Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng

Chương 12

Tôi tóm lấy Will Solace ở nhà thần Apollo đi cùng, không quên dặn những người còn lại tiếp tục tìm kiếm Michael Yew. Chúng tôi mượn tạm một chiếc Yamaha FZI từ một người chạy mô-tô đang ngủ và phóng đến Khách sạn Plaza với tốc độ đủ khiến mẹ tôi lên cơn đau tim nếu bà biết. Tôi chưa từng lái bất cứ một chiếc mô tô nào trước đây, nhưng nó cũng chẳng khó hơn chút nào so với việc cưỡi một con pegasus.

Dọc đường đi, tôi nhận ra có rất nhiều bệ tượng trống trơn. Kế hoạch hai mươi ba dường như có tác dụng. Tôi chẳng biết liệu cách đó tốt hay xấu nữa.

Chúng tôi đến Khách sạn Plaza chỉ mất có năm phút – một khách sạn bằng đá trắng kiểu cũ với mái có đầu hồi màu xanh dương, tọa lạc ngay góc đông nam của Central Park.

Về mặt chiến thuật mà nói, khách sạn Plaza này không phải là nơi lý tưởng cho sở chỉ huy. Nó không phải là tòa nhà cao nhất trong thành phố hay ở gần trung tâm nhất. Nhưng vẻ cổ kính của nó đã thu hút nhiều á thần nổi tiếng trong nhiều năm, chẳng hạn như ban nhạc The Beatles hay Alfred Hitchcock, vì thế, tôi nghĩ nó chắc hợp với chúng tôi.

Tôi phóng nhanh chiếc Yamaha qua lề đường và đổi hướng đến điểm dừng ở đài phun nước phía bên ngoài khách sạn.

Will và tôi nhảy xuống xe. Bức tượng trên đỉnh đài phun nước nói với xuống. “Ồ, tuyệt. Ta cho là các ngươi cũng muốn ta trông xe cho các ngươi luôn!”

Cô ta là một bức tượng đồng có kích thước thật đang đứng ở giữa một cái đài bằng đá hoa cương. Cô ta chỉ quấn một tấm vải đồng quanh đôi chân mình, và đang cầm một giỏ trái cây kim loại. Tôi chưa bao giờ để ý nhiều đến cô ta trước đây. Nhưng mà trước đây cô ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với tôi.

Tôi hỏi. “Cô có phải là nữ thần Demeter không?”

Lập tức trái táo đồng bay vèo qua đầu tôi.

“Mọi người nghĩ ta là Demeter!” cô ta phàn nàn. “Ta là Pompona, nữ thần no đủ của người La Mã, nhưng sao ngươi lại quan tâm đến? Không ai chú ý đến các tiể thần. Nếu ngươi chú ý đến các tiểu thần, ngươi sẽ không bị thua trong trận chiến này! Ta dành ba lời chúc mừng cho Morpheus và Hecate!”

Tôi nói với cô ta. “Để mắt đến cái xe.”

Pompona nguyền rủa bằng tiếng La Tinh và ném thêm trái cây khi Will và tôi chạy như bay về phía khách sạn.

Thực ra, tôi chưa bao giờ vào hẳn bên trong Khách sạn Plaza. Khu vực sảnh nguy nga với các chùm đèn treo bằng pha lê sang trọng và những người giàu có nằm ngủ la liệt, nhưng tôi không quan tâm lắm đến điều đó. Hai Thợ Săn chỉ cho chúng tôi hướng đi về phía các thang máy và chúng tôi đi thẳng lên dãy phòng penthouse.

Các á thần hoàn toàn chiếm nguyên các tầng trên cùng. Các trại viên và Thợ Săn nằm ngủ trên các ghế sofa, tắm rửa trong các phòng tắm, xé toạc các rèm cửa bằng lụa đắt tiền để băng bó các vết thương và thoải mái dùng snacks và nước ngọt trong quầy bar nhỏ. Hai con sói đang uống nước trong phòng vệ sinh. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khá nhiều người bạn của mình vẫn còn sống sau đêm qua, nhưng ai nấy đều bơ phờ mệt mỏi.

“Percy!” Jake Mason vỗ vào vai tôi. “Bọn tớ nhận được các báo cáo...”

“Để sau đi,” tôi cắt ngang. “Annabeth đâu?”

“Ở ngoài mái hiên. Cô ấy vẫn còn sống, anh bạn, nhưng...”

Tôi gạt Jake đi nhanh ra ngoài.

