Dạo gần đây, hai anh em Thiện Chân đều nằm mơ thấy ác mộng. Chúng mơ thấy mình bị nhốt trong một tòa tháp tối tăm, sau đó chúng cố chạy thoát, rồi chúng nhìn thấy một bóng ma cực lớn đuổi theo chúng. Hai anh em cứ chạy, chạy mãi, vì gặp chướng ngại vật mà phải tách nhau ra. Cuối cùng, chúng rơi vào một cái hố sâu hun hút, trong hố có một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt đỏ rực đứng chờ sẵn, cô ta giang tay ra đón lấy hai anh em và nở nụ cười quỷ dị.
Bắt được bọn bây rồi, nhóc con!
- Oa oa!
Thiện và Chân cùng lúc bật dậy la hét, hiển nhiên cả hai cùng nằm mơ thấy ác mộng. Hai đứa nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. Thiện không kìm được ôm lấy anh, Chân mặc dù hoảng loạn nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ vỗ về em trai mình.
- Đừng sợ, đừng sợ. Phù phù, thổi hết ba bị. Sấm đến nổ chết cọp con. - Chân dùng câu vè mà người Cửu Dương hay dùng để dỗ con nít, vừa nói vừa ráng cười, nhưng khuôn mặt đẫm nước mũi nước mắt chẳng tạo nên tý hiệu quả nào, ngược lại còn khiến Thiện thêm hãi.
Thiện là đứa bé thông minh, nó biết anh trai cũng sợ không kém nhưng nó cũng không vạch trần chuyện này ra. Mơ hồ trong cõi u minh, chúng dường như nghe thấy âm thanh của quỷ dữ, báo hiệu tai họa sẽ ập đến chia cắt chúng với cuộc sống bình yên. Nhưng có chuyện mà Thiện còn sợ hơn.
- Anh. - Thiện ngẩng đầu, khe khẽ kêu, nó còn quá nhỏ nên không thể biểu lộ hết nỗi lo trong lòng, chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản nhất, thân thuộc nhất để nói ra tất cả.
Chân gật gật đầu, xoa đầu em:
- Không sao hết, anh em chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, dù quỷ có bắt em đi, anh cũng sẽ vác dao đi chém chết nó rồi mang em về!
Thiện cười hì hì, nó đã bớt sợ hơn:
- Đúng vậy, lỡ mà quỷ bắt anh đi, em cũng sẽ vác dao chém chết nó! Khi đó nếu em tìm thấy anh rồi, anh đừng có ở đấy khóc nhè!
Chân dẫu mỏ:
- Ai khóc nhè! Em mới là đứa hay khóc nhè.
Hai đứa trẻ ôm chặt lấy nhau, ngây thơ tin tưởng rằng trên đời này không còn điều gì có thể chia cắt chúng được.
-------------------------------
Ở ngoài thôn Vân Xã, tộc Cửu Dương.
Hổ Y ẩn mình trong rừng cây, lão lẳng lặng nhìn bức thư lơ lửng trên không, mặt không cảm xúc.
‘‘ Sắp tới lúc rồi. Mi phải mang hai đứa bé Tế Linh song sinh đến Tổng đàn ở Cửu U. Sự việc không thể chậm trễ, trong vòng bảy ngày phải hoàn thành. Ta sẽ cử thêm người tiềm ẩn để trợ giúp, mi phải cẩn thận tránh để kẻ khác chú ý. Điều quan trọng nhất là hai đứa bé vẫn còn sống và nguyên vẹn cho tới Tổng đàn.’’
Sau khi dòng chữ cuối cùng hiện lên, bức thư bùng cháy thành tro.
Lão Hổ Y xoa xoa cằm, sau đó lão lấy ra một cái tẩu thuốc rồi hít một hơi.
- Tất cả vì ngài. Thần của ta. Mong Cực Dạ mãi mãi vĩnh hằng!
----------------------------------------
Đêm hôm ấy, trời tối đen như mực.
Hổ Y như u linh không tiếng động lẻn vào nhà của vợ chồng Trần Nam Thiều. Để phòng ngừa, lão đã sớm dùng chút linh lực thôi miên tất cả người trong thôn chìm sâu vào giấc ngủ.
Lão không ra tay tàn sát tất cả người trong tộc Cửu Dương chỉ vì một lý do đơn giản: không gây chú ý.
