Căn phòng như mọi khi thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút giấy sột sạt không ngừng. Xuyên qua màn cửa nắng rơi, khuôn mặt trầm tư của Nam Cung Duệ thấp thoáng ẩn hiện.
Anh đang nghiêm chỉnh xem xét xử lí công văn trên bàn, chỉ cần liếc sơ qua anh liền có thể nhận định được vấn đề. Đóng mộc rồi kí tên, nó đã trở thành một phần cuộc sống thường ngày của anh. Nhưng hôm nay lại có một chút khác biệt.
Người bình thường nhìn vào chắc chắn sẽ không nhận ra, nhưng với những người thân thuộc anh thì lại khác.
Cấp dưới không biết sống chết nhìn vào sẽ nói:"Trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, mặt của Nam Cung tổng vẫn hầm hầm như cũ."
Nhưng Nam Cung Thiên tinh ý chắc chắn sẽ hỏi:"Không phải chứ anh hai, từ khi nào mà anh biết vẽ heo rồi?"
Phải, anh là đang vẽ chứ không phải là làm việc đâu, đừng bị bộ dạng nghiêm túc của anh lừa tình.
Hai cái má bánh bao phồng phồng, thêm cái mũi tròn quay hểnh lên, mắt híp lại cong miệng cười toe toét. Nếu để cô giáo lớp một của anh thấy được, chắc chắn sẽ mừng đến rơi lệ.
"Cuối cùng thì em cũng vẽ được heo rồi!"
Anh nhíu mày, thả chiếc bút trên tay, ngã lưng ra sau.
Con heo trong tranh nhìn anh mỉm cười vui vẻ, nhưng "con heo" bên ngoài nhìn anh một cái hai mắt lại rưng rưng. Đã mấy lần anh túm cô lại cặn kẽ dò hỏi, nhưng lần nào cũng kết thúc bằng việc, cô tròn mắt nhìn anh, nước mũi sì sụp, giống như chỉ cần anh hỏi thêm lời nào nữa, thề bằng cả sinh mạng của mình, cô sẽ khóc đến ngập lụt nhà anh cho coi.
Thế là anh để cô đi.
Anh không làm khó cô không có nghĩa là anh sẽ để yên những người khác, tâm tình không tốt, anh liền hành cho cấp dưới chạy đôn chạy đáo đến lên bờ xuống ruộng. Khổ nhất phải kể đến Vũ Lâm - Thư kí kiêm lái xe chuyên dụng của Nam Cung Duệ.
Từ sau khi sếp lớn lấy vợ, cậu ngoài làm thư kí kiêm lái xe ra, giờ còn phải lãnh cả nghiệp vụ thám tử tư không chuyên, đi theo điều tra nguyên nhân khiến vợ sếp mất ăn mất ngủ mấy ngày nay.
Với phương châm "Vì Boss quên thân, vì công ty ra sức phục vụ". Gầm bàn gầm tủ, mấy cô lao công quét tước mà chú ý một chút, nhất định sẽ thấy cậu ru rú ngồi một góc ở đó.
Tuy chưa học được bản lĩnh treo mình trên trần nhà như Ninza, hay như Pha-ra-ông bó xác trong tủ. Nhưng để có thể thu mình ngồi một góc như vậy, nói thật là rất kì công, bản thân cậu phải đăng kí một khoá luyện Yo-ga cấp tốc, mới có thể thu được xương cốt trong nơi nhỏ hẹp này. Tuy rằng yếu điểm của nó chính là, nếu không có người lôi ra, cậu nhất định sẽ tá túc lại đó một đêm không động đậy. T^T~
Hic, đã qua cái thời trẻ trâu nhảy Hip-hop lộn vòng vòng mà sáng ra vẫn phây phây rồi! Giờ mà cho cậu chạy một trăm mét, nói không chừng chưa đến nửa đường là xe cấp cứu đã kéo còi tới rước cậu đi rồi!
Ngày đầu hơi vất vả một tí, lăn lộn mãi mới thoát được cái bàn mà lết về nhà, tuy sau đó cậu phải dán hơn chục cái cao dán lên người. Ngày thứ hai thì khá hơn, với trí thông minh và bản lĩnh thích ứng siêu cường của cậu, cậu nhanh chóng tìm được bí quyết giúp mình sống phơi phơi thoải mái, tuy cũng có trả giá chút đỉnh.