Nếu lúc khác, tôi sẽ thích khung cảnh nhìn từ mái hiên này. Nó nhìn xuống ngay Central Park. Bầu trời sáng nay trong xanh và rực rỡ – thích hợp cho một chuyến picnic hay đi bộ, hay bất cứ hoạt động nào khác, ngoại trừ việc đánh nhau với quái vật.

Annabeth nằm trên một chiếc ghế dài. Mặt cô ấy xanh mét, lấm tấm mồ hôi. Ngay cả khi cô ấy được quấn trong nhiều tấm chăn, cô ấy vẫn run cầm cập. Silena Beauregard đang dùng khăn mát lau trán cho cô ấy.

“Annabeth...” Tôi nghẹn lời. Cô ấy đã nhận lưỡi dao ấy thay cho tôi. Sao tôi lại để chuyện như thế xảy ra được chứ?

“Có độc trên lưỡi dao,” cô ấy thều thào. “Tớ thật ngốc,

Will Solace thở phào nhẹ nhõm. “Không nặng lắm đâu, Annabeth. Nếu để muộn thêm vài phút nữa thì khó. May nọc độc chưa lên đến vai. Cứ nằm yên nhé. Ai đó làm ơn đưa tớ ít rượu thần nào.”

Tôi đưa cho cậu ta cả một bi đông. Will dùng rượu thần rửa sạch vết thương trong khi tôi nắm chặt tay Annabeth.

“Ôi,” cô ấy rên khẽ. “Ôi, ôi!” Cô ấy nắm các ngón tay tôi chặt đến nỗi chúng biến thành màu đỏ tía, nhưng vẫn nằm yên như Will bảo. Silena thì thầm những lời động viên. Will đặt một ít bột bạc lên vết thương và ngâm nga bằng tiếng Hy Lạp cổ – một bài hát ca ngợi thần Apollo. Sau đó, cậu ta thay băng mới cho cô ấy và run rẩy đứng lên.

Việc trị thương ắt đã làm cậu ta mất khá nhiều năng lượng. Cậu ta trông cũng xanh mét như Annabeth.

“Điều đó sẽ giúp chữa lành,” cậu ta nói. “Nhưng chúng ta sẽ cần thêm vài loại thuốc men của người thường.”

Cậu ta lấy một mẫu giấy in logo của khách sạn, ghi nhanh một vài dòng rồi đưa cho một trong các thành viên nhà nữ thần Athena. “Tiệm thuốc Duane Reade ở Đại lộ Năm. Nếu như mọi khi, tớ sẽ không chôm chỉa...”

Travis xung phong. “Để tớ đi cho.”

Will liếc cậu ta. “Hãy dùng tiền mặt hoặc đồng drachma để trả, bất cứ loại nào cậu có, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp, ta mới làm thế. Tớ có cảm giác chúng ta sẽ có nhiều người hơn để chữa trị đấy.”

Không ai phản đối. Hầu như không có lấy một á thần nào là không bị thương... ngoại trừ tôi.

“Đi thôi, các cậu,” Travis Stoll bảo. “Hãy để cho Annabeth một ít không gian nào. Chúng ta có một tiệm thuốc để đột kích – ý tớ là, đến thăm.”

Các á thần đi vào lại bên trong nhà. Jake Mason nắm lấy vai tôi khi cậu ta rời đi. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau, nhưng mọi thứ đều được kiểm soát. Tớ đang dùng khiên của Annabeth để theo dõi mọi chuyện. Kẻ thù đã rút lui lúc bình minh. Không chắc vì lý do gì, nhưng chúng ta đã có một người gác ở mỗi một cây cầu và đường hầm rồi.”

Tôi đáp. “Cảm ơn cậu.”

Cậu ta gật đầu. “Cậu cứ thong thả nhé.”

Cậu ta đóng lại các cánh cửa thông ra mái hiên – để lại Silena, Annabeth và tôi một mình.

Silena áp một miếng khăn mát lên trán của Annabeth. “Tất cả chuyện này đều là lỗi của tớ.”

“Không phải đâu,” Annabeth yếu ớt nói. “Silena, sao lại là lỗi của cậu được?”

“Tớ chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tốt ở trại,” Silena lí nhí. “Không giống cậu hay Percy. Nếu tớ là một chiến binh giỏi...”

Môi cô ấy run run. Sau cái chết của anh Beckendorf, cô ấy ngày càng trở nên tệ hơn, và mỗi khi tôi nhìn thấy cô ấy, điều đó làm cho tôi lại tức giận thêm một lần nữa. Vẻ mặt cô ấy gợi cho tôi về một tấm kính – như thể cô ấy có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Tôi thề với lòng mình rằng nếu tôi tìm ra được tên gián điệp đã gián tiếp hại chết bạn trai của cô ấy, tôi sẽ đem người đó trở thành đồ chơi gặm cắn của con O’Leary.