Nếu đột nhiên trong vòng một đêm mà mấy trăm người chết hết, đảm bảo sẽ khiến chính quyền lân cận phát hiện ra. Hơn nửa đây là đế quốc Nam Lộc, đại năng dị sĩ đếm không hết, lão Hổ Y có thể tự phụ đối mặt với hàng trăm tu sĩ, võ sư bảy tám cảnh. Nhưng lão không đảm bảo khi chiến đấu vẫn có thể giữ cho hai Tế Linh nguyên vẹn không bị tổn thương, chi bằng lão âm thầm bắt cóc lấy hai đứa bé, xong rồi chuồn đi. Vừa nhanh vừa gọn lại đỡ mất sức.
Dù thôn dân có phát hiện ra hai đứa nhỏ mất tích thì chỉ cần tạo ít chứng cớ thú hoang đột nhập, đảm bảo ai ai cũng không nghi ngờ gì mà cho là tụi nhỏ bị cọp beo ăn mất rồi.
Không như mấy tín đồ tà giáo khác đi đến đâu giết người đến đấy, đám ngu ấy chỉ hận thiên hạ không biết mình làm bao nhiêu chuyện ác, lại còn rêu rao khắp nơi như thể đó là việc vinh quang lắm.
Lại nói về Hổ Y, lão nhìn hai đứa trẻ đã ngủ say, lại cẩn thận quan sát xung quanh một hồi rồi lấy một cái hộp màu đen nhỏ cỡ nắm tay. Sau đó, một màn kì dị diễn ra: cái hộp nhỏ bay vút lên rồi hút lấy hai đứa bé, cơ thể Thiện và Chân như có phép thần kì tự nhu nhỏ lại đến khi vừa kích cỡ cái hộp.
Lão Hồ Y thu hộp nhỏ về rồi cẩn thận giấu vào đai lưng. Xong việc, lão nhanh chóng rời khỏi thôn.
Cứ như thế, hai anh em nhẹ nhàng biến mất khỏi thôn làng này, vĩnh viễn rời xa quê hương của mình.
-----------------------
Tại một nơi cách xa tộc Cửu Dương ba bốn trăm dặm, lão Hổ Y hội họp với người tiềm ẩn đến trợ giúp mà Tổng đàn cử đến.
Khi thấy hai người kia, lão Hổ Y không khỏi căng thẳng. Chỉ thấy một người Thanh Điệp che mặt và một Miêu nhân to lớn, uy vũ đứng im như tượng đứng chờ sẵn. Cả hai gật đầu với lão Hổ Y một cái, cũng không trò chuyện gì. Miêu nhân lấy ra một phiến lá hình giọt nước lớn cỡ bàn tay đặt vào một khu đất trống, từ lòng bàn tay y bỗng hiện ra một thanh trượng gỗ có khắc hoa văn kỳ quái. Miêu nhân bắt đầu dùng cây trượng vẽ vẽ viết viết gì đó lên mảnh đất trống, lấy tâm trận là phiến lá, chẳng mấy chốc một trận pháp phức tạp hình thành.
Đây là trận pháp chuyên dùng để tạo điểm nhảy không gian, có khả năng dịch chuyển một số người hay vật đi đến nơi khác. Phiến lá mà Miêu nhân dùng chính là lá của cây Thông thiên, là nguyên liệu ma pháp quan trọng nhất để tạo nên trận đồ dịch chuyển thời không. Lại nói, cây Thông thiên là gốc cây duy nhất nối liền ba mươi sáu tầng trời, bản thân nó vốn chứa đựng nhiều bí ẩn cùng quyền năng vượt xa mọi hiểu biết của tất cả sinh vật trí tuệ. Các chủng tộc ở ba mươi sáu tầng trời bao đời nay cũng khám phá ra không ít khả năng thần kì của cây Thông thiên: dược liệu chữa bệnh, nguyên liệu ma pháp, chế tác phù chú,... khả năng uốn cong không gian là một trong số đó.
Nhưng không phải ai ai cũng có thể dễ dàng kiếm được một phiến lá của cây Thông thiên, không nói tới việc cây nằm ở trung tâm các tầng trời, chỉ nói tới lượng nhu cầu sử dụng khủng khiếp của hơn ba nghìn tộc loài càng khiến lá cây Thông thiên trở nên cực kì khan hiếm. Dần dà, chỉ có tầng lớp ma sư, tu sĩ hoặc quý tộc có quyền có tiền mới có thể có được một lượng lá cây mảnh vỏ nhất định.
