Không biết có phải là đã an nhàn quá lâu hay không, sự cảnh giác của người ở trong biệt thự này quả thực cực kì kém cỏi. Điển hình là việc Lăng mang theo Anna đi lại xuyên suốt trong toà nhà, từ đầu đến cuối tuy rằng gặp phải không ít người hầu ở trong biệt thự, thế nhưng đối với sự xuất hiện khuôn mặt lạ hoắc hai người thậm chí đều không có một ai lên tiếng bắt chuyện hỏi thăm. Cả toà nhà lớn vậy mà giống như hầm mộ chứa đầy chết chóc bầu không khí. Những người mà hai bọn họ từng gặp qua, lại dường như những khối thi thể vô hồn, lạnh băng băng chỉ biết di chuyển mà thôi.
Dĩ nhiên! Lăng khi đó còn không biết được nguyên do sâu xa ở bên trong. Bởi lẽ quý tộc thiên long nhân tất cả đều coi mình là giống loài thượng đẳng, đối với người bình thường thậm chí còn cảm thẩy ghê tởm khi hít thở dùng chung bầu không khí. Từ đó cũng liền có thể biết thái độ của bọn họ đối với đám người hầu ở trong biệt thự của mình là như thế nào.
Đánh chết! Hành hạ chết! Phạt chết! Cảm thấy khó chịu liền lôi ra giết chết vân vân. Việc trong ngôi biệt thự này xuất hiện gương mặt người hầu lạ mới được bổ sung quả thật quá ư bình thường. Cộng thêm việc phải hầu hạ cho một vị chủ nhân tính tình thất thường không thể nói lý như thế... Những người đang sống sót trừ người mới đến, còn lại trừ phi là kẻ giỏi nịnh nọt gian xảo, nếu không ít nhất cũng phải là người hiểu sâu đạo lý: việc không liên quan tới mình thì cũng đừng có bận tâm xía vô.
Mà tương đối so sánh với loại người thứ nhất thường có nhưng ít ỏi, loại thứ hai không phải ai cũng có cơ hội và có thể làm thành (cẩn thận nịnh nọt không được ngược lại chết đầu tiên), trường hợp thứ ba mới là số lượng người chiếm đa số. Cũng chính là tầng lớp người hầu đông đảo trong toà nhà, đám người mà Lăng từ nãy tới giờ bắt gặp. Đối mặt với những người này, dù cho Lăng và Anna trang phục là quần áo của bảo vệ ở bên ngoài, vẻ mặt lạ hoắc cộng với hành động dáng vẻ lén lén lút lút, thế nhưng từ đầu tới cuối cũng không có một ai lên tiếng vạch trần. Tất cả đều coi như mình chưa từng thấy qua chuyện gì xảy ra. Đây âu cũng là đám quý tộc thiên long nhân kia gieo gió gặt bão đi. Người bình thường hiển nhiên sẽ chẳng có mấy ai thực tình trung thành với bọn họ.
Kết quả là cứ như vậy thuận thuận lợi lợi đi tới, Lăng và Anna rất nhanh liền đi đến trước cửa phòng giam nô lệ ở dưới tầng hầm ngầm sâu trong toà nhà. Một điều mà Lăng trước đây thật đúng chưa từng nghĩ tới. ...
- Ừm??? Không có cả người trông coi.
Đi đến bên ngoài hầm giam, vốn dĩ còn có chút lo lắng, Lăng rất nhanh nhưng phát hiện mọi chuyện còn thuận lợi hơn cả bản thân cậu tưởng tượng. Hầm giam vậy mà không có cả một ai canh gác.
Có điều nghĩ tới nơi này bảo vệ cổng thậm chí cũng chỉ có một người một chó, nhìn qua còn kẻ vô dụng như vậy, chẳng lẽ còn thật trông mong vào việc sẽ có người đứng gác đêm ở một nơi an toàn sâu trong toà nhà, nhất định sẽ không có người tới gây sự hay sao???
Trong lòng hơi có chút đắn đo, Lăng cũng chỉ có thể tự nghĩ ra như vậy lý do để an ủi mình. Ánh mắt liếc nhìn về phía kế bên vẫn luôn đi theo bản thân Anna. Bất kể như thế nào, cậu cũng không phải là không có sức lực để mà vượt qua mọi chuyện. "Vậy liền tiến tới thôi!!! Anh đây nào có ngại ngần gì???"