“Cậu là một trại viên tuyệt vời mà,” tôi nói với Silena. “Cậu là người cưỡi pegasus giỏi nhất mà chúng ta có được. Và cậu hòa thuận với mọi người. Hãy tin tớ, bất cứ ai làm bạn được với Clarisse đều là thiên tài.”

Cô ấy liếc nhìn tôi như thể tôi vừa mới gợi cho cô ấy một ý tưởng vậy. “Đúng thế! Chúng ta cần mọi người trong nhà thần Ares. Tớ có thể nói chuyện với Clarisse. Tớ biết tớ có thể thuyết phục cô ấy đến giúp chúng ta.”

“Ôi, Silena. Ngay cả khi cậu có thể rời khỏi đảo, Clarisse khá bướng bỉnh. Một khi cô ta giận dữ...”

“Làm ơn đi,” Silena nói. “Tớ có thể sử dụng một con pegasus. Tớ biết đường về trại mà! Hãy để cho tớ thử nhé.”

Tôi liếc mắt trao đổi với Annabeth. Cô ấy gật đầu se sẽ.

Tôi không thích ý tưởng đó. Tôi không nghĩ Silena sẽ có thể thuyết phục được Clarisse tham gia trận chiến này. Mặt khác, hiệnất hay thẫn thờ, điều đó sẽ khiến cô ấy tự làm mình bị thương trong trận chiến. Có lẽ để cô ấy quay trở về trại sẽ mang lại cho cô ấy điều gì đó để tập trung vào.

“Thôi được,” tôi nói với cô ấy. “Tớ cũng không thể nghĩ được người nào tốt hơn để làm chuyện đó.”

Silena ôm lấy tôi. Nhưng rồi cô ấy lúng túng đẩy tôi ra, liếc nhìn về phía Annabeth. “Ừm, tớ xin lỗi. Cám ơn cậu, Percy! Tớ sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”

Khi cô ấy vừa đi, tôi quỳ kế bên và sờ trán Annabeth. Cô ấy vẫn đang sốt cao.

Annabeth thì thầm. “Cậu thật đáng yêu lúc lo lắng. Hai bên lông mày cậu như dính chặt vào nhau.”

“Cậu không được chết trong khi cậu còn nợ tớ một lời hứa đấy,” tôi nói. “Sao cậu lại đỡ con dao đó thay cho tớ?”

“Cậu cũng sẽ làm như thế đối với tớ.”

Điều đó thật chính xác. Tôi đoán cả hai chúng tôi đều hiểu rõ điều đó. Thế nhưng, tôi cảm thấy như ai đó đang dùng một cây gậy kim loại lạnh lẽo chọc chọc vào trái tim tôi. “Sao cậu biết được?”

“Biết gì cơ?”

Tôi nhìn quanh để chắc rằng chỉ có một mình bọn tôi. Rồi tôi nghiêng đầu sát vào và thì thầm: “Gót chân Achilles của tớ. Nếu cậu không đỡ con dao đó, tớ ắt hẳn đã chết.”

Cô ấy nhìn xa xăm. Hơi thở cô ấy có mùi nho, có lẽ đến từ rượu thần. “Tớ không biết, Percy à. Tớ chỉ có cảm giác cậu gặp nguy hiểm thôi. Đó... đó là chỗ nào thế?”

Đáng lẽ tôi không được nói ra nơi đó với bất cứ ai. Nhưng đây là Annabeth. Nếu tôi không tin cô ấy, tôi không còn biết tin vào bất cứ ai.

“Ở ngay thắt lưng tớ.”

Cô ấy nhấc tay mình lên. “Ở đâu? Ở đây à?”

Cô ấy đặt tay lên cột sống của tôi và da tôi ngứa ran. Tôi di chuyển các ngón tay của cô ấy đến nơi gắn chặt tôi với giới con người của tôi. Một dòng điện cả ngàn vôn chạy khắp người tôi.

“Cậu đã cứu tớ,” tôi nói. “Cảm ơn cậu.”

Cô ấy rụt tay về nhưng tôi nắm chặt nó.

“Vậy cậu nợ tớ,” cô ấy yếu ớt nói. “Có gì mới không?”

Chúng tôi cùng ngắm mặt trời lên trên bầu trời thành phố. Đáng lẽ giờ này, giao thông sẽ rất náo nhiệt. Nhưng hôm nay, không một tiếng còi xe, không có một đám đông nào vội vội vàng vàng dọc trên các vỉa hè.

