Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 218

Ánh trăng sáng ngời của biển Aegean không thể xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh dương trên cửa sổ hình vòm, bóng đêm trùm lên khách sạn màu trắng, trình diễn khúc nhạc đêm cực kỳ triền miên. Mỗi một âm thanh va chạm, mỗi một rên rỉ nghiền nát, cũng là âm thanh thiên nhiên nguyên thủy tự nhiên, giống như biển Aegean, vẻ đẹp nguyên sơ nhất. Thủy triều lên cao, chìm đắm đổ xuống, tạo thành khúc nhạc tuyệt vời nhất, lượn vòng không dứt, dư vị vô cùng…

Sau một đợt tấn công khua chiêng gõ trống, bùng nổ, tĩnh lặng…

Cô và anh ôm chặt nhau không rời…

“Lãnh Ngạn, ngày mai chúng ta sẽ trở về sao?” Trên da thịt Duy Nhất ửng hồng nhuốm tầng mồ hôi cuộn tròn trong ngực Lãnh Ngạn.

“Đúng vậy, chúng ta ra ngoài đã hơn mười ngày rồi, không muốn trở về?” Lãnh Ngạn khẽ hôn lên trán cô.

“Ừm! Cuộc sống như vậy rất khó được!”

Mười mấy ngày nay, bọn họ sống đơn giản khác thường. Ban ngày mướn du thuyền của nhà thuyền địa phương rong chơi trong biển rộng xanh thẳm, hoặc đi dạo chung quanh đường phố die enda anle equu ydonn cổ xưa, mỗi một món ăn ngon trong phòng trắng nhỏ kia cũng được bọn họ nếm một lần, có lúc nói chuyện với người bản đại khi nhàn tản phơi nắng. Ban đêm, có lúc đi bờ cát ngắm ánh trăng, có lúc đi quán bar địa phương, không để uống rượu, chỉ vì những phong cách kỳ lạ của nước khác, sau đó yêu nhiệt liệt, yêu mạnh mẽ, Duy Nhất cảm giác mười mấy ngày nay mình sắp bị anh hòa tan…

Đều nói mặt trời mọc ở biển Aegean là đẹp nhất, nhưng bọn họ không đi, cho dù muốn đi, Duy Nhất cũng không rời giường được…

Cuộc sống như thế có bao nhiêu đẹp đẽ? Duy Nhất không nói được, giống như bốc hơi khỏi con người, lại giống như ẩn trốn ở thế ngoại đào nguyên, rời xa những hấp dẫn của tranh đấu, hoàn toàn bị cách sống nhàn nhã ở biển Aegean đồng hóa rồi, thật sự không biết trở về còn có thể thích ứng được với cuộc sống bên đó không.

“Thích, sau này chúng ta có thể thường đến, mang theo bé cưng.” Lãnh Ngạn vuốt ve lưng sáng bóng của cô.

“Như vậy còn muốn bé cưng, có phải có bé cưng rồi anh sẽ không yêu em không?” Duy Nhất cong môi lên.

Lãnh Ngạn thuận thế mổ nhẹ lên môi cô, “Có không? Em là đứa bé chưa trưởng thành.”

Duy Nhất híp mắt cười khoa trương, “Em sáu mươi tuổi vẫn là dáng vẻ này, anh phải dụ dỗ em như bây giờ!”

“Vâng! Tuân lệnh, bây giờ ngủ đi! Sáng sớm ngày mai ăn điểm tâm Hy Lạp, qua khách sạn năm nhà ăn ngon, nhớ mua cho anh!”

“Tại sao là em?” Duy Nhất không phục.

“Chúng ta đánh cuộc mà! Người nào cầu xin tha thứ trước người đó mua bữa sáng, vừa rồi ai nói không được, không cần…” Lãnh Ngạn cười đến xấu xa.

“Em có nói như vậy sao?” Duy Nhất nháy mắt, dáng vẻ rất thuần khiết.

“Chưa nói… Vậy chúng ta làm lại?” Duy Nhất lại còn khiêu khích.

Duy Nhất cuống quýt đẩy tay anh ra, “Em không muốn, thật sự không được rồi!”

Lãnh Ngạn cười to, “Đây chính là tự em nói không được đấy!”

Duy Nhất che miệng, than vãn bị lừa!

“Thôi! Hay để anh đi mua! Ai bảo em là bảo bối ngốc của anh!” Lãnh Ngạn hiền từ nhìn cô.

