Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 22

"Tối quá! Anh hai, anh đâu rồi?"

Thành phố đã lên đèn, dòng người hối hả ngược xuôi. Tôi hoang mang quay đầu nhìn quanh, bắt gặp bóng lưng quen thuộc liền rời khỏi ghế đá chạy theo.

"Anh hai!!"

Tôi hét lớn một tiếng gọi anh, trái lại anh giống như không nghe thấy mà một mực đi về phía trước. Tôi gấp đến độ phát khóc lên được, lại lớn tiếng gọi anh thêm lần nữa, tay chân cũng lóng ngóng đuổi theo anh. Anh vẫn thế không quay lại nhìn tôi, chỉ để cho tôi một bóng lưng khuất dần rồi biến mất.

"Anh hai!"

Tôi lạc giọng gọi, hai mắt mông lung mờ mịt hơi nước.

Thế giới vẫn chuyển động không ngừng nghỉ, dừng như chỉ có tôi là ở yên một nơi. Thành phố sáng đèn mờ dần trong tầm mắt, tôi không tìm ra được đường về nhà.

"Đồ ngốc!"

Phía sau thình lình vang lên giọng nói trầm thấp, tôi kinh ngạc tròn mắt ra, cũng quên luôn cả khóc.

Giọng nói này mới quen thuộc làm sao!

Đôi tay nhỏ bé lọt vào bàn tay to lớn, anh dắt tay tôi đi về phía trước.

"Lần sau không được quên đường về nhà nữa, nếu không phạt cô ngủ ở ban công!"

Bạo chúa độc tài!

Tôi âm thầm bĩu môi. Thật là, ngay cả trong mơ mà anh cũng bá đạo như vậy!

Bất giác, trong lòng không còn thấy sợ hãi nữa. Tôi dụi dụi mắt, siết chặt lấy tay anh, cùng anh băng qua con đường dài trở về nhà.

Nhà của chúng tôi!

"Ưm!"

Tôi chập chờn tỉnh dậy, đập vào mắt là màu xanh biên biếc của bầu trời không gợn bóng mây. Đánh một cái ngáp rõ to, tôi xoay người cọ cọ má vào người Lâm Khiết, khẽ cười.

Thật là một người tốt! Không chỉ cùng tôi ăn chơi phè phỡn, ở bên tôi bầu bạn tâm sự, mà giờ còn cho tôi mượn đùi ngủ trưa nữa!

Tuy nhìn cô ấy có hơi khủng bố một chút, nhưng nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài không thôi. Bỏ đi cái khuôn mặt trang điểm loè loẹt đó, cùng vóc dáng cao to lực lưỡng, tôi có thể xác định chắc chắn rằng, tôi và cô ấy nhất định là cùng một họ nhà trư. (Vũ Lâm ca ca đã khóc hết nước mắt khi đọc đến dòng này!)

Bất chợt, mũi bị nhéo mạnh một cái. Tôi thật khóc không ra nước mắt.

Không phải chứ Lâm Khiết, nhìn mặt cậu khốc khốc thế mà cũng là ra loại hành vi trẻ con này sao?

Mũi bị bóp chặt, miệng cũng bị bịt kín. Tôi run run. Này là muốn giết người diệt khẩu à? Ác, cùng lắm ban nãy cô ăn bắp bị nghẹn đến trợn trắng mắt, tôi nhiều lắm cũng chỉ cười có tiếng rưỡi đồng hồ thôi, sao lại đi tới tình trạng này rồi?

"Còn muốn nằm tới khi nào?"

Tôi kinh ngạc. Giọng nói này nghe thật quen nha, không phải chất giọng eo éo cao đến chói tai của Lâm Khiết, mà là..

"Ông xã, sao anh lại ở đây?"

Tôi thật hoài nghi mắt mình có vấn đề, nếu không thì tại sao anh lại ở đây kia chứ, giờ này vẫn còn đang trong giờ làm việc mà? Ế, mà khoan đã! Anh có thể bỏ tay ra được không ông xã, anh tính mưu sát em đấy à?

Tôi thở phì phò, khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà trướng lên đỏ như ông mặt giời. Đối diện với cánh cổng thiên đàng đang mở ra trước mắt, còn có hẳn một tiểu đội baby mặt quần chip có cánh bay. Tôi trợn mắt, chụp tay anh cắn xuống một phát.

Cho chừa cái tội chơi ác nè! Xem lần sau anh còn dám bịt mũi em nữa không thôi?

"Tại sao lại trốn tránh?"

Cái chi mô?

Tự dưng anh quăng một câu không đầu không đuôi như thế, với tình hình não bộ đang trì trệ hoạt động của tôi, khó mà lí giải được anh là muốn ám chỉ điều gì. Mà kệ đi, cắn anh quan trọng hơn, đâu phải lúc nào cũng được dịp cắn anh đâu, phải biết trân trọng khoảng thời gian ngắn nghỉ quý báu này.

Nghĩ thế, tôi dời miệng sang chỗ khác cạp cạp.

Hạnh phúc quớ! X"D (Mỗ sói:==")

Mặt bị anh bắt được, cũng không quản cái tay bị dính đầy nước miếng còn nằm trong miệng tôi, anh dùng cái tay còn lại nâng cằm tôi lên, làm cho tôi đối diện thẳng với tầm mắt của anh.

Anh cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú gợi cảm đến chết người. Tim tôi đập bang bang, nhiều khả năng sẽ văng luôn khỏi lồng ngực.

Bác sĩ, gọi luật sư gấp, tôi muốn viết di chúc!

"Tại sao lại trốn tránh?"

Anh trầm giọng hỏi, nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi, khoảng cách gần kề đến mức, tôi dường như thấy được vẻ mặt ngốc ngốc của mình trong mắt anh.

Tôi biết anh muốn hỏi gì, nhưng có nhất thiết phải mặt kề mặt gần nhau như thế này mà hỏi hay không? Với cái khoảng cách ước chừng năm cen-ti-mét này, không nghi ngờ gì nữa, cam đoan cà chua cũng không đỏ bằng mặt của tôi.

Bác sĩ, tôi bấn loạn đến quên luôn cả thở!

"Nếu cô hỏi, tôi có thể đã nói cho cô biết."

Nhịp tim của tôi dần trầm tĩnh lại, không biết vì sao nhưng dường như tôi cảm nhận được, trong lời nói của anh dẫn theo chút hụt hẫng khó phát giác.

Tôi há miệng nhả tay anh ra, không như mọi khi ngượng ngùng tìm cách lẩn trốn ánh mắt anh. Trái lại, giờ phút này tôi lại có được sự bình tĩnh đến khó tin.

Tôi vươn tay kéo áo anh xuống, trước sự kinh ngạc của anh, như chuồn chuồn lướt hôn nhẹ lên môi anh.

"Dường như, em thích anh mất rồi!"

Tôi có cảm giác thật kì lạ! Rõ ràng là tôi đang cười đó, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống, muốn đưa tay lên lau, lại bị anh giữ chặt lấy.

"Đồ ngốc!"

Tiếp theo, không còn âm thanh nào nữa. Tôi nhắm mắt, chìm đắm trong sự ôn nhu khó tin của anh.

Hoàng hôn buông xuống thật đẹp biết bao!
Bình Luận (0)
Comment