Tôi có thể nghe thấy tiếng còi báo chống trộm của một chiếc xe hơi từ phía xa xa vang vọng khắp các con đường. Một cuộn khói đen bốc lên bầu trời đâu đó phía trên Harlem. Tôi tự hỏi không biết có bao nhiêu bếp lò vẫn còn đỏ lửa khi câu thần chú của Morpheus bắt đầu có tác dụng. Bao nhiêu người ngủ giữa buổi cơm tối. Chẳng mấy chốc sẽ có thêm nhiều ngọn lửa. Mọi người ở New York đang gặp nguy hiểm – và mạng sống của tất cả họ phụ thuộc vào chúng tôi.

“Cậu đã hỏi tớ tại sao thần Hermes lại nổi giận với tớ,” Annabeth nói.

“Này, cậu cần nghỉ ngơi...”

“Không, tớ muốn kể cậu nghe. Chuyện đó đã làm tớ áy náy trong một quãng thời gian dài.” Cô ấy dịch vai và cau mày lại. “Năm ngoái, Luke đã đến San Francisco tìm tớ.”

“Đích thân?” Tôi có cảm giác như thể cô ấy vừa nện cho tôi một búa vào đầu. “Hắn ta đã đến nhà cậu sao?”

“Chuyện đó xảy ra trước lúc chúng ta đi vào Mê Cung, trước khi...” Cô ấy ngập ngừng, nhưng tôi biết cô ấy định nói: trước khi hắn ta biến thành Kronos. “Anh ấy đến với một lá cờ ngừng bắn. Anh ấy nói anh ấy chỉ muốn có năm phút để nói chuyện. Anh ấy trông rất hốt hoảng, Percy. Anh ấy nói với tớ rằng Kronos sẽ dùng anh ấy để chiếm lĩnh thế giới. Anh ấy nói muốn chạy trốn, giống như ngày xưa vậy. Luke muốn tớ đi cùng với anh ấy.”

“Nhưng cậu đã không tin hắn ta.”

“Tất nhiên tớ không tin. Tớ nghĩ đó là một cái bẫy. Với lại... ừm, có rất nhiều chuyện đã thay đổi kể từ những ngày xưa đó. Tớ đã bảo với Luke rằng không đời nào tớ làm thế. Anh ấy đã nổi giận. Anh ấy nói... anh ấy nói tớ có lẽ nên hạ anh ấy ngay lúc ấy, vì đó là cơ hội cuối cùng tớ có được.”

Trán Annabeth lại đổ mồ hôi. Câu chuyện đã lấy rất nhiều năng lượng của cô ấy.

“Được rồi,” tôi nói. “Hãy cố nghỉ một lát đi.”

“Cậu không hiểu, Percy. Thần Hermes nói đúng. Có lẽ nếu tớ đi với anh ấy, biết đâu tớ có thể làm anh ấy đổi ý. Hoặc... hoặc giả tớ có dao. Còn Luke đến tay không. Tớ có thể...”

“Giết hắn ta ư?” tôi nói. “Cậu biết điều đó là không đúng cơ mà.”

Annabeth nhắm nghiền mắt lại. “Luke đã nói Kronos sẽ sử dụng anh ấy như một hòn đá lót đường. Đó là những lời chính xác mà Luke đã nói. Kronos sẽ dùng Luke, và trở nên ngày càng mạnh hơn.”

“Hắn ta đã làm thế,” tôi nói. “Hắn ta đã chiếm giữ cơ thể của Luke.”

“Thế nếu thân xác của Luke chỉ là vật trung gian? Nếu lỡ Kronos có một kế hoạch để trở nên ngày càng mạnh hơn thì sao? Tớ có thể đã ngăn được anh ấy. Cuộc chiến này xảy ra đều là lỗi của tớ.”

Câu chuyện của cô ấy khiến tôi cảm giác như thể tôi đã quay lại với Sông Styx, từ từ tan rã. Tôi nhớ mùa hè năm ngoái, khi vị thần hai đầu Janus cảnh báo Annabeth rằng cô sẽ phải đưa ra một quyết định quan trọng – và điều đó đã xảy ra sau khi cô ấy đã gặp Luke. Thần Pan cũng đã nói điều gì đó với cô ấy: Con sẽ đóng một vai trò rất lớn, dù đó không phải là điều con vẫn tưởng tượng.

Tôi muốn hỏi cô ấy về cảnh mộng nữ thần Hestia đã cho tôi thấy, về những ngày đầu khi cô ấy ở cùng Luke và Thalia. Tôi biết điều đó có liên quan gì đó với lời tiên tri của tôi, nhưng tôi không hiểu đó là gì.

