Tiêu Hòa Nhã bị người ta ném lên xe mới ý thức được xảy ra chuyện lớn, cô đây là bị người ta
bắt cóc sao? Không đợi cô mở miệng giải thích người kia đã trực tiếp
khởi động xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Này...này...này..." Tiêu Hòa Nhã vỗ vỗ lên chỗ ghế ngồi bên cạnh của đại ca áo đen đeo kính mát
vẻ mặt không chút thay đổi kia, "Vị đại ca này, không phải các anh đã
bắt nhầm người rồi chứ! Tôi......trên người không có một xu dính túi,
bắt tôi thì có ích lợi gì cho các anh?" Sợ tên bắt cóc không tin, Tiêu
Hòa Nhã còn đem lật túi quần của mình ra cho hắn xem một chút, tỏ rõ
rằng cô thật sự là người nghèo rớt mồng tơi.
Tên đại ca áo đen kia không nói gì im lặng liếc nhìn cô một cái, có người nào quy định bắt cóc vì tiền chứ!
Tiêu Hòa Nhã hơi bị tổn thương, mặc dù hắn ta đang đeo kính, nhưng cô cũng
có thể nhìn ra vị đại ca áo đen này đối với mình có bao nhiêu khinh bỉ,
dù sao cô cũng là sinh viên năm nhất mà, làm sao có thể dễ dàng nhận sự
khinh bỉ của người khác như vậy chứ? Bọn cướp cũng còn khinh bỉ cô huống gì là người khác, cô còn có đường sống sao?
"Anh rất xem
thường tôi sao?" Có một loại tinh thần gọi là 'chưa thấy quan tài chưa
đổ lệ', thật ra thì còn có thể nói là 'heo chết không sợ nước sôi', Tiêu Hòa Nhã nhịn, mạnh mẽ lên tinh thần chống đỡ ánh mắt khinh bỉ mình của
đại ca áo đen.
Đại ca áo đen lắc đầu một cái, có người bẩm
sinh đã thông minh, còn người đần độn không nhất định cái gì cũng sai.
Huống chi Thượng Đế đã nói tất cả các sinh vật đều ngang hàng, hắn cũng
không có tư cách xem thường ai!
Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái, bất kể lời hắn ta nói là thật hay giả, dù sao vào tai cô nghe cũng rất
được, chẳng qua là......Tiêu Hòa Nhã lại rối rắm, hắn ta bắt cóc cô nếu
không phải vì cướp tiền, vậy còn có thể là gì, từ từ, Tiêu Hòa Nhã hoảng sợ nhìn chằm chằm đến sắp rơi cả mắt ra ngoài.
Vị đại ca áo
đen kia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đặc sắc kia lại có chút hứng
thú, nhóc con này thật đúng là chơi rất khá, vừa nãy còn không sợ bây
giờ ngược lại sợ thành ra như vậy!
"Anh...anh....anh..." Tiêu Hòa Nhã một tay che miệng, một tay run rẩy chỉ vào đại ca áo đen ngồi
bên cạnh cô, liên tục nói ba chữ 'anh' sững sờ không nói tiếp được nữa.
"Tôi làm sao?" Tên đại ca áo đen nhịn cười, vẻ mặt vô cảm hỏi.
"Anh cướp vì sắc!" Tiêu Hòa Nhã chỉ vào hắn trợn trừng mắt nói. sau đó giống như nhớ tới cái gì thu hồi tay lại ôm chặt lấy mình, mắt to đề phòng
nhìn chằm chằm người áo đen trước mặt này.
Tên áo đen không
bị phun, bởi vì chưa ăn chưa uống gì làm sao mà phun được, ngược lại
người anh em đảm nhận vị trí tài xế vì 'công phu' quá kém, bị sặc nước
miếng của mình, ho khan đến muốn sống muốn chết!
Tên áo đen
kia trợn mắt nhìn người lái xe phía trước một cái, lúc này mới quay sang nhìn Tiêu hòa Nhã bằng vẻ mặt quái dị, giống như vừa nhìn thấy ma.
Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm hắn: " Không cần phải
thừa nhận, bắt cóc không phải vì tiền thì chính là vì sắc, các anh sau
khi thấy tôi nói không có tiền lại vẫn dương dương tự đắc, nghĩ đến
không phải vì tiền, vậy khẳng định chính là vì sắc! Chỉ là các anh đã
tìm lầm người rồi!" Nói đến đây, Tiêu Hòa Nhã giống như là đã quên mình
mới vừa rồi lo lắng như thế nào, giờ đổi thành tận tình khuyên bảo.
Tên đại ca áo đen hoàn toàn bị nhóc con mình bắt cóc này làm cho hứng thú
xem trò vui! Tâm tình rất tốt chuần bị nghe cô ngôn luận: "Hả, được, xin rửa tai lắng nghe!"
