Trong đầu hiện lên một suy nghĩ:
Đấy, ngày ấy cuối cùng cũng đến.
Ngay lúc đó, tôi lại nhận được cuộc gọi từ nhà.
Tựa như hồn lìa khỏi xác, tôi nghe thấy chính mình lên tiếng bình thản:
“Chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc gào thảm thiết của mẹ, chói tai như muốn xuyên vào màng nhĩ:
“Dao Dao, cứu em con đi con ơi! Cứu lấy em con!
“Nó làm ăn lỗ mất sáu chục vạn, giấu cả nhà đi vay nặng lãi! Giờ bọn đòi nợ đến nhà rồi, bảo không trả thì chặt tay nó! Mẹ với ba cả năm chắt bóp cũng chưa dành nổi hai vạn, giờ biết làm sao đây?!”
Đầu tôi như ong ong.
Tôi bỗng nhớ lại — không lâu trước, tôi đã tính thử.
Bốn năm cặm cụi viết lách, tôi mới kiếm được vừa tròn một triệu.
Tiền đưa về nhà, hầu hết đều từ khoản nhuận bút đó.
“Mẹ, con moi đâu ra sáu chục vạn bây giờ?”
Mẹ tôi không nghe thấy câu hỏi, chỉ biết khóc:
“Con giúp nó đi, được không? Tông Diệu nó không giống trước nữa, nó cũng chỉ vì muốn nhà mình sống khá hơn nên mới liều mạng làm ăn như vậy mà!”
“Mày nghĩ cách đi, Dao Dao, mày đẹp như vậy chẳng lẽ không có cách? Hong Kong không thiếu người giàu mà? Mày nghĩ cách đi!”
Đây là những lời… một người mẹ nói với con gái mình.
Tôi nhắm mắt thật chặt.
Từng có lúc tôi nghĩ, là vì xuất thân của tôi quá khổ sở, nên ông trời mới thương xót mà cho tôi gặp được Giang Khâm.
Nhưng đến giờ tôi mới hiểu, dù có sống tốt bao nhiêu, cũng chỉ là một giấc mơ do chính tôi tự dệt nên.
Giấc mơ đó, đến lúc phải tỉnh rồi.
15
Ngày mẹ của Giang Khâm tìm đến tôi, tôi vừa mới hoàn thành xong một chương truyện dài kỳ.
Bà ấy mặc cả bộ trang sức ngọc lục bảo, bảo dưỡng rất tốt, ngũ quan giống Giang Khâm đến kỳ lạ. Trong quán cà phê yên tĩnh, bà ngồi nhìn tôi từ trên cao, đi thẳng vào vấn đề:
“Thằng bé đã hưởng những đặc quyền từ gia tộc, thì cũng phải gánh lấy trách nhiệm của gia tộc. Trước đây tôi không hỏi tới, là vì tôi tưởng các người đều là những đứa biết điều.”
“Tiểu thư… Nguyễn Dao.” Bà Giang dừng lại một chút, “Cô không phải là một cô gái không hiểu chuyện, nên cô có thể suy nghĩ kỹ đi. Hiện tại nó cần một tình yêu mơ hồ viển vông, hay là một cuộc hôn nhân có thể giúp nó củng cố địa vị?”
“Nó hoặc là có tất cả, hoặc là mất trắng. Tôi có thể nói cho cô biết, cái giới này là giới ăn thịt người.”
“Cô có thể cho nó cái gì? Gia đình cô chỉ là gánh nặng cho nó. Thu nhập cả năm nhà cô còn không đủ trả lương đầu bếp một tháng của nó. Còn thằng em trai cô…”
Bà Giang bật cười khinh miệt.
“Trước đây Giang Khâm còn nhỏ, chơi bời thì cũng cho qua. Nhưng nhìn cô là người biết điều, thì nên hiểu bây giờ cô cần phải làm gì. Con gái nhà họ Lâm ở thủ đô rất xứng đôi với nó. Tin đồn hai người sắp đính hôn là do tôi cố tình tung ra, chắc cô cũng nghe rồi.”
Dù tôi hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình thế nào, nhưng khi bị mẹ Giang Khâm đem ra nói trắng như vậy, tôi vẫn không khỏi thấy khó chịu và lạc lõng.