Trước khi tôi có thể gom góp được đủ can đảm thì cửa mái hiên được mở ra. Connor Stoll bước qua.

“Percy.” Cậu ta liếc nhìn Annabeth, như thể cậu ta không muốn nói bất cứ điều gì xấu trước mặt, nhưng tôi biết cậu ta sẽ không mang đến tin gì tốt lành. “Con O’Leary vừa mới quay về cùng với Grover. Tớ nghĩ cậu nên nói chuyện với cậu ta ngay.”

Grover đang ăn nhẹ trong phòng khách. Cậu ấy mặc áo sơmi có vỏ bọc bảo vệ được làm từ vỏ cây và các dây buộc xoắn, sẵn sàng cho trận chiến. Chiếc dùi cui gỗ và các ống sáo sậy được treo lủng lẳng ở dây thắt lưng.

Nhà nữ thần Demeter đã làm ra mọi loại thức ăn dành cho tiệc đứng từ các bếp của khách sạn – mọi thứ từ pizza đến kem dứa. Không may, Grover lại đang ăn đồ đạc trong phòng. Cậu ấy đã nhai ngốn ngấu lông vũ từ một miếng lót ghế xinh đẹp và giờ đang gặm nốt thành ghế.

“Anh bạn,” tôi nói, “chúng ta chỉ mượn nơi này mà thôi.”

“Beeee...!” Những chiếc lông vũ dính đầy mặt cậu ấy. “Xin lỗi, Percy. Chỉ là... đồ đạc thuộc Louis thứ 16... Ngon tuyệt. Với lại, tớ hay gặm đồ đạc mỗi khi tớ...”

“Khi cậu lo sợ,” tôi nói. “Ừm, tớ biết điều đó. Thế có chuyện gì nào?”

Cậu ấy gõ móng lóc cóc xuống sàn. “Tớ nghe nói Annabeth bị thương. Thế cô ấy...?”

“Cô ấy sẽ ổn thôi. Cô ấy đang nằm nghỉ.”

Grover hít thật sâu. “Thật tốt. Tớ đã huy động hầu hết các tinh linh tự nhiên trong thành phố – ừm, những người sẽ nghe lời tớ.” Cậu ấy xoa xoa đầu. “Tớ đã không biết là quả đấu có thể đau đến thế. Nhưng dù sao, bọn tớ sẽ giúp hết mức bọn tớ có thể.”

Cậu ấy kể cho tôi nghe về các vụ giao tranh nhỏ mà họ gặp phải. Phần lớn họ kiểm soát khu phố trên nơi chúng tôi không có đủ á thần. Những con chó ngao địa ngục xuất hiện ở tất cả mọi nơi, di chuyển trong bóng tối vào bên trong phòng tuyến của chúng tôi, và các nữ thần cây cùng các thần rừng đã chống trả lại chúng. Một con rồng nhỏ đã xuất hiện ở Harlem và mười hai nữ thần rừng đã chết trước khi con quái vật bị đánh bại hoàn toàn.

Khi Grover thao thao kể, Thalia cùng hai phụ tá bước vào. Cô ấy gật đầu với tôi, đi ra ngoài thăm Annabeth và trở vào ngay. Cô ấy lắng nghe Grover hoàn thành bản báo cáo – tình tiết ngày càng xấu

“Bọn tớ đã mất đi hai mươi thần rừng khi chống lại một vài tên khổng lồ ở Fort Washington,” cậu ấy nói bằng giọng run rẩy. “Gần một nửa trong số họ là anh em bà con với tớ. Cuối cùng, các linh tinh sông đã dìm chết các gã khổng lồ đó, nhưng...”

Thalia khoác cây cung lên vai. “Percy, các cánh quân của Kronos vẫn tiếp tục tụ tập quanh mọi cây cầu và đường hầm. Và Kronos không phải là Titan duy nhất. Một trong các Thợ Săn của tớ đã phát hiện một người đàn ông khổng lồ trong bộ áo giáp vàng đang duyệt binh ở Jersey Shore. Tớ không biết hắn là ai, nhưng năng lượng tỏa ra thì chỉ là thần Titan hoặc một vị thần mới có.”

Tôi nhớ đến gã Titan vàng trong giấc mơ của tôi – cái gã trên núi Othrys, người đã biến thành các ngọn lửa trước khi biến mất.

“Tuyệt,” tôi nói. “Có thêm tin tốt nào nữa không?”

