Nhân tộc sau Đại chiến Đồ thần quật khởi, dòng nhánh phân chia khắp nơi, mọi tầng trời đều có sự xuất hiện của con người dù ít hay nhiều nhưng tầng trời thứ bảy mới là lãnh địa chính của nhân tộc.
Tại tầng trời thứ mười tám, nơi này có chút khác lạ so với những tầng trời khác, bởi đây chủ yếu là thế giới của con lai. Con lai ở một số nơi đều không được chào đón hoan nghênh, rất nhiều đứa con lai bị dòng tộc cha mẹ ruồng bỏ. Nhất là con lai giữa loài người với các tộc khác càng bị kỳ thị xa lánh, nguyên nhân không xa đó là do hình dáng khác biệt, hơn nữa khi sinh ra nhiều dị tật dễ chết non, cũng không thể phối với các chủng loài khác. Khoảng gần tám trăm năm trước, một đứa con lai giữa loài người và thiên sứ đã đến tầng trời thứ mười tám này, lấy tri thức uyên bác cùng sức mạnh như thần, y xây dựng nên một đế quốc hùng mạnh cho tất cả con lai sinh sống. Từ đó, tầng trời này cuối cùng trở thành thánh địa của mọi loại con lai, gần như đứa con dị loại nào khi sinh ra đều biết tới nơi này, cũng có vô số cặp cha mẹ khác loài không thể chống lại dòng tộc kỳ thị, liền cắn răng đưa con mình tới đây.
Tộc Cửu Dương là một tộc người da vàng, sinh sống ở tầng trời thứ mười tám. Hàng xóm của tộc Cửu Dương là tộc Địa Long và Thiết Hổ Long, ba tộc nhân đều qua lại với nhau rất thân thiết. Tộc Địa Long là giống con lai giữa người với Hắc Long, khác với cha mẹ dòng Hắc Long hung hãn hiếu chiến, con lai Địa Long sinh ra lại cực kỳ nhút nhát mềm yếu, hơn nửa lại không thể hóa thành hình rồng, dẫn đến loài Hắc Long càng chán ghét loại dị chủng này. Tộc Thiết Hổ Long thì là con lai của một dòng tộc Bạch Hổ với loài Dực Long, không biết nguyên nhân do hai dòng máu hùng mạnh xung đột hay do gốc gác di truyền mà con lai lại có hình dáng của loài người, đừng nói dòng tộc kì thị ngay cả cha mẹ thân sinh cũng không thèm nhận, vì thế người Thiết Hổ Long khi sinh ra đều bị ném tới tầng trời này.
Người tộc Cửu Dương không có họ, hoàn toàn đặt tên con cái theo sở thích, dân phong thoải mái cởi mở lại chất phác, không như loài người ở tầng trời thứ bảy âm mưu quỷ kế thâm độc. Phần lớn mọi loài tộc khác khi gặp con người đến từ tầng trời thứ bảy đều bật cảnh giác cao độ một trăm hai mươi phần trăm, phòng người còn hơn phòng giặc, chủ yếu vì loài người quá mức xảo trá không đáng tin, phần lớn đều hẹp hòi tham lam, hơn nửa cực kì kỳ thị giống loài, nghe đâu những loài tộc khác ở tầng trời thứ bảy bị con người chèn ép đến không thở nổi, nhao nhao rời đi hết. So với các loài khác thì nhân tộc rất quán triệt tư tưởng: không phải tộc ta ắt có dị tâm. Thậm chí con người cũng tự kỳ thị với nhau chỉ vì màu da màu mắt khác biệt, đối với việc này các loài khác đều cảm thấy con người thật dở hơi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu xét về mặt khác thì loài người lại dễ sống chung hơn, lại cực kì yêu hòa bình, sống giản dị, không kiêu căng, rất khiêm tốn lại ham học hỏi. So với tộc rồng kiêu căng dâm dục, tộc Lùn tham lam ích kỷ, tộc Khổng lồ tàn bạo hiếu chiến thì loài người vẫn hơn chán.
------------------------------------------
Trong tộc Cửu Dương chào đón hai sinh linh mới chào đời, vợ Trần Nam Thiều hôm nay sinh một đôi bé trai. Nhưng khi nhìn vào hai con trai, cả cha lẫn mẹ đều cảm thấy làm lạ, bởi vì đôi mắt của chúng quá khác biệt: một mắt tím một mắt màu trắng, hai tròng đen lại mang hình ngôi sao bốn cánh.
