Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 219

Cô lặng lẽ đến gần, mà Lãnh Ngạn không phát hiện, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh gọi điện thoại của anh, cô quyết định hay là chờ anh gọi xong điện thoại rồi gọi anh.

Vốn vô ý nghe lén điện thoại của anh, nhưng trong lúc vô tình nghe tên của cô, liên quan đến cô?

Không kiềm chế được dựng thẳng lỗ tai.

“Chí Dương, vậy rốt cuộc bây giờ tôi có trở về không?”

Thì ra là điện thoại của Cầu Chí Dương!

Không phải quyết định sẽ về sao?

Tại sao muốn thay đổi?

Cô không biết Cầu Chí Dương nói cái gì, Lãnh Ngạn trả lời, “Nếu bây giờ thật sự huyên náo xôn xao dư luận mà tôi còn không về, tôi vốn chính là sợ nhất vụ án tai nạn xe cộ của mẹ Duy Nhất bị lật ra lần nữa, mới mang Duy Nhất tới Hy Lạp.”

Vụ án tai nạn xe cộ?

Trong lòng Duy Nhất dâng lên một bóng ma, chẳng lẽ vụ án tai nạn xe cộ của mẹ có gì kỳ quái sao?

Không chỉ đơn giản là ngoài ý muốn như vậy?

Thì ra không phải Lãnh Ngạn thật tâm mang cô đi hưởng tuần trăng mật…

Cô không khỏi nín thở, trầm ngâm yên lặng nghe.

“Chí Dương, nếu như Duy Nhất biết vụ án tai nạn xe cộ của mẹ cô ấy tôi cũng có phần không rõ ràng, cô ấy tuyệt đối không thể nào tha thứ cho tôi…”

Câu kế tiếp Duy Nhất nghe không lọt nữa, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới là tiếng gầm rú…

Thì ra tai nạn xe cộ của mẹ quả thật không phải ngoài ý muốn, là ai muốn đẩy mẹ vào chỗ chết?

Nhà họ Cầu! Nhất định là nhà họ Cầu!

Mà quan hệ của Lãnh Ngạn với nhà họ Cầu luôn tốt như vậy, cho nên cũng tham dự vào!

Thì ra tất cả đều là âm mưu!

Điều kiện giao dịch khi kết hôn của cô và anh chính là bảo vệ mẹ của cô không có việc gì, nhưng mà, không ngờ anh lại là người hại chết mẹ của cô, sau đó còn luôn miệng nói yêu cô!

Mà cô, lại còn coi anh như người thân duy nhất trên thế giới này!

Nghĩ đến tối hôm qua còn thề son sắt dieendaanleequuydonn trước biển Aegean với anh, tức giận và hối tiếc tràn đầy óc, thật sự buồn cười quá, thì ra khoảng cách giữa người thân và kẻ thù chỉ trong gang tấc!

Cô che miệng lại, hít thở dữ dội, ngực giống như sắp nổ tung, đợi thêm nữa, cô nhất định sẽ xông lên xé rách mặt của anh!

Xoay người, chạy thẳng một hơi đến biển Aegean, miệng há to hít thở gió biển, để ánh sáng sớm lạnh lùng rót vào trong phổi, dập tắt những lửa giận kia.

Bên tai lại vang lên từng tiếng sóng vỗ đêm hôm qua, từng tiếng lời thề. “Biển Aegean làm chứng, Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán giận không hối hận!”

Nước mắt cuối cùng chảy xuống theo gương mặt, nhìn ra biển khơi, cô ra sức hô to đè nén trong đáy lòng: “Lãnh Ngạn! Tôi hận anh! Tôi hận anh!”

Biển Aegean vẫn là biển của ngày hôm qua, bầu trời vẫn màu xanh thuần túy, chỉ có điều lời thề đã sửa đổi…

Hai đầu gối cô mềm nhũn, quỳ rạp xuống trên bờ cát, hoa cát tối hôm qua ở dưới kia, theo thủy triều lên xuống đã sớm không biết đi đâu, trong lòng đau như nước biển gào thét mãnh liệt…

“Mẹ! Nói cho con biết nên làm cái gì? Tại sao để một vấn đề khó khăn như vậy cho con?’ cô nhìn bầu trời rơi lệ, mẹ ở trên thiên đường không thể cho cô bất kỳ chỉ dẫn rõ ràng gì…

Không! Cô tận mắt nhìn thấy mẹ té dưới bánh xe, khoảnh khắc đó, toàn cảnh máu tươi khắc sâu nhất trong trí nhớ của cô, cô không thể nào quên! Càng không thể tiếp tục ở chung một chỗ với người đã chà đạp lên máu tươi của mẹ, cô không làm được!