"Anh đừng nhìn dáng vẻ tôi như hoa như
nguyệt, thật ra tôi đã là mẹ của đứa nhỏ ba tuổi, có một câu anh tên gì, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa! Thật ra anh vì
tôi mà làm việc phạm pháp như vậy cũng không đáng đúng không?" Nói đến
đây, Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn quên mất thân phận bọn cướp của đối phương,
thậm chí còn đưa tay rất chi là đồng tình vỗ vỗ lên bả vai vị đại ca áo
đen kia, không ngừng cố gắng: "Anh nói xem dáng dấp anh đẹp trai như
vậy....Ách......Được rồi, mặc dù tôi không nhìn thấy khuôn mặt dưới mắt
kính của anh, nhưng cái bộ dạng này vẫn là rất tuấn tú, nghĩ đến cũng
không xấu xí mới phải, anh xem, anh còn có xe, có tài xế chuyên dụng,
nghĩ tới cũng là một người đàn ông hào phú, anh như vậy, muốn tìm loại
bạn gái gì mà chẳng có đúng không?"
Đại ca áo đen nghe xong vô cùng phối hợp mà gật đầu một cái, "Hình như cũng có chút đạo lý!"
"Đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã rất là tự hào ngẩng cao đầu, "Thật ra anh bắt cóc
tôi đúng là cũng có chút không tốt, anh nếu có bản lĩnh giúp tôi bắt
trói luôn Tiểu Bảo đến đây thì tốt hơn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cảm
tạ anh!" Nghĩ tới đây Tiêu Hòa Nhã không còn hăng hái như vậy nữa rồi.
"Tiểu Bảo?" Tên mặc áo đen nghi ngờ, mới vừa rồi không phải còn khuyên hắn sao? Tại sao lại kéo đến lên đầu Tiểu Bảo rồi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái: "Đúng vậy nha, Tiểu Bảo là con trai tôi, hiện
tại nó đã bị ba mình đoạt đi, tôi cũng bị ép phải sống bên cạnh anh ta,
nói thật ra thì, tôi vẫn tình nguyện ở cùng Tiểu Bảo nhà mình, ba anh
trai tôi coi như không phải người tốt, nhưng đối với tôi và Tiểu Bảo rất tốt. Về phần Hiệu trưởng......"
"Hiệu trưởng?" Đại ca áo đen hoàn toàn bội phục đứa nhỏ này, cùng cô ta nói chuyện phiếm trên trời
dưới đất, người có thể chịu đựng được xuyên không như vậy sao?
"Chính là Hiệu trưởng của tôi, cũng là ba của Tiểu Bảo!" Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc giải thích.
Đại ca áo đen gật đầu coi như đã hiểu quan hệ bên trong của ba người, "Cô
nói con trai cô là con của Hiệu trưởng? Vậy thì cô và Hiệu trưởng của
mình ở chung một chỗ?"
"Không không không....." Tiêu Hòa Nhã vội
vàng phất tay, "Anh hiểu lầm rồi, lúc ấy tôi còn không biết anh ấy là
Hiệu trưởng của tôi, anh ấy cũng không biết tôi là học sinh của anh ấy.
Sau này tôi mới biết!"
"Hiểu!" Đại ca áo đen gật đầu, "Cô có thể nói tiếp!"
"Tôi vừa nói tới đâu rồi nhỉ?" Tiêu Hòa Nhã có chút quên mất! Cô cần phải nhớ lại.
"Ách..." Đại ca áo đen sửng sốt một chút, hắn hình như cũng không nhớ ra.
"Anh cô không phải người tốt, nhưng đối với cô và Tiểu Bảo rất tốt, sau
đó......" Vị đại ca nhỏ ngồi chỗ tài xế lái xe vội vàng lên tiếng nhắc
nhở.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nói cảm ơn rồi tiếp tục: "Về phần
Hiệu trưởng sao! Anh ấy nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Bảo, nhưng mà đối
với tôi thì? Coi như anh ấy có đối tốt với tôi, tôi cũng không nhất định sẽ được vui vẻ."
"Đối tốt với cô sao cô lại không vui?" Đại ca áo đen không hiểu hỏi.
"Anh không hiểu, trái tim của người con gái không có kiên định cũng như dũng khí lớn như vậy!" Tiêu Hòa Nhã chân thành nói: "Trước kia tôi rất thích Hiệu trưởng, về phần là loại thích gì tôi cũng không rõ lắm, dù sao
thích là được, về sau lại vì xảy ra chút chuyện mà chia tách hai năm,
cũng không thể nói tình cảm gì, đến lúc anh ấy kết hôn thì tôi lại không chịu đựng nổi, sau đó tôi để cho Tiểu Bảo đi phá hủy hôn lễ của bọn họ. Một trong 'Tứ đại hỷ sự' trong đời người động phòng hoa chúc cứ như vậy bị tôi làm cho náo loạn, khẳng định anh ấy đối với tôi ghi hận trong
lòng, anh nói xem anh ấy giữ tôi lại bên mình có phải có tâm tư khác hay không?"