Thalia nhún vai. “Bọn tớ đã cô lập các đường hầm của đường tàu điện ngầm vào Manhattan. Những người đặt bẫy giỏi nhất trong nhóm sẽ đảm trách việc ấy. Ngoài ra, hình như đối phương đang chờ đến tối nay để tấn công tiếp. Tớ nghĩ Luke...” Cô ấy ngừng lại. “... ý tớ là Kronos cần tái tổ chức đội hình đội ngũ sau mỗi trận đánh. Hắn vẫn chưa thật thích ứng với cơ thể mới. Để làm thời gian quanh thành phố chậm lại, hắn cũng đã mất khá nhiều sức mạnh.”

Grover gật đầu. “Phần lớn các cánh quân của hắn đều mạnh hơn vào ban đêm. Nhưng chúng sẽ quay trở lại sau khi mặt trời lặn.”

Tôi cố suy nghĩ một cách rõ ràng. “Được rồi. Có ai nghe tin gì về các thần không?”

Thalia lắc đầu. “Tớ biết nữ thần Artemis sẽ đến đây ngay nếu cô ấy có thể. Cả nữ thần Athena cũng thế. Nhưng thần Zeus đã ra lệnh cho họ phải ở bên cạnh ông ta. Tin cuối cùng tớ biết là Typhon đang tàn phá Thung lũng sông Ohio. Theo dự báo, vào trưa nay hắn sẽ đến dãy Appalachian.”

Tôi nhẩm tính. “Vậy chúng ta có thêm hai ngày nữa trước khi hắn ta đến được đây.”

Jake Mason hắng giọng. Cậu ta chỉ đứng đó và im lặng khiến tôi gần như quên mất cậu ta vẫn còn ở trong

“Percy, còn điểm này cần lưu ý,” cậu ta nói. “Cái cách Kronos xuất hiện ở Cầu Williamsburg, như thể hắn ta đã biết được cậu sẽ đến đó. Và hắn đã đưa quân đến các điểm yếu nhất của chúng ta. Ngay khi chúng ta dàn trận, hắn ta thay đổi chiến thuật. Hắn ta hầu như không đến Hầm Lincoln, nơi các Thợ Săn là những chiến binh mạnh mẽ. Hắn chỉ đi đến những điểm yếu nhất của chúng ta như thể hắn đã biết trước điều đó.”

“Như thể hắn ta có được thông tin nội bộ,” tôi nói. “Gián điệp.”

Thalia hỏi. “Gián điệp nào?”

Tôi kể cho cô ấy nghe về mặt dây đeo bằng bạc mà Kronos đã đưa cho tôi xem, thiết bị liên lạc với Kronos.

“Điều đó thật tệ,” cô ấy nói. “Rất xấu.”

Jake nói thêm. “Người đó có thể là bất cứ ai. Tất cả chúng ta đều có mặt ở đó khi Percy ra lệnh.”

“Nhưng chúng ta có thể làm gì?” Grover hỏi. “Lục soát từng á thần cho đến khi chúng ta tìm thấy mặt dây đeo bạc hình lưỡi hái?”

Tất cả đều nhìn tôi, chờ đợi một quyết định cuối cùng của tôi. Tôi không thể để cho mọi người thấy sự hoang mang mà tôi cảm thấy, ngay cả khi mọi việc dường như trở nên ngày càng vô vọng.

“Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu,” tôi nói. “Chúng ta không thể bị ám ảnh về chuyện gián điệp. Nếu chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, chúng ta chỉ đang tự chia rẽ chính chúng ta. Các cậu đã thể hiện rất tuyệt vào tối qua. Tớ không thể đòi hỏi một đội quân nào dũng mãnh hơn thế này. Chúng ta hãy luân phiên canh gác. Hãy cố gắng nghỉ ngơi mỗi khi các cậu có thể. Chúng ta sẽ có một đêm dài phía trước đang đợi.”

Các á thầm lầm bầm đồng ý. Họ chia nhau đi các ngả: người đi ngủ, người đi ăn hoặc sửa sang vũ khí.

Thalia bảo. “Cả cậu nữa Percy. Bọn tớ sẽ để mắt đến mọi việc. Ngả lưng chút đi. Bọn tớ cần cậu thật sung sức vào tối nay.”

Tôi đã không cãi nửa lời. Tôi tìm thấy một phòng ngủ gần nhất và thả người xuống chiếc giường có màn che. Tôi nghĩ tôi quá căng thẳng nên không tài nào ngủ được, nhưng hai mắt tôi nhắm tít lại ngay lập tức.