Lau khô nước mắt, lại một lần nữa nói với bản thân, Nhiễm Duy Nhất, không cho khóc! Bây giờ mày thật sự cô đơn rồi, không vướng mắc gì nữa, không còn tư cách để khóc, chỉ có thể cười tiếp tục đi tới! Rồi sau đó, lưu luyến nhìn biển Aegean một lần cuối, đá quý óng ánh màu xanh lam như một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, chỉ còn lại nỗi đau…

Trở lại khách sạn, Lãnh Ngạn die enda anle equu ydonn không ở đây, điện thoại di động của cô có vô số cuộc gọi nhỡ, nghĩ là Lãnh Ngạn trở lại phát hiện cô không ở đây đã gọi điện thoại đến phát nổ, bây giờ chắc đi ra ngoài tìm cô?

Không hề ngẫm nghĩ nữa, vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, trong phòng, áo khoác của anh, dao cạo dâu của anh, túi du lịch của anh đau nhói ánh mắt cô thật sâu, cứ đi như vậy?

Rõ ràng rất hận anh, rời đi sao lại khó như vậy?

Không! Không thể rơi lệ nữa! Chịu đựng ánh mắt đau xót, cô lấy ra một cây bút, viết mấy chữ trên tờ giấy trắng thật to: Lãnh Ngạn, tôi hận anh! Đừng để cho tôi gặp anh!

Ném bút xuống, nhẫn tâm lao ra khỏi phòng, chạy vào trong gió sớm biển Aegean, những hơi thở sáng sớm xen lẫn ánh mặt trời đã không còn hương thơm vui vẻ nữa…

Lãnh Ngạn mua bữa sáng trở lại, giống như thường ngày định vén chăn lên chọc bảo bối Duy Nhất của anh, nhưng lại phát hiện trong chăn trống không. Anh cười, hôm nay cô nhóc dậy thật sớm!

Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cô, “Baby, em chính là duy nhất của anh…”

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, ánh đỏ chợt lóe chợt tắt ở chỗ hẻo lánh trên bàn, cô lại không mang điện thoại di động!

Suy nghĩ một chút, ra cửa dọc theo đường phố cổ xưa tìm kiếm khắp nơi, đều không có kết quả, anh bắt đầu hơi nóng nảy, trở lại khách sạn hỏi nhân viên phục vụ, “Thấy phu nhân của tôi về chưa?”

Nhân viên phục vụ ngẫm nghĩ lại, “Vừa rồi giống như đeo túi xách rời đi…”

Lãnh Ngạn căng thẳng trong lòng, dâng lên dự cảm xấu, chạy nhanh về phòng...

Toàn bộ đồ của cô đã không thấy, tờ giấy trắng trên bàn kia đâm nhói trái tim anh, anh biết, có thể Duy Nhất đã nghe được cuộc điện thoại của anh rồi…

Lần nữa gọi điện thoại di động cho cô, nhưng cứ tắt máy…

Anh cảm giác mình sắp điên rồi, lập tức chạy đến sân bay Athen, nhưng lại nghe tin xấu: Một giờ trước máy bay cất cánh từ sân bay Athen đã gặp tai nạn…

Cả sân bay rơi vào hỗn loạn, tay anh buông lỏng, hành lý rơi xuống đất, cả người hoàn toàn tiến vào trạng thái không trong lượng, đại não ngừng suy nghĩ, tim ngừng đập, sắp lập tức hít thở không thông mà chết…

Nếu quả thật phải chết, vậy hãy để cho anh chết! Trong ngày sinh nhật lần thứ ba mươi hai tuổi anh đã từng cầu nguyện!

Rốt cuộc ông trời có mắt không? Duy Nhất đã làm sai điều gì mà như vậy với cô?

Anh khổ sở nhắm hai mắt lại, không, Duy Nhất sai rồi, lỗi duy nhất ở đây chính là không nên yêu anh…

Hồi lâu, anh mới ra đi thăm dò ghi chép của kiểm tra an ninh, trong máy tính lại thể hiện rõ ràng, chuyến bay Duy Nhất ngồi chính là chuyến này…
Bình Luận (0)
Comment