lùi lại hai bước:
"Em lên trước đi, lát nữa anh lên sau."
Bạch Khởi đáp khẽ một tiếng "Ừ", xoay người trèo lên bờ mà không hề do dự.
Ôn Ôn đang được bảo mẫu dỗ ngủ, Bạch Khởi bế con qua, nhìn về phía Beta nọ nói nhỏ:
"Cảm ơn nhé, ngủ từ lúc nào vậy?"
"Mới ngủ thôi."
"Vậy à."
Bạch Khởi khẽ nắm tay bé Ôn Ôn, nhưng ngay sau đó lại thấy có điều không đúng. Omega liếc mắt nhìn, nhưng không nói gì, chỉ xoay người bế con lên lầu.
Cậu vừa lên tới phòng thì Kỳ Hách Diễn cũng đẩy cửa bước vào:
"Sao vậy?"
Mặc dù Bạch Khởi vẫn lạnh nhạt với hắn, nhưng đã nói sẽ chờ thì chắc chắn sẽ chờ, không lý do gì lại lên trước một mình.
"Ôn Ôn ngủ rồi."
Bạch Khởi ngồi bên giường, ánh mắt hơi rung động:
"Nhưng tôi cảm thấy thằng bé không giống như đang ngủ thật sự."
Omega thử bóp nhẹ tay Ôn Ôn, rồi chạm vào mũi bé, bé con chỉ hơi động nhẹ khuôn mặt, lông mày không nhíu lại chút nào, càng không tỉnh lại.
Ôn Ôn lúc ngủ không giống Bạch Khởi, nhưng lại rất giống Kỳ Hách Diễn – cực kỳ dễ bị đánh thức. Giờ đây Bạch Khởi đã hình thành phản xạ có điều kiện, nghe tiếng bé rên nhẹ là lập tức dỗ dành.
Alpha cũng phản ứng lại, vội bước đến xem tình trạng của Ôn Ôn, thấy không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt Kỳ Hách Diễn vẫn không giãn ra, hắn khẽ rít lên:
"Ý em là... có vấn đề."
"Bảo mẫu là người anh tìm, tại sao lại có vấn đề, chắc anh rõ nhất."
Bạch Khởi dự định sớm đưa Ôn Ôn đi khám lại:
"Nhưng đừng vội động vào người ta, xem thử hắn định làm gì. Mấy ngày tới chuyện của con tôi sẽ tự lo."
Sắc mặt Kỳ Hách Diễn trầm xuống, cười nhạt:
"Xem ra sắp có chuyện xảy ra rồi."
Bạch Khởi ngẩng đầu:
"Sao anh lại nói vậy?"
"Một nước nhỏ tên là Anh Trí gửi thư nói hoàng tử của họ sẽ đến, muốn kết giao thân thiện."
Bạch Khởi nghe đến đó đã hiểu ngay, bật cười khinh miệt:
"Kết giao hay là đòi liên hôn?"
"Chuyện chúng ta ly hôn, họ đều biết cả." Kỳ Hách Diễn cúi đầu khẽ chạm vào Ôn Ôn, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Bạch Khởi, "Hiện tại tôi là người độc thân."
"Đế quốc quy định chế độ một vợ một chồng, nhưng anh là hoàng đế, muốn cưới bao nhiêu người——"
Kỳ Hách Diễn lập tức bịt miệng cậu lại, sắc mặt đầy đau khổ:
"Tôi không có ý đó."
Omega liếc mắt khinh thường, hất tay hắn ra:
"Vậy anh định làm gì?"
"Tôi không thể ở bên người khác được."
Kỳ Hách Diễn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, tựa đầu vào đùi Omega:
"Cho dù chúng ta đã chia tay, tôi cũng không thể yêu người khác."
"Tôi chỉ từng yêu mình em."
Bạch Khởi đẩy cái đầu chó của hắn ra, cười khẩy:
"Ai quan tâm chứ!"