Trong giấc mơ của mình, tôi nhìn thấy Nico di Angelo đang ở một mình trong vườn thượng uyển của thần Hades. Cậu ta đang đào một cái lỗ trong các luống hoa của nữ thần Persephone. Tôi chắc chắn rằng điều này sẽ không làm cho hoàng hậu vui sướng một chút nào.

Cậu ta đổ một ly rượu xuống hố và bắt đầu ngâm nga. “Hãy để người chết được nếm lại. Hãy để họ trỗi dậy và nhận lấy lễ vật này. Maria di Angelo, hãy xuất hiện!”

Khói trắng tụ tập lại. Một hình người được hình thành, nhưng đó không phải là mẹ của Nico. Đó là một cô gái có mái tóc đen, làn da màu ô-liu, và mặc quần áo màu bạc của một Thợ Săn.

“Chị Bianca,” Nico nói. “Nhưng...”

Đừng triệu hồn của mẹ chúng ta, Nico, cô ấy cảnh báo. Bà ấy là một linh hồn mà em bị cấm nhìn thấy.

“Tại sao chứ?” cậu ta gặng hỏi. “Cha chúng ta đang giấu giếm chuyện gì thế?”

Sự đau khổ, Bianca nói. Sự thù hận. Một lời nguyền liên quan đến lời Đại Tiên Tri.

“Ý chị là gì ạ?” Nico nói. “Em cần phải biết!”

Điều đó chỉ mang lại đau khổ cho em mà thôi. Hãy nhớ những gì chị đã nói: ôm lấy các hận thù là một sai lầm gây chết người đối với những đứa con của thần Hades.

“Em biết điều đó,” Nico nói. “Nhưng em đã không giống như trước, chị Bianca. Ngừng việc cố bảo vệ em đi!”

Em trai, em không hiểu...

Nico vụt tay mình qua màn sương, và hình ảnh Bianca biến mất.

“Maria di Angelo,” cậu ta lại lập lại. “Hãy nói chuyện với con!”

Một hình ảnh khác hiện lên. Lần này là một hình ảnh không phải một bóng ma. Trong màn sương, tôi nhìn thấy Nico và Bianca khi đang chơi đùa trong sảnh một khách sạn sang trọng, đuổi nhau chạy vòng quanh các cột đá cẩm thạch.

Một phụ nữ ngồi trên chiếc ghế sofa gần đó. Bà ấy mặc váy đen, đeo găng tay, và mạng che mặt màu đen như một nữ minh tinh màn bạc những năm 40. Bà ấy có nụ cười của Bianca, và đôi mắt của Nico.

Trên ghế bên cạnh bà là quý ông phốp pháp và chải chuốt trong bộ vét sọc nhuyễn màu đen. Tôi sửng sốt khi nhận ra đó là thần Hades. Ông ta đang nghiêng người về phía người phụ nữ, sử dụng hai tay khi ông ta nói như thể ông ta đang khích động.

“Làm ơn đi, người yêu quý của anh,” ông ta nói, “Em phải xuống Địa ngục. Anh không quan tâm đến chuyện Persephone nghĩ gì! Anh có thể giữ cho em được an toàn ở dưới đó.”

“Không, tình yêu của em.” Bà ấy nói với giọng Ý. “Nuôi dạy con chúng ta ở vùng đất của người chết sao? Em sẽ không làm thế.”

“Maria, nghe anh đi. Cuộc chiến ở châu Âu đã khiến các thần khác chống lại anh. Một lời tiên tri đã được đưa ra. Con cái của anh sẽ không còn được an toàn nữa rồi. Poseidon và Zeus đã ép anh ký thỏa thuận. Không ai trong ba bọn anh được phép có con là các á thần nữa, mãi mãi.”

“Nhưng anh đã có Bianca và Nico. Dĩ nhiên...”

“Không! Lời tiên tri cảnh báo về một đứa trẻ sẽ lên mười sáu tuổi. Zeus đã ra lệnh rằng những đứa con mà anh hiện đã có phải được chuyển vào Trại Con Lai để được huấn luyện tử tế, nhưng anh biết ý nó muốn gì. Chúng phải được giám sát, giam hãm, và chống lại cha chúng. Thậm chí còn có khả năng, nó sẽ không bỏ qua cơ hội đâu. Nó sẽ không cho phép bất cứ đứa con á thần nào của anh sống đến sinh nhật lần thứ mười sáu. Nó sẽ tìm cách tiêu diệt chúng, và anh sẽ không muốn điều đó xảy ra!”

“Chắn chắn rồi,” bà Maria nói. “Chúng ta sẽ ở bên nhau. Zeus là một thằng ngốc.”