Các bậc hiền triết cũng từng nghiên cứu trồng loại cây thần kì này với số lượng lớn nhưng điều thất bại. Nguyên nhân là do cây Thông thiên chỉ sinh trưởng được tại vùng đất ở trung tâm các tầng trời, nếu chuyển di ra nơi khác cây sẽ chết héo hoặc thậm chí không thể nảy mầm.
Lại nói về Hổ Y, lão lăn lộn trong Dạ Thần giáo hơn ba bốn chục năm, nhân vật tai to mặt lớn nào chưa thấy qua? Thế nhưng hôm nay lão lại không thể đoán được thân phận cũng như chức vụ của hai kẻ này, càng không thể ước đoán được thực lực của đối phương. Chứng tỏ hai kẻ kia về thực lực ắt hẳn hơn lão một hai cảnh giới.
Xem ra, giáo tông cực kỳ coi trọng hai Tế Linh song sinh này, đến mức phải phái ra hai nhân vật cấp bậc đại tông sư để trợ giúp lão. Đồng thời lão cũng đoán được nhiệm vụ lần này sẽ không quá thuận lợi. Chắc chắn sẽ có kẻ tới phá rối.
Miêu nhân gật đầu với Hổ Y:
- Trận pháp chừng một khắc nữa là có thể khởi động, cần phải qua hai ba tiết điểm nửa mới tới được Tổng đàn ở Cửu U.
Lão Hổ Y cau mày:
- Chúng ta không thể trực tiếp dịch chuyển tới Tổng đàn sao?
Miêu nhân giải thích:
- Rất nhiều thế lực đang để mắt tới hai Tế Linh này, hơn nữa vì quãng đường quá xa nên di chuyển trực tiếp sẽ khiến pháp trận tích tụ năng lượng cực kì lớn, dễ gây chú ý. Đi đường vòng có thể đánh lạc hướng các thế lực được một thời gian, ở trên cũng phái nhiều tinh anh canh chừng ở các tiếp điểm, như thế đảm bảo sẽ giảm khả năng rủi ro nhiệm vụ thất bại.
Lão Hổ Y là võ sư nên không am hiểu về ma pháp thần lực, không khỏi có chút thắc mắc, nghe Miêu nhân giải thích một hồi cũng đã rõ phần nào. Vả lại nếu Tổng đàn đã có sắp xếp, lão cũng không tiện tra hỏi thêm.
Trận pháp bắt đầu khỏi động, Lão Hổ Y cùng Miêu nhân nhanh chóng đứng vào tâm trận pháp. Riêng người Thanh Điệp thì đứng ngoài canh chừng, hiển nhiên nhiệm vụ của y là đảm bảo hai người kia có thể rời đi an toàn.
Thanh Điệp nhân bỗng cất tiếng:
- Tới.
Lão Hồ Y cùng Miêu nhân lập tức chuyển sang trạng thái phòng thủ. Trận pháp còn cần năm phút mới hoàn toàn có thể dịch chuyển, đây là người Thanh Điệp đang cảnh báo họ có kẻ tới tập kích.
Người Thanh Điệp giơ tay lên, ngay lập tức gió nổi lên, cường độ ngày càng mạnh.
Chỉ thấy một kẻ đạp kiếm từ trên trời lao tới, hóa ra là một kiếm tu loài người. Kiếm tu mặc trang phục cổ của người phương Đông, tay áo nổi lên phần phật trông cực kỳ thần thánh.
- Tà giáo yêu nhân còn không mau mau chịu ...
Chẳng chờ kiếm tu nói hết câu, người Thanh Điệp đã tạo bảy cái lốc xoáy cực lớn ngay tức khắc tấn công kiếm tu!
Lốc xoáy cuốn lấy kiếm tu, vị kiếm tu kia bây giờ mới chật vật rút kiếm ra, kiếm khí còn chưa phát y đã bị lực gió xé nát áo bào, đồng thời trên ngực cũng bị gió cắt cho mấy vết thương trí mạng. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, người Thanh Điệp đã xử lý xong một kiếm tu bảy tám cảnh.
Nhưng vị Thanh Điệp kia vẫn đang xúc lấy thế gió, liên tiếp tạo ra mười tám lốc xoáy khổng lồ, quát khẽ:
- Đi!