"Tránh xa tôi ra."
Bạch Khởi đập nhẹ lên đầu hắn:
"Ra ngoài, đừng làm loạn trong phòng tôi."
"Được rồi mà."
Kỳ Hách Diễn bật dậy như lò xo, xoay người rời khỏi phòng. Nụ cười vừa rồi trên mặt hắn cũng lập tức biến mất.
Bảo mẫu đang chuẩn bị bữa trưa ở dưới lầu, Alpha liếc qua một cái, điềm tĩnh nói:
"Không cần làm nữa, chúng ta ra ngoài ăn."
Bảo mẫu khựng lại một chút:
"A... Vâng."
"Ừ."
Kỳ Hách Diễn nói xong liền bước ra khỏi nhà, nheo mắt lại, lập tức gọi điện cho Hà Tức:
"Giúp tôi tra một chuyện..."
...
Kỳ Hách Diễn nói đưa Bạch Khởi đi ăn thì thật sự đưa cậu ra ngoài. Thường ngày Omega sẽ không chịu ra ngoài, nhưng tình hình đặc biệt nên vẫn bế theo Ôn Ôn.
Alpha có một chiếc địu lưng chuyên dùng để bế trẻ, vì Ôn Ôn chưa đầy sáu tháng nên hiếm khi dùng đến, hôm nay là để tiện đi lại nên mới đeo.
Kỳ Hách Diễn cũng thay đồ thường ngày, không còn bộ y phục long trọng của hoàng đế nữa. Mỗi sáng Bạch Khởi nhìn thấy hắn ăn mặc lấp lánh là đã muốn quay mặt đi.
"Nhìn nè."
Kỳ Hách Diễn bế đứa trẻ giống Bạch Khởi như đúc trước ngực, trưng ra vẻ mặt đắc ý, còn cố tình làm vài động tác làm màu:
"Có phải rất ngầu không?"
Hai cha con còn đội mũ cặp, đáng yêu không chịu được.
Bạch Khởi thấy bộ dạng hai người họ thì vốn không muốn cười, lạnh lùng quay mặt đi, nhưng chưa kịp dằn lòng thì đã khẽ cong môi nhịn cười.
Trẻ con thật.
Cả ba người đều thay đồ gọn gàng. Nhà hàng Kỳ Hách Diễn đặt đều là bao trọn chỗ, vừa bước vào đã có người phục vụ riêng.
Bạch Khởi không còn là Omega ngạc nhiên như ngày đầu nữa, nhưng khi phát hiện chỗ ngồi đặc biệt đẹp vẫn không nhịn được thầm than: "Có tiền thật tốt."
Cả ba đều đeo khẩu trang, ngay cả vành mũ của Ôn Ôn cũng kéo thấp, Kỳ Hách Diễn không dùng thân phận thật nên phục vụ cũng không nhận ra.
"Thưa ngài, cần tôi chuẩn bị một chiếc ghế bập bênh không? Có thể đặt em bé vào trong."
"Cảm ơn, làm phiền chuẩn bị thêm vài miếng đệm mềm."
Kỳ Hách Diễn không từ chối, hắn khẽ lắc bàn tay nhỏ của Ôn Ôn. Phục vụ buột miệng khen:
"Ngài đúng là một người cha tuyệt vời, chúc gia đình ngài..."
"Không, anh ta không phải."
Bạch Khởi đột nhiên mở miệng cắt ngang lời của nhân viên phục vụ.
Cả hai ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, nhưng Omega giả vờ như không hề thấy Kỳ Hách Diễn đang ngồi bên cạnh, cậu khẽ cong môi, cười nhàn nhạt:
"Tôi là anh rể của anh ta. Đáng tiếc là chồng tôi mất sớm, không thể cùng tôi đến đây, nên tôi đành phải dẫn em chồng đi thay vậy."
"Đúng không?"
Kỳ Hách Diễn: "......"
...Ha ha.