Cô níu cổ anh, hôn tới tấp lên mặt anh, “Lãnh Ngạn, em biết ngay anh tốt nhất!”

“Anh đau lòng em, mới vừa rồi cực khổ!” Lãnh Ngạn lại gần hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của cô.

Duy Nhất mắc cỡ vùi mặt vào trong lòng anh, nghĩ tới nên nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, cái tên biển Aegean này thật đẹp, nhất định có liên quan đến một truyền thuyết đẹp đúng không?”

Lãnh Ngạn suy nghĩ một chút, “Truyền thuyết về biển Aegean có rất nhiều, vốn đều liên quan đến tình yêu, một trong số đó là, Cầm là nhạc công nổi danh của Hy Lạp. Mến mộ danh cô, Quốc vương trẻ tuổi yêu cô. Tình yêu của Cầm và Quốc vương lại không bị hoàng thất ngăn trở. Trong tiếng chúc phúc của người dân và tất cả vương tôn quý tộc Cầm được nhận vào cung đình.”

“Sau nước Lâm vốn rất thân thiện đột nhiên phát động chiến tranh đáng sợ, vì an toàn của con dân Quốc vương không thể không lập tức lao ra chiến trường. Trong đêm tân hôn ngài rời khỏi cô gái yêu sâu đậm. Mỗi ngày Cầm đều đến nơi mình từng cùng ngài hẹn ước chơi đàn cho Quốc vương ở phương xa, nhưng đợi được lại là ngài chết trên sa trường.”

“Vào hôm đó Cầm phủ thêm chiến bào nhuốm máu của Quốc vương, dùng ngón tay gảy dây đàn chỉ huy chiến trường dieendaanleequuydonn tàn khốc. Khi cả nước vui mừng chiến thắng, trong bầu trời bao la vạn dặm không một bóng mây, chiến bào của Quốc vương trong lòng Cầm lại bị từng giọt nước trong suốt ướt đẫm.”

“Mỗi tối Cầm sẽ khảy đàn hướng về trời đêm, cô hy vọng trên đường lên trời Quốc vương có thể nghe thấy. Mà mỗi sáng sớm, cô lại đi khắp nơi thu thập sương rải rác, co biết đó là tình yêu Quốc vương đáp lại cho mình.”

“Cuối cùng, sau nhiều năm, cho đến khi cô ngủ vĩnh viễn không tỉnh lại, mọi người dùng 521 vạn 3344 bình sương sớm Cầm đã thu thập đổ lên chỗ cô ngủ say. Khi giọt sương cuối cùng rơi xuống, kỳ tích đã xảy ra.”

(*) 5213344: Em yêu anh đời đời kiếp kiếp (521 có phát âm wu er yi gần giống wo ai ni – em (anh) yêu anh (em) – 3344 生生世世 đời đời kiếp kiếp)

“Bên trong mộ phần của Cầm chảy ra một dòng suối trong, ôm lấy thân thể cô. Từ suối nguồn biến thành dòng suối, từ suối thành sông, từ sông thành biển. Từ đó Hy Lạp có biển trong suốt. Mọi người cũng gọi nó là ‘Biển Aegean’.”

(*) Biển Aegean: Biển của tình yêu

Duy Nhất nghe xong chảy nước mắt, “Thật là chuyện xưa đẹp, nhưng sao thê lương, tại sao tình yêu đẹp như vậy cũng thê lương…”

Trong lòng Lãnh Ngạn xẹt qua chút đau, ôm chặt Duy Nhất, “Đứa ngốc, chỉ là chuyện xưa, tình yêu của chúng ta, nhất định hạnh phúc hoàn mỹ!”

“Lãnh Ngạn… Cầm yêu Quốc vương, biển Aegean là biển của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ nghe thấy lời thề của chúng ta, chứng kiến tình yêu của chúng ta!” Duy Nhất cắn môi, kiên định lòng tin của mình.

“Biết rồi, đương nhiên hiểu!” Lãnh Ngạn vỗ nhẹ lưng cô, nhìn cô dần khép mí mắt, tiến vào giấc mộng đẹp trong lòng mình.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Duy Nhất quả nhiên không thấy Lãnh Ngạn, nhất định đã đi mua bữa sáng!

Cô rửa mặt ra cửa, chuẩn bị cho anh ngạc nhiên, phát hiện Lãnh Ngạn đang ở sau cột nhà hàng ăn sáng, hình như đang gọi điện thoại…

Bình Luận (0)
Comment