Khụ khụ, thật sự cậu không muốn nói ra chút nào, bởi vì nó quá mất mặt. Hic, cậu giả làm cô lao công.
Này thì son môi má hồng, mù trang điểm nên cậu tống cả tá phấn lên mặt, trắng đến nỗi cậu nhìn mặt mình trong gương mà tim suýt chút nữa cũng ngừng đập.
Một đêm không ngủ tập trang điểm trong Toilet, một đêm đó cậu khóc hết nước mắt. Ai bảo đàn ông không rơi lệ, chỉ là chưa đến cực điểm đau thương thôi.
Ngày hôm sau vác xác đi làm, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao cao. Rốt cuộc thì cậu cũng có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh vợ sếp rồi!
Nói thật thì vợ của sếp là người khá dễ chịu, yêu cầu không nhiều, chỉ cầu mỗi ngày có thể đừng lỡ tay làm gãy cán chổi đã là tốt lắm rồi. Nhờ chung đụng thường xuyên, cậu và vợ sếp nhanh chóng trở thành hai bà bạn đi đâu cũng có nhau, chỉ có mỗi Toilet là cậu không chui vào.
Cho cậu xin đi! Nói gì thì nói cậu vẫn là thanh niên gương mẫu của thời đại, bị phát hiện ra mình vào nhà vệ sinh hóng hớt, chắc tuổi xuân của cậu tàn phai với cái mĩ danh "Biến thái" theo suốt đời quá!
Một lần, cậu và vợ sếp rủ nhau ăn vặt trên tầng thượng. Đồ ăn rất ngon, cậu ăn rất nhiều, không khỏi cảm thán sếp thật cưng chiều vợ, mua cho biết bao nhiêu là đồ ăn thế này. Khụ khụ, nói chính sự đi đã.
"Hân, cậu có chuyện không vui sao? Mấy ngày nay cậu ăn ít đi nhiều!"
Để làm tròn vai bà bạn, cậu cắn răng nâng cái chất giọng trầm trầm truyền cảm của mình lên cao vút, vừa quan tâm đưa múi quýt sang.
Cô nhận lấy cho vào miệng nhai nhai, buồn phiền nói.
"Lâm Khiết này, giả sử cậu ở bên một người, dùng mọi cách để người đó được vui vẻ, nhưng lại không hiểu người đó là đang nghĩ gì. Cho đến một ngày có người nói với cậu, trong lòng người đó đã có người khác, mà cậu ngay đến cả người thay thế cũng không bằng. Cậu sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ đấm hắn vỡ mặt!"
Vũ Lâm ca ca hay còn gọi là Lâm Khiết cô nương, nhận ra mình vừa lỡ lời dùng giọng nam xong liền xua tay, vội chữa cháy bằng cách mềm mại nói.
"Nhất định phải triệt tiêu con hồ ly tinh đó!"
Phương Gia Hân.. Xem ra không chỉ mình cô là nhiễm phim truyền hình.
Cô vòng tay ôm lấy hai chân, chôn gần một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vào đó, giọng be bé đến đáng thương.
"Tớ cảm thấy thật hoang mang, rõ ràng biết quan hệ giữa tớ và anh ấy chưa đậm sâu đến mức, anh ấy sẵn lòng san sẻ quá khứ cho tớ. Nhưng bị người khác nói vậy, vẫn cảm thấy rấm rức trong lòng."
Cậu không nói gì, cũng không biết nên dùng lời nào an ủi cô. Chỉ im lặng cùng cô ngồi đó, đôi tay ấm áp nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.
Nam Cung Duệ nhìn con heo trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống.
Có thể nói những lời này với vợ anh, ngoài Trịnh Tuyết Linh ra không còn người thứ hai. Em trai anh mặc dù thích lo chuyện bao đồng, nhưng đối với quá khứ đã muốn chôn sâu kia, so với anh cậu còn muốn triệt để quên nó đi hơn. Ít nhất, cậu sẽ không ngu ngốc nói ra những lời tổn thương cô.
"Giám đốc, em vào được không anh?"
Bên ngoài truyền đến giọng nữ mềm mại, tinh quang trong đáy mắt chợt loé, Nam Cung Duệ trầm giọng.
"Vào đi!"
Trịnh Tuyết Linh đẩy cửa bước vào, mỉm cười quyến rũ mang theo cốc cà phê nóng và một phần ăn trưa.