Tất cả người ở tộc Cửu Dương đều mắt đen tóc đen, tổ tiên ba đời đều như thế.
Trần Nam Thiều nhìn vợ đầy nghi ngờ, ngụ ý hỏi có phải lúc ta vắng nhà mi lại đi vụng trộm không? Vợ cũng trừng mắt lại nhìn chồng, ngụ ý nói bà đây xấu như thế ngay cả ma cũng ứa thèm thì thằng hâm nào để mắt tới bà trừ mi chứ?
Không như con người ở tầng trời thứ bảy rất coi trọng trinh tiết ruột thịt, người Cửu Dương lại quan tâm tới nhân khẩu hơn, bởi càng đông người mới càng dễ sống. Môi trường sống nơi đây quá khắc nghiệt đối với con người, chỉ có đông người mới săn thú được nhiều hơn, đi xa nhiều người cũng không sợ, đánh nhau gì đó cũng có thể lấy số lượng đè lại. Vì thế người Cửu Dương cực kì phòng khoáng đối với phụ nữ, dù biết nuôi con người ta nhưng mình không nói, chăm cho nó từ bé tới lớn liệu nó có coi thằng khác là cha không?
Lại nói người tộc Cửu Dương tuy thấy hai đứa bé có chút khác biệt nhưng cũng không cảm thấy quá mức lạ lùng, có lẽ sống giữa rừng con lai đủ mọi loại hình dáng khiến khả năng tiếp nhận của người Cửu Dương thăng lên mấy cấp bậc, dù có người mọc đầu heo chăng nửa sợ rằng cũng chẳng khiến ai để ý.
Thấm thoắt mấy năm, hai đứa bé song sinh cũng được năm tuổi. Đứa lớn lấy tên Trần Chân, đứa nhỏ tên Trần Thiện. Bề ngoài hai anh em tuy giống hệt nhau nhưng tính cách lại không giống nhau chút nào, Chân vụng về lại hơi ngây ngốc, Thiện thì thông minh tháo vát, thích bày trò chọc phá người khác. Thường ngày mọi người trong tộc làng đều thấy hai anh em rủ rỉ nhau quậy phá, còn dắt thêm một đám nít ranh ở sau đuôi. Từ cuối làng tới đầu ngõ đâu đâu cũng thấy âm thanh ồn ào của anh em Thiện Chân cùng đám trẻ.
Thiện cực kỳ ưa thích kết bè kết nhóm đi lùa dí đàn ngỗng, nói về sức vóc thì hai anh em Thiện Chân là mạnh nhất, dù là đánh đấm leo trèo thì hai anh em cũng quăng xa đám nhóc trong tộc mấy quãng đường.
Hôm nay trong tộc có mấy người Thiết Hổ đến buôn muối, lũ nhóc dẫn đầu là Thiện đến lò dò xung quanh, chuyện buôn bán của người lớn chúng nó đều tò mò cực kỳ. Mỗi năm, hai tộc trao đổi hàng hóa với nhau chỉ có vài lần, đều là các món đồ thủ công hoặc lá trà, muối , gạo, thịt. Nhưng đối với lũ trẻ quanh năm suốt tháng ru rú trong tộc thì việc này thật sự mới lạ, cũng là thứ giải trí của lũ trẻ.
Lão Hổ Y đến từ tộc Thiết Hổ được nhiều bọn trẻ trong tộc Cửu Dương ưa thích lắm. Bởi lão thường hay ngồi kể những câu chuyện về thần quái yêu ma, về những tộc người ở các tầng trời khác cho lũ trẻ nghe. Lần nào lão đến cũng kể những câu chuyện hoàn toàn mới, lũ trẻ nghe được say sưa.
- Thuở đất trời mới thành lập, không hề có ánh sáng hay tồn tại sự sống nào. Chỉ có bóng tối vô tận phủ khắp thế gian. Rồi hàng vạn vạn năm sau, có một ngôi sao rơi xuống mặt đất, nó mang theo hạt giống cây Thông Thiên gieo mầm sự sống cho thế giới này. Rồi cây Thông thiên lớn lên, cành nhánh của cây vươn cao đụng bầu trời, sau đó cây kết hơn ba nghìn trái quả, mỗi quả nở ra ba nghìn tộc loài: tộc người Thanh Điệp, loài Thiên Dực, Kim Long, Hắc Long, tộc Khổng Lồ, Tinh linh, người cá, Yêu tộc, ...
