Tôi nghĩ…
Tôi ở bên Giang Khâm, sắp hai năm rồi.
14
Năm tốt nghiệp, Giang Khâm đến chụp ảnh kỷ yếu cùng tôi.
Khi tiếng màn trập vang lên, anh đang nhìn tôi.
Hạ Hiểu đứng xa xa nhìn thấy, do dự rất lâu rồi cũng bước tới.
“Không ngờ cậu lại bên anh ấy lâu đến vậy.
“Trước đây là mình đăng bài kia… xin lỗi cậu.”
Mối quan hệ giữa người với người luôn kỳ lạ như thế.
Trước khi tốt nghiệp chẳng ai nghĩ nhiều, nhưng tốt nghiệp giống như một công tắc, vượt qua rồi, ai nấy đều bỗng trở nên tốt bụng.
Giang Khâm đã 30 tuổi.
Lá rụng úa vàng, gió thổi khiến người ta bất giác rùng mình.
Anh ngày càng bận rộn.
Trước kia, một tuần chúng tôi còn gặp nhau hai ba lần. Nhưng dạo này, đã cả tháng trôi qua, tôi mới gặp anh một lần.
Tốt nghiệp rồi, cũng bắt đầu đối mặt với sự chất vấn từ gia đình.
Suốt bốn năm, tôi chưa một lần trở về nhà.
Dù có quay lại thị trấn nhỏ nơi quê cũ, cũng chỉ là ghé thăm cô giáo Chu rồi lại vội vã rời đi.
Ca mổ rất thành công, nhưng cơ thể vẫn bị tổn thương.
Cô Chu nghỉ hưu sớm, nằm trên giường nắm tay tôi, nói:
“Dao Dao bây giờ sống tốt lắm.”
Tôi lúc ấy kìm nước mắt, cùng Cố Siêu âm thầm hiểu ý, không nhắc gì đến khoản mười vạn kia.
Chỉ là lúc ra về, anh ta đuổi theo tiễn tôi.
Người đàn ông ấy mang vẻ tiều tụy không nên có ở độ tuổi đó, ánh mắt nhìn vào bộ đồ đắt tiền trên người tôi, thở dài một tiếng, ngập ngừng nói:
“Xin lỗi.”
Tôi chỉ lắc đầu.
Nên ngôi nhà đầy kìm kẹp và áp lực trong ký ức ấy, giờ đây như thể thuộc về thế kỷ trước. Nếu không có thỉnh thoảng gọi điện đòi hỏi tiền, có lẽ tôi chẳng còn nhớ nổi sự tồn tại của họ.
“Mày đang ở Cảng Thành à?”
“Mẹ, con tìm được công việc thực tập ở đây rồi.”
Tôi đang nói dối.
Thực tế, tôi vẫn đang viết tiểu thuyết.
Thu nhập từ nhuận bút ngày càng ổn định khiến tôi nhận ra, dù rời xa Giang Khâm, tôi vẫn có thể sống tốt.
“Thực tập gì? Nghe nói Cảng Thành lương cao nhưng thuê nhà đắt, mày mà ở lại được thì tính xem dắt thằng em mày theo, kiếm cho nó một chỗ làm luôn.”
Trước đây nghe câu này, tôi còn thấy tức.
Nhưng giờ chỉ thấy nực cười và bất lực, lời nói dối tuôn ra trơn tru:
“Mẹ, con với hai đứa bạn ở chung một phòng, to bằng cái phòng nhỏ của Viên Tông Diệu thôi, chật lắm, không thu xếp thêm ai được đâu.”
Mẹ tôi bực bội mắng:
“Hết học rồi thì có thời gian kiếm tiền chứ gì? Vậy mỗi tháng gửi về năm ngàn! Không thì về quê gả chồng cho rồi, kẻo sau này lớn tuổi không đòi được sính lễ cao…”
Tôi lạnh mặt cúp máy.
Chưa kịp cất điện thoại, thì bất ngờ có một tin nóng được đẩy đến.
Người nắm quyền nhà họ Giang bệnh nặng, các anh em trong nhà tranh quyền đấu đá.
Tôi giật mình, lập tức mở tin đó lên.
Một gia tộc sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ, cơ cấu quyền lực bên trong vô cùng rối rắm, liên quan đến rất nhiều ngành nghề.
Mà tôi, ngay từ đầu, đã biết rõ điều này.
Cha của Giang Khâm không chỉ có một người vợ, cũng không chỉ có một người con.
Truyền thông Cảng Thành vốn thích đăng mấy chuyện giật gân không đáy, các tờ báo lá cải viết say sưa chuyện từ vợ cả đến vợ bảy của nhà họ Giang, đọc hấp dẫn như tiểu thuyết.
Trong bối cảnh cuồn cuộn sóng ngầm ấy, sự yên bình giữa tôi và Giang Khâm bỗng trở nên khác thường đến lạ.
Tôi cứ có cảm giác… có điều gì đó sắp xảy ra.
Hoặc đúng hơn — chuyện vốn nên xảy ra, cuối cùng cũng đến.
Một hôm, Giang Khâm uống rất nhiều rượu.
Anh gọi tôi tới đón. Vừa lên xe, anh đã ngả người lên tôi.
Giọng anh mệt mỏi, đầy uất ức:
“Dao Dao, anh thật sự rất mệt.”
Tôi thở dài, v**t v* phần tóc mai được chăm chút kỹ càng của anh.
Gia đình như thế, có chuyện bị tung ra ngoài, chỉ có thể là vì… thật sự không giấu nổi nữa.
Không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy vài mẩu vụn vặt ngoài rìa.
Về đến nhà, tôi vào bếp nấu canh giải rượu.
Trong thư phòng, Giang Khâm đang gọi điện, giọng mất bình tĩnh.
“Rốt cuộc anh phải làm sao thì em mới vừa lòng?
“Anh làm thế nào thì em mới thấy đủ?
“Không, dù anh làm gì, em cũng sẽ không hài lòng. Nếu vậy thì chẳng cần nghe em nữa.”
…
Hôm sau, tôi đọc được tin tức anh sắp đính hôn với một cô gái ở Kinh Thành có gia thế đỏ rực.
Môn đăng hộ đối, không thể nào hợp hơn.
Điện thoại trượt khỏi tay tôi, rơi xuống thảm mà không phát ra tiếng.
Tôi từng do dự chuyện rời đi, cũng từng tự soi xét mối quan hệ giữa mình với anh.
Mỗi một lần do dự, mỗi một lần soi xét… lại đẩy tôi đi xa hơn đến tận bây giờ.
Từng xem một tập “Bàn tròn” nói về thói quen trì hoãn, MC bảo: Trì hoãn bản chất là một loại sợ hãi.
Sợ chết.
Sợ trạng thái hiện tại kết thúc.
Tôi quên mình lúc ấy cảm thấy thế nào, chỉ nhớ rõ động tác nhặt lại điện thoại thật máy móc, lướt màn hình.
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ:
Đấy, ngày ấy cuối cùng cũng đến.