Nghĩ vậy, hơi làm động tác ra dấu, mang theo Anna đi sát phía sau, Lăng bước chân chính thức bước vào nhà giam tầng hầm ngầm.
Giờ phút gặp mặt đã điểm!!!
Trái tim Lăng đột nhiên không khỏi có chút kích động lên.
"Hancock! Anh đến đây rồi!!" Ai đó trong lòng tự nhủ.
...
Không giống với bên ngoài toà nhà mọi thứ đều thật tinh xảo và xa hoa, chỉ một lần bắt gặp qua đều sẽ có cảm giác đang sống ở trong một nơi đầy vàng son lộng lẫy. Vừa bước chân tiến vào trong hầm giam, một cảm giác rét lạnh khá quen thuộc liền phủ kín từ đầu đến chân đổ ập lên người Lăng. Hầm giam lạnh băng băng với những căn nhà giam sắt lớn trơ chọi cùng với ánh đèn điện lờ mờ đỏ lòm lòm đặt ở bên tường.
Chỉ cách nhau qua một cách cửa vách ngăn! Thế nhưng đó là hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau quá rõ ràng.
...
Bỏ qua sự cảm nhận khác biệt về hoàn cảnh.
Vừa tiến vào hầm giam, ánh mắt Lăng thế nhưng tức thù liền nhìn chằm chằm vào căn nhà giam thứ ba tính từ nơi cửa ra vào hầm ngầm.
Ở nơi đó, lúc này chính đang có ba cô gái, cơ thể lạnh run run tụ lại ôm lấy nhau, hai mắt giờ mang đầy mờ mịt nhìn về phía vừa xuất hiện ở lối ra vào Lăng và Anna.
Người ngồi ở chính giữa bọn họ. Một cô gái nhỏ có mái tóc đen tuyền dài. Một đôi mắt to lay láy thu hút. Hai lọn tóc dài phủ xuống trước ngực thậm chí còn được thắt lấy nho nhỏ nơ hoa. Áo vải đỏ mở rộng vai trên thân có kẻ viền. Làn da hơi mang theo màu nâu bánh mật khoẻ mạnh. Cả người dù cho còn đang bị bụi bẩn che phủ làm hại. Thế nhưng khuôn mặt cùng dáng vẻ quen thuộc kia... Lại không phải Boa Hancock thì còn ai vào đây nữa!!! "Tìm được rồi!!!" Lăng trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm lấy một hơi.
Cho tới tận giờ phút này, cậu mới có thể trăm phần trăm xác nhận mình đã tìm được đến đúng chỗ, thông tin mà tên béo quản lý lúc trước đưa ra cũng không sai lầm.
Nhiệm vụ làm đến đây, coi như ít cũng phải làm xong 50% khó nhất phần tìm kiếm người ban đầu rồi.
Hiện tại...! Là thời điểm xử lý dứt khoát những điều kiện yêu cầu phía sau.
...
- Loạch xoạch...! Loạch xoạch...! Loạch xoạch...!!!
Tiếng xích sắt va chạm sàn nhà vang lên làm Lăng không khỏi giật mình tỉnh táo lại. Cũng là cho tới hiện tại, Lăng mới phát hiện ra nhà giam này quả thật không có đơn giản như những gì cậu tưởng tượng. Chưa nói tới quy mô cùng độ rộng lớn của nó vượt quá xa nơi phòng giam đấu thú trường Lăng bị nhốt ban đầu. Chỉ riêng số lượng kẻ bị nhốt ở nơi đây cùng chủng loại cũng lớn và khác biệt hơn nhiều.
Nhìn từng phòng giam từng phòng giam ở bên trong nô lệ đều dùng một loại ánh mắt mờ mịt, bất an cùng sợ hãi nhìn về phía Lăng. Tất cả thật giống như tù phạm đang chờ đợi phán quyết tử hình. Hơi làm chút suy nghĩ Lăng liền hiểu. Phải biết dù sao hai người bọn họ hiện giờ còn đang mặc lấy trang phục của đám tay sai bảo vệ trong biệt thự kia. Nếu có bởi vì vậy mà khiến đám người ở đây hiểu lầm, thật ra cũng rất bình thường. - Này!... Anh đã tìm được người mà mình muốn cứu chưa???