Lốc xoáy tỏa ra bốn phía, xoắn nát cả một bìa rừng dài cả chục trượng, đất đá cũng bị cắt thành vụn nhỏ bay tứ tung. Trong rừng và sau các hốc đá liên vang lên mấy tiếng hét to, hiển nhiên xung quanh vốn có kẻ mai phục sẵn. Người Thanh Điệp sau khi ‘‘dọn dẹp’’ đám lâu la lân cận, y liền chuyên tâm chém ra đao gió dài trăm trượng tấn công những góc khuất sâu trong rừng - nơi những kẻ lợi hại hơn ẩn nấp.
Lại thêm mấy tiếng la hét kêu rên phát ra, đồng thời trong rừng bay lên mấy chục bóng người khác, trong đó không thiếu nhân sĩ của các tộc loài kì dị. Vô số ánh kiếm cùng đao khí chém về ba người lão Hổ Y. Miêu nhân nghiêng đầu né qua một đạn phép, y vung cây trượng lên tạo thành một lớp chắn ma pháp trong suốt chặn lại hầu hết các đòn tấn công bằng ma thuật lẫn vũ khí.
Người Thanh Điệp kia giờ đang đối chiến với một linh thú cánh dơi, nó vốn là đồ đằng quản lý nghìn dặm nơi đây. Mãi hôm nay nó mới phát hiện ra mùi vị của cặp Tế Linh, sợ linh thú khác phát hiện tranh giành với nó nên nó mới một thân một mình tự mò đến, càng cẩn thận không đánh tiếng với ai. Ban đầu nó chỉ cảm nhận thấy ba người lão Hổ Y, Thanh Điệp, Miêu nhân cấp bậc cùng lắm không vượt quá chín cảnh nên khi chiến đấu nó không khỏi giữ một nửa thực lực. Nhưng càng đánh, nó lờ mờ phát hiện ra người Thanh Điệp này có chút cổ quái.
Dường như y cũng giữ lại mấy phần thực lực.
Người Thanh Điệp này không chỉ đang đấu với nó, trong trận chiến y còn phân ra một ít lực tấn công những kẻ ẩn nấp xung quanh đây, giảm bớt áp lực cho Miêu nhân và Hổ Y. Cả y và nó đều không ra toàn lực khiến song phương vào thế giằng co. Rõ ràng người Thanh Điệp đang cố kéo dài thời gian!
Miêu nhân quát lên với người Thanh Điệp:
- Ráng cầm cự, còn một chút nữa!
Những kẻ tấn công nghe thế nửa tin nửa ngờ, không rõ đám người lão Hổ Y còn phải chờ trận pháp hoạt động lâu hay không, cũng có thể trận pháp dịch chuyển sắp hoạt động tới nơi nên ba kẻ kia mới giả vờ cần nhiều thời gian để đánh lạc hướng.
Ẩn sâu trong rừng, một người đàn ông tóc đen dài với thân dưới là đuôi rắn màu đen lẳng lặng đứng sau một vòng chắn ma thuật có thể giấu hơi thở khí tức, y mặc khôi giáp khắc ký hiệu của Nam Lộc, theo hình dáng khôi giáp có thể nhận ra y có cấp bậc không thấp trong đế quốc. Theo tình báo thì thực lực của ba người lão Hổ Y cỡ chín mười cảnh, rõ ràng với tính toán của họ thì chỉ cần hơn trăm nhân sĩ bảy tám cảnh ít nhất có thể giết chết một người nhưng quân của y tấn công hồi lâu vẫn không thể gây chút xước mẻ nào cho cả ba, ngược lại bên y còn mất không ít nhân lực.
Vốn vị này nhận được báo cáo có sự xuất hiện của tín đồ tà giáo, những kẻ này thực lực rất cao lại hành động bí ẩn, khó có thể nắm bắt. Lo sợ mấy kẻ này làm điều xằng bậy nên y liền tập hợp một đội ngũ lính đánh thuê tấn công trước để tiêu hao thực lực tín đồ tà giáo, sau lại điều nghìn quân chính quy lặng lẽ bao vây xung quanh nơi đây, mục tiêu là phải bắt giữ được một kẻ trong số chúng nhằm moi thêm thông tin về tà giáo. Nhưng sự xuất hiện của linh thú cửu cảnh khiến y khá bất ngờ.
