Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 95.2

Đại ca áo đen bị cô nhìn chằm chằm đến phát hoảng, hiện tại không có biện pháp gì đành phải gật đầu một cái, "Chắc chắn là có tâm tư khác!"

"Tôi đã nói mà!" Tiêu Hòa Nhã vỗ đùi một cái, bộ dạng cô đã đoán trước rồi mà, "Thượng Quan Ngưng này, thật quá âm hiểm!"

"Khoan đã!" Đại ca áo đen ngăn cản cô, "Cô vừa mới nói người nào quá âm hiểm?"

"Chính là Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã nói chuyện đương nhiên.

"Tên Hiệu trưởng nhà cô là gì?" Đại ca áo đen hỏi có chút dè dặt. Trong lòng thầm cầu nguyện mới vừa rồi là mình nghe nhầm!

"Là Thượng Quan Ngưng!" Tiêu Hòa Nhã mở to đôi mắt rất là vô tội nói: "Anh ấy chính là Hiệu trưởng của tôi, chính là ba của Tiểu Bảo!"

Sau đó 'két' một tiếng, xe vốn đang chạy cấp tốc bất chợt dừng lại ngay ở ven đường. Tiêu Hòa Nhã không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa nhào tới ghế ngồi phía trước. Thật may là đại ca áo đen ngồi bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo cô trở lại.

Tiêu Hòa Nhã cần thận vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, thật may thật may! Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Hòa Nhã mới nhìn sang vị đại ca áo đen kia, vừa muốn mở miệng cảm tạ ơn cứu mạng, lại phát hiện thần sắc của đối phương bỗng trở nên trắng bệch, giống như là bị Vamipre hút máu đến không còn một chút huyết sắc nào.

"Này ...này....này...Vị đại ca này, có phải anh thấy không thoải mái ở đâu không?" Tiêu Hòa Nhã vô cùng khẩn trương hỏi, có người bị kích động quá sẽ đột ngột phát bệnh tim, hoặc là xuất huyết não, nhồi máu cơ tim, còn có thể bị trúng gió nữa. Chỉ là, trước mắt cô cũng không có làm chuyện gì để cho bọn họ bị kích thích nha, có phải hai vị đại ca này quá yếu đuối không!

"Anh Long, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Vị tiểu ca ngồi chỗ tài xế quay đầu tránh né ánh mắt vô tội của Tiêu Hòa Nhã, trực tiếp hỏi vị đại ca áo đen sắc mặt đã trắng bệch kia. Bọn họ.....bọn họ tự mình bắt cóc mẹ của con trai Lão đại? Bọn họ còn có đường sống sao?

Người được gọi là Anh Long tháo mắt kính đen của mình xuống, cả người vô lực tựa vào lưng ghế, tên tuổi một đời của hắn ta bị hủy hết rồi! Hắn còn mặt mũi nào đi gặp Giang Đông phụ lão nữa, bọn họ thật vất vả lập công mới có cơ hội tiến vào Liệt Diễm, hôm nay lại bởi vì sai lầm của chính mình mà hủy diệt hầu như không còn.

"Này...này...." Tiêu Hòa Nhã ngày càng không yên lòng, người này làm sao mà nhìn so với cha mẹ chết còn khổ sở hơn vậy? "Vị đại ca này, anh không sao chứ?"

Nghe cô hỏi như thế, anh Long vội vàng cung kính lắc đầu, "Tôi không sao, bây giờ chúng tôi đưa cô trở về!"

"Ách...." Không phải là muốn bắt cóc cô sao?"

"Anh Long, cứ như vậy trở về chúng ta còn có cơ hội sống sót sao?" Tài xế trước mặt lo lắng hỏi.

Anh Long lắc đầu một cái, "Nếu không trở về thì ngay cả hài cốt cũng chẳng còn, cậu cho rằng Lão đại muốn tìm ra một người cần nhiều thời gian như vậy sao?"

"Giao người cho tôi!" Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh chiếc xe của bọn họ, một người đàn ông mặc Tây trang màu xám bạc xuống xe hướng về phía bọn họ lạnh giọng nói.