- Tộc loài các lúc càng nhiều, thế gian cũng không thể cất chứa hết nổi. Thế là từ tộc Kim Long có kẻ tự dùng thân mình mở ra mười phương thế giới, cho các loài tự tìm kiếm nơi sinh sống. Tộc Thiên Dực dùng Thần hỏa tạo ra mặt trời. Tộc Khổng Lồ nâng núi đắp nên mặt trăng. Tộc Người Cá dùng máu mình sinh ra sông suối và đại dương. Tộc Tiên bồi đắp cây cối và hoa cỏ... Thế giới càng lúc càng hoàn thiện, sinh linh muôn loài sinh sống an bình. Sau đó, các phương thế giới sinh ra thêm ba mươi sáu tầng trời, mỗi tầng là mỗi thế giới khác nhau, muốn đến tầng trời khác thì phải tìm đến cây Thông thiên, bởi cành lá của nó là cây cầu nối liền các tầng trời khác. Cuộc sống các loài tuy không đầy đủ như hiện nay nhưng đảm bảo hòa bình, hạnh phúc. Nhưng rồi tai họa lại ập đến thế gian.
- Hơn vạn năm trước, có một vị thần được sinh ra từ bóng tối, người xưa gọi ‘‘nó’’ là Cực Dạ. Cực Dạ đi đến đâu bóng tối ngập tràn nơi ấy, tất cả sự sống đều bị ‘‘nó’’ cắn nuốt hết sạch, dù là ánh sáng từ Thần hỏa cũng không thể chiếu đến Cực Dạ. Sức mạnh của Cực Dạ là vô biên vô tận, không có vị thần nào có thể chống chọi lại ‘‘nó’’.
- Đã từng có đoạn thời gian, cả đất trời bị bao phủ trong tối tăm mịt mờ, thế gian yên ắng không tiếng động. Trong bóng đêm muôn trùng, tổ tiên chúng ta cố gắng giãy dụa sống sót, dù có phải ăn đất ăn cỏ cũng phải sống. Khi ấy, rất nhiều giống loài khác tuy hùng mạnh hơn chúng ta nhưng khi nguồn thức ăn dần khan hiếm, họ lại là những kẻ đầu tiên tan biến theo dòng lịch sử.
- Cuối cùng, mọi loài phải đứng trước hai quyết định: hoặc là sống mòn đợi tới ngày Cực Dạ nuốt chửng hoặc là quyết liều mình một phen để giành lại thế gian cho con cháu. Đương nhiên hầu hết các loài đều chọn quyết định thứ hai, họ chấp nhận dẹp bỏ hết mọi ngăn cách nghi kỵ bất đồng đôi bên, quyết đoàn kết với nhau quyết tâm chiến đấu với Cực Dạ. Trong trận đại chiến Đồ Thần đó, loài người chúng ta cùng với tộc Thiên Dực đóng góp nhiều công lao nhất. Nhờ đó mà tổ tiên chúng ta được phân cho cả một tầng trời để sinh sống, đó chính là tầng trời thứ bảy.
Bọn trẻ ngồi nghe chăm chú, hai mắt trừng to nhìn lão Hổ Y ngồi kể chuyện. Chất giọng của lão từ tốn du dương, lúc cao lúc thấp lại bắt đúng nhịp mà kể, cho dù không tận mắt chứng kiến khung cảnh hùng vĩ trong câu chuyện nhưng qua lời nói của lão cũng khiến người nghe cảm thấy hào hứng sục sôi. Trần Thiện hai mắt xoay tròn, hiển nhiên trong đầu đang tưởng tượng cảnh mình hóa thành anh hùng mạnh mẽ, đánh bại ác ma Cực Dạ.
Trần Chân nhìn trời, bây giờ cũng gần giữa trưa, nếu hai anh em không về sớm đảm bảo cặp mông sẽ nở hoa hết. Lão Hổ Y cũng không cà kê lôi kéo đám nhỏ, xua tụi nhóc về hết.
Lão nhìn hai anh em Thiện Chân tay nắm chân kéo dắt nhau về nhà, hai mắt hơi híp lại nghiền ngẫm.
Một cặp Tế Linh song sinh, đúng là hiếm thấy, may mà Tổng đàn sớm phát hiện nên cử lão tới đây trông coi từ năm năm trước, nếu không sợ là hai anh em này đã vào bụng linh thú hoặc thần chích nào đó rồi.