Linh thú cùng với quân đội đế quốc vốn là hai thế lực riêng biệt, không ai xâm phạm đến ai. Lần vây bắt này y tự thân ra ngựa, còn chưa kịp thông báo một tiếng với linh thú nơi đây, vậy thì làm sao nó có thể biết đến sự tồn tại của ba tín đồ tà giáo mà tới kịp lúc?
Suy tư một hồi, vị tướng quân người rắn này liền hạ lệnh cho cấp dưới điều động thêm một nghìn binh lính gấp rút hành quân tới đây. Xong việc, y lại quan sát trận chiến của ba người Hổ Y nơi xa, lại qua mấy chiêu, vị này bỗng cầm lên một lệnh bài. Chỉ thấy có bóng hình mờ ảo dần hiện ra bên cạnh y, đó là một hổ nhân lông trắng mặc cổ phục của loài người, tay chống kiếm, không biết người hổ này đứng đấy tự lúc nào.
- Nhờ Minh Sư giúp đỡ.
Người hổ trắng gật đầu, thân thể lại mờ dần như sương rồi biến mất.
------------------
Tại nơi ba người Hổ Y, trận pháp chỉ còn một phút nửa là có thể dịch chuyển. Miêu nhân ra tín hiệu với lão Hổ Y, rồi y hô lên với vị Thanh Điệp đang hăng say chiến đấu:
- Ra toàn lực!
Người Thanh Điệp nghe thấy, không thèm giữ sức nữa, uy áp Mười cảnh đỉnh phong hoàn toàn bộc phát!Linh thú cánh dơi bị khí tràng của người Thanh Điệp chấn cho sợ hãi, liền không thèm so đo mặt mũi bỏ chạy mất dạng. Khí tức mười cảnh cũng dọa mấy chục tên tu sĩ, ma sư bảy tám cảnh, nhiều kẻ cực kỳ thức thời rời đi. Nơi xa, vị tướng quân người rắn cảm nhận được uy thế của người Thanh Điệp càng không khỏi lo lắng, may mắn y đã phòng trước mời Minh Sư ra trận.
Bớt mấy chục kẻ tấn công, áp lực của Miêu nhân và vị Thanh Điệp giảm đi không ít. Giờ Miêu nhân đang hỗ trợ cho người Thanh Điệp đánh giáp lá cà với một người hổ trắng.
Người Thanh Điệp một tay áp súc cuồng phong tạo lốc xoáy, tay kia chém ra đao gió dài trăm trượng chống lại kiếm mang của người hổ trắng. Thân hình người hổ di chuyển cực kì nhanh, chớp mắt một cái đã ra phía sau người Thanh Điệp, cổ tay xoay tròn chém ngang, kiếm mang sáng như trăng bạc phá tan lớp gió phòng ngự của người Thanh Điệp. Kiếm khí còn dư chặt đôi một góc rừng dài cả chục trượng.
Nhưng vị Thanh Điệp kia còn nhanh hơn, y khẽ nhảy lên trên không, hai tay tạo thế giương cung, liên tiếp bắn ra hai hòn khí về phía người hổ.
Người hổ dùng một nhát kiếm chặn đứng hai đạn khí, đột nhiên, y xoay người chuyển hướng, vung kiếm chém về phía hai người lão Hổ Y và Miêu Nhân!
--------------
Ngoại truyện 3
* Mỗ người ngoài hành tinh nào đó ...*Lão già áo xám bình tĩnh nhìn con quái bạch tuột nhiều chân điều khiển khối kim loại hình dĩa bay lượn lờ trước mặt lão.
- Trời má! Tại sao mặt trời nơi đây lại tỏa ánh sáng đen? Không khoa học!
- Trăng bị thủng một lỗ như thế mà còn có thể quay theo chu kì, không tự phát nổ, thật không khoa học!
- Càng không khoa học hơn tại sao sinh vật như mi lại có thể đi bộ ở nơi này chứ? Lực hút của hành tinh này vốn cực kì yếu, bước nhẹ một cái cũng có thể phóng thẳng tới vũ trụ ...
- ...Không không! Quan trọng hơn là sao mi không có đồ phòng hộ mà vẫn có thể chịu được bức xạ và nhiệt độ cực thấp chứ?
- Hơn nữa hành tinh này vốn không có không khí, sao ông đây quan sát được khí lưu từ phổi của mi ...Không khoa học, thật là không khoa học!
Mỗ người ngoài hành tinh nào đó đang bắt đầu hoài nghi bạch tuột sinh.