Anh Long nhìn người trước mặt này, chính là tên liên lạc với bọn họ muốn bắt cóc Tiêu Hòa Nhã, bây giờ đã biết thân phận của Tiêu Hòa Nhã, tất nhiên không thể giao người cho hắn ta được, cũng còn chưa biết quan hệ của người này với Lão đại thế nào, cho nên muốn bắt cóc phu nhân tương lai của Lão đại. Bọn họ dù chết cũng không thả người.

Tiêu Hòa Nhã nhìn người bên ngoài một chút, ngũ quan cân đối cường tráng, chẳng qua là cô cũng không quen người này, vậy thì hắn muốn bắt mình làm cái gì? So với người gọi là anh Long kia, thì người trước mắt này cao to đẹp trai hơn nhiều, hiển nhiên bắt cô vừa không phải vì tiền lại cũng không phải vì sắc, vậy thì vì cái gì?

A Long ngầm dịch chuyển người một chút, cố ý ngăn ở trước mặt Tiêu Hòa Nhã, "Thật xin lỗi, chúng tôi bắt nhầm người rồi!"

"Cô ta giống với người trong hình, các người không bắt nhầm, chính là cô ta!" Người kia đứng thẳng tắp, lạnh lùng nói.

"Cuộc giao địch này hủy bỏ!" A Long trấn định bình tĩnh nói, bất kể thế nào cũng không thể giao người.

"Cũng không phải do anh quyết định!" Trong tay người kia, một thanh súng lục màu đen nhắm thẳng vào A Long. "Mau giao người ra đây, tôi có thể nể tình tha cho các người một con đường sống!"

Sắc mặt A Long cùng người tài xế trên xe chợt trắng bệch, bọn họ vẫn mới chỉ ở cấp độ chơi đao, loại súng cao cấp này bọn họ còn phải tu luyện thêm chút nữa mới có cơ hội đụng đến, chẳng qua là người kia không thể giao ra, coi như có mất mạng cũng không thể, thân thể A Long run rẩy nhưng lại vẫn không chịu dịch chuyển người chút nào, gắt gao ngăn cản Tiêu Hòa Nhã ở phía sau, không để cho người đàn ông kia có cơ hội được như ý.

Tiêu Hòa Nhã cho dù đầu óc không được linh hoạt cho lắm cũng nhận ra được người đàn ông trước mắt này mới chính là hung thủ phía sau muốn bắt cóc cô, chỉ là...Vị đại ca áo đen này lại chặn hết toàn bộ tầm mắt của cô, cô một chút cũng không nhìn thấy rõ dáng dấp của người kia, chỉ có thể nghe thấy âm thanh lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào. Được rồi, khiến cho bọn cướp có tình cảm với cô quả thật làm cho người ta có hơi khó chịu, chẳng qua cô chỉ là một người dân hiền lành an phận, làm sao lại trêu chọc tới bọn người lợi hại như thế chứ?

"Tôi nói hủy bỏ cuộc giao dịch này, tiền đặt cọc của anh chúng tôi sẽ bồi thường gấp ba. Còn người bất kể thế nào cũng không thể giao cho anh được!" A Long nhìn nòng súng của người kia, cố nén sợ hãi nói, nếu bọn họ ban đầu quyết định ra nhập Liệt Diễm thì không thể phá hủy ước nguyện ban đầu làm tổn thường người của Liệt Diễm.

"Bịch!" Một tiếng, người kia giương súng về phía A Long bắn một phát vào bả vai của anh ta.

A Long cắn chặt răng chịu đau, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, nhưng cố nhịn không kêu một tiếng. Ngược lại Tiêu Hòa Nhã đau lòng kêu to, nhìn bả vai máu chảy ra ào ạt, trong đầu trống rỗng lại cưỡng ép mình phải tỉnh táo, phát hiện càng sợ càng không làm được gì. Không để ý tới sự ngăn cản của A Long xuống xe.

"Tôi ở đây, anh hãy để cho bọn họ đi đi!" Tiêu Hòa Nhã xuống xe cùng người đàn ông kia bốn mắt nhìn nhau. Người này cũng cao tương đương với Hiệu trưởng, tầm một mét tám, chẳng qua so với dáng người gầy gò của Hiệu trưởng, người này có vẻ bền chắc hơn, chỉ là ánh mắt quá lạnh không có độ ấm giống như Hiệu trưởng. "Tôi đi với anh!"
Bình Luận (0)
Comment