Tôi không đáp, chỉ cúi đầu nhìn nếp gấp trên váy mình.
Bà Giang ngồi ở vị trí này không phải ngẫu nhiên. Với mỗi loại phụ nữ, bà có cách riêng để đối phó.
Với loại chỉ biết trèo cao, bà sẽ nói thẳng nếu không biết điều thì đừng mong lấy được đồng nào.
Còn với những người có lòng tự trọng, bà sẽ nói: “Hai người từ đầu vốn không bình đẳng.”
Một lúc sau, tôi đáp: “Nếu Giang Khâm bảo tôi đi, tôi sẽ đi.”
Bà Giang khẽ cười: “Cô suy nghĩ cho kỹ đi.”
Khoảnh khắc ấy, đầu tôi như lóe lên vô vàn hình ảnh.
Cuộc sống của tôi, những nỗ lực của tôi, những điều tôi và Giang Khâm đã cùng nhau trải qua.
Tới tận bây giờ tôi mới nhận ra, thứ gọi là số phận thật sự hư vô biết bao.
Cô gái từng phải mượn ánh đèn đường để học bài mười năm trước, nào có thể tưởng tượng mình hôm nay lại ngồi đây.
Rời khỏi quán cà phê, tôi vốn định đi cho bầy chim bồ câu ăn.
Nhưng rồi lại lên một chuyến xe buýt không điểm đến. Gió thu thổi qua khiến cả người mỏi rã rời.
Xuống xe, tay cầm mấy mẩu vụn bánh mì, tôi đã chẳng còn sức bước tiếp.
Phía trước không xa, chính là khách sạn mà tôi từng cùng Giang Khâm ở lại.
Tới quầy lễ tân hỏi mới biết, phòng vẫn chưa được trả.
Tôi từ chối dịch vụ dọn phòng, lên thang máy, ánh đèn vẫn sáng như lần đầu, nhưng trong lòng tôi ngoài sự tê dại ra, chẳng còn cảm giác nào nữa.
Tôi ngủ li bì cả buổi chiều.
Bị mẹ gọi điện đánh thức, ngoài cửa sổ là một hoàng hôn rực rỡ, chói chang.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, tiếng mẹ tôi gắt gỏng vang lên:
“Dao Dao, con có lấy được tiền không đấy?”
Tôi khàn giọng: “Mẹ, con không có tiền.”
“Không có tiền là sao?! Không có thì tìm cách mà có!
“Mày sống ở thành phố lớn mà lại bảo không có tiền? Vậy còn tao với ba mày phải làm sao? Thằng em mày phải làm sao?”
Tiếng cãi vã từ đầu dây bên kia vang lên, mẹ tôi còn chưa nói hết câu thì ba tôi giật lấy điện thoại:
“Để tao nói cho nó!”
Giọng đàn ông khàn khàn vang lên:
“Dao Dao, mẹ mày ăn nói không tốt, để ba nói. Ba mẹ nuôi mày lớn thế này không dễ, giờ đến lúc mày phải báo đáp rồi, mày không thể không báo đáp.”
Tôi thấy nực cười, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo hơn.
“Ba, con hỏi một câu.”
“Con hỏi đi.”
“Chuyện của Nhuyễn Tông Diệu, thật sự là nợ do khởi nghiệp sao?”
Bên kia im lặng một lúc, rồi ba tôi thừa nhận:
“Là người một nhà, ba cũng không giấu. Thằng Tông Diệu gây sự với người ta, làm gãy hai cái xương sườn. Bên đó có thế lực, đòi nhà mình bồi thường sáu trăm ngàn mới êm chuyện, không thì nó sẽ mất một cánh tay.
“Nhà mình xưa giờ sống lương thiện…”
Mẹ tôi bắt đầu khóc lóc:
“Dao Dao, mẹ xin con cứu lấy em con, xin con, xin con…”
Chưa kịp nói gì, ba tôi lại tiếp lời:
“Chẳng lẽ con muốn tụi tao đi tìm thầy giáo của con xin tiền?
“Hay để tao đưa địa chỉ trường đại học cũ của con cho người ta, dù con tốt nghiệp rồi thì thầy cô cũng sẽ liên hệ được chứ?”