Anna thấp giọng rụt rè hỏi. Đột nhiên bị nhiều người như vậy nhìn về mình, cô nàng thật tình có chút khẩn trương.
- Xuỵt! Yên lặng đừng nói gì.
- Người đã tìm được rồi. Thế nhưng... nô lệ ở đây quá nhiều.
- Tôi muốn cứu thoát tất cả bọn họ ra. Thế nhưng lại sợ đông người như vậy chạy trốn sẽ bị người phát hiện.
- Chỉ là dù cho có bỏ mặc không cứu, sợ rằng cũng không ổn. Bọn họ rất có thể sẽ làm loạn lên khi chúng ta cứu người.
- Hơn nữa quan trọng nhất là...
- Chìa khoá phòng giam ở đâu???
Lăng hạ thấp giọng đối với Anna trả lời.
- Chìa khoá phòng giam??? Cái này đi hỏi người anh muốn cứu ra không phải là biết ngay sao.
Anna giật mình đáp. Dường như thật đúng không nghĩ ra vấn đề đơn giản như vậy mà Lăng cũng hỏi.
- Ạch...! Cái này cũng đúng.
- Vậy chúng ta trước giả bộ người đến kiểm tra nô lệ trước. Chờ cho tới khi lấy được chìa khoá lại quyết định xử lý sau.
Lăng dĩ nhiên không thể nói rõ với Anna người cậu ta hiện tại muốn cứu thật ra là... lần đầu gặp mặt. Còn không biết như thế nào mới có thể làm quen và lấy được tín nhiệm đây.
Có điều sự việc cho đến hiện tại cũng đã không cho cậu sự lựa chọn nào khác. So sánh với việc hỏi han tin tức từ một vị nô lệ bất kì, lợi dụng việc này để bắt đầu làm quen ba chị em Boa cũng là ý tưởng không sai.
Và thế là đợi cho tới khi đáp lại lời nói của Anna xong, Lăng khuôn mặt giả vờ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt đảo qua một lượt tất cả nô lệ, lớn tiếng quát.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Các ngươi chẳng lẽ còn chưa ăn cơm tối sao???
Tiếng quát cùng thái độ hách dịch hung ác này của Lăng quả nhiên có hiệu quả. Đám người nô lệ kia vừa nghe cậu chàng quát lớn xong, tất cả đều lặng im quay đầu đi. Đã không còn một ai tiếp tục chú ý tới sự hiện diện của Lăng và Anna.
Ba chị em Hancock hiển nhiên cũng là một phần trong số đó. Thậm chí bởi vì vừa mới bị nhốt vào đây, trong ánh mắt Hancock thậm chí còn từng xuất hiện một vệt thất vọng nhàn nhạt. Dù sao... tuy biết rất rõ ràng là không thể nào. Thế nhưng trong thâm tâm Hancock lúc này thật ra vô cùng ước ao sao có người sẽ đột nhiên tới và mở cánh cửa kia ra rồi cứu vớt lấy ba chị em mình.
Giống như mỗi một cô bé gái đều có một ước mơ gặp được bạch mã hoàng tử, dù cho đang bị nhốt ở trong hoàn cảnh cực kì u ám tối tăm, Hancock cũng chưa từng có từ bỏ một chút hi vọng kia.
Dù cho theo như nguyên tác mà nói, bạch mã hoàng tử của Hancock từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện. Người tới... cuối cùng cũng chỉ là một vị người cá với làn da đỏ lòm.
Chỉ là lần này... Ước mơ của Hancock cũng đã không chỉ còn là một ước mơ.
Và dù "bạch mã hoàng tử" của cô ấy không có cưỡi ngựa trắng tiến đến, tên gọi cũng không phải là Bạch mã. Một anh chàng "bạch mã hoàng tử" không đẹp trai và cũng chẳng có khí thế gì cho cam. Thế nhưng anh ấy dù sao cũng đang tiến tới gần.
Chỉ sau khoảnh khắc, bước chân của Lăng liền dừng lại trước vị trí cửa phòng giam của ba chị em họ.
To be continued...
...
Kết thúc chương 21.
Xin hãy đọc bản gốc truyện tại trang Truyencv.com để ủng hộ tác giả.