Tế Linh là một dị chủng tiến hóa của loài người, cứ trăm triệu người mới có một. Người được gọi là Tế Linh sinh ra đã có đôi mắt hai màu : một mắt màu tím, một mắt màu trắng. Ngoài đôi tròng mắt kỳ lạ, thể chất, sức mạnh hay trí tuệ của những Tế Linh đều xuất sắc vượt trội hơn người. Tương truyền một số ít Tế Linh may mắn sống sót đều là nhân vật quyền cao chức trọng, phong vân một cõi hoặc đi vào huyền sử.
Nhưng.
Đó là may mắn sống sót cho tới khi trưởng thành.
Bởi vì từ xa xưa, Tế Linh luôn được xem là tế phẩm dâng cho thần. Tất cả những sinh vật quyền năng, trí tuệ, hay đồ đằng một phương, tới những yêu ma thần quái đều rất thích ăn thịt Tế Linh, đây là một trong những thứ bổ dưỡng nhất đất trời, dù không ăn thịt mà chỉ lấy tóc da máu thịt làm nguyên liệu phù chú, đan dược, rèn luyện binh thần khí, ... đều cho ra phẩm chất cực cao. Tương truyền, thanh thần kiếm từng bổ đôi thiên địa, chém chết ma thần Cực Dạ cũng được đúc nên từ xương máu của một Tế Linh. Tế Linh vốn hiếm hoi, nay bởi vì thể chất đặc thù khiến người người săn đuổi mà càng trở nên ít ỏi. Cả nghìn năm nay đã không có một Tế Linh ra đời, thế mà trong một thôn trấn nghèo nàn hoang dã ở tầng trời thứ mười tám lại xuất hiện hai Tế Linh!
Nếu tin này để kẻ khác biết được đảm bảo sẽ nổi lên mây gió khắp ba mươi sáu tầng trời!
Thiện và Chân như tâm linh hữu tê, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng. Cả hai không biết rằng, sớm thôi, cuộc sống bình yên hạnh phúc của hai đứa trẻ sẽ tan biến theo mưa gió.
---------------------------------------
Ngoại truyện 2 (Trong mạch truyện chính):
** Mỗ người ngoài hành tinh nào đó ...** ----------------------------Mỗ bạch tuột cuối cùng cũng thành công thoát khỏi ‘‘ Long Trảo thủ’’ của lão giả áo xám. Bây giờ mỗ bạch tuột đang dùng sóng não ‘‘trò chuyện’’ với lão già.
- Mi tới từ những vì sao?
- Phải! Ngôi sao của ông đây có tên là !@#$%^& (một chuỗi âm thanh không rõ nghĩa), theo ngôn ngữ của giống loài mi là Vùng đất linh hồn.
- Sinh vật có thể sống trên ngôi sao à? Ta những tưởng nơi đó chỉ có lửa cháy hừng hực thôi chứ?
- ... Chúng ta thường gọi những nơi có sự sống là ngôi sao, đó là cách nói hoa mỹ thôi, uầy, ngôn ngữ văn hóa bất đồng thật khó giao lưu.
- Tại sao mi lại tới đây?
- Du lịch khám phá các miền văn hóa ấy mà ~
- À xin tự giới thiệu ông đây tên là A Quy Chân Môn Tiểu Tỵ, số ký danh 44567A... à mà thôi, mi có phải công dân vũ trụ đâu, biết số ký danh làm quái gì. Gọi mỗ là A Quy cho nó tiện.
- .... - Lão giả áo xám yên lặng ba giây vì không biết đáp lại thế nào.
- Ta tên là Hoài Thanh, cũng không có gì đáng để giới thiệu.
Nếu có người ở đây chắc chắn nhận ra lão giả áo xám này, nhất là tên ‘‘Hoài Thanh’’ càng vang danh thiên hạ. Vạn năm trước kéo nghiêng trời, đồ mưu giết thần, bồi dưỡng triệu tinh binh, vâng vâng... cũng đều do một tay lão già này ngầm thúc đẩy, kiếm thần năm xưa chém được một kiếm đó cũng do lão cùng với nhiều đại năng khác đồng mưu lập kế tạo thời cơ chuẩn xác. Nếu không, một nhát kiếm kia cũng chưa chắc tiêu diệt được Cực Dạ, đẩy lùi bóng đêm.
- À, Hoài Thanh, Hoài Thanh? Hoài nhớ âm thanh à? Tên nghe thật kỳ dị, sinh vật nơi này đặt tên chẳng có ý nghĩa gì cả.
- .... - Lão già áo xám tiếp tục im lặng, thầm nghĩ có nên bóp chết con quái bạch tuột này không.