Tôi không thể không ngưỡng mộ sự can đảm của bà ấy, nhưng thần Hades liếc nhìn lên trần nhà với sự sợ hãi. “Maria, xin em đấy. Anh đã nói với em, Zeus đã cho anh hạn chót để đưa các con anh đến trại huấn luyện là vào tuần trước. Cơn thịnh nộ của nó sẽ cực kỳ kinh khiếp, và anh không thể giấu em mãi được. Chừng nào em còn ở cùng các con, em cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Bà Maria mỉm cười, và một lần nữa việc bà ấy trông giống hệt con gái mình nhiều như thế nào khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc. “Anh là thần mà, anh yêu. Anh sẽ bảo vệ nổi ba mẹ con em. Nhưng em sẽ không đưa Nico và Bianca xuống Địa ngục đâu.”

Thần Hades xiết chặt hai tay. “Thế... có một phương án khác. Anh biết một nơi trong sa mạc, ở đó thời gian như ngừng lại. Anh có thể đưa hai con đến đó, trong một thời gian, vì sự an toàn của chính chúng, và chúng ta có thể vẫn sẽ ở bên nhau. Anh sẽ xây cho em một cung điện bằng vàng bên dòng Styx.”

Maria di Angelo khẽ cười. “Anh là một người đàn ông tốt bụng, tình yêu của em. Một người đàn ông hào phóng. Các thần khác nên hiểu anh như em vậy, và họ sẽ không còn sợ anh nữa. Nhưng Nico và Bianca cần có mẹ. Với lại, chúng chỉ là những đứa trẻ. Các thần sẽ không thật sự làm tổn thương chúng.”

“Em không hiểu gia đình của anh đâu,” thần Hades buồn rầu nói. “Anh xin em đấy, Maria. Anh không thể mất em.”

Bà Maria chạm đầu ngón tay vào môi ông ta. “Anh sẽ không mất em. Chờ em đi lấy ví của mình. Hãy trông chừng bọn trẻ nhé.”

Bà ấy hôn Thần Chết và đứng dậy khỏi ghế sofa. Thần Hades nhìn theo bà đi lên cầu thang như thể mỗi bước chân bà rời đi khiến ông ta nhói đau.

Một thoáng sau, ông ta cứng người lại. Hai đứa trẻ ngưng chơi đùa như thể chúng cũng cảm nhận được điều gì đó.

“Không!” thần Hades gào to. Nhưng ngay cả sức mạnh thần thánh của ông ta cũng quá chậm. Ông ta chỉ kịp tạo nên một bức tường năng lượng màu đen bao quanh những đứa trẻ trước khi khách sạn nổ tung.

Sức mạnh đó quá mãnh liệt khiến toàn bộ hình ảnh trong màn sương tan ra. Khi nó rõ nét trở lại, tôi nhìn thấy hình ảnh thần Hades đang quỳ trong đống đổ nát, ôm lấy cơ thể đã vỡ nát của Maria di Angelo. Những ngọn lửa vẫn đang cháy quanh ông ta. Các tia chớp lóe lên khắp cả bầu trời và tiếng sấm vang lên ầm ầm.

Nico và Bianca bé nhỏ nhìn chằm chằm vào mẹ họ mà không hiểu rõ điều gì. Nữ thần Báo thù Alecto hiện ra sau lưng chúng, rít gào và vỗ đôi cánh da của bà ta. Những đ không chú ý đến bà ta.

“Zeus!” thần Hades đưa nắm tay lên trời. “Ta sẽ tiêu diệt mày vì điều này! Ta sẽ mang nàng quay lại!”

“Thưa đức vua, ngài không thể làm thế,” Alecto cảnh báo. “Người, trong tất cả những người bất tử, phải tôn trọng các quy luật của cái chết.”

Thần Hades gầm lên với sự thịnh nộ. Tôi nghĩ ông ta sẽ cho thấy nguyên hình và làm bốc hơi chính những đứa con của mình, nhưng cuối cùng ông ta dường như kiềm chế được.

“Hãy mang chúng đi,” ông ta nói với Alecto, nghẹn lời vì tiếng nức nở. “Xóa sạch trí nhớ của chúng trong dòng Lethe và mang chúng đến Khách sạn Hoa sen. Zeus sẽ không làm hại khi chúng ở đó.”

“Sẽ như ý ngài, thưa đức vua,” Alecto nói. “Còn cơ thể của người phụ nữ?”

“Hãy đưa cô ấy đi luôn,” ông ta nói đầy xót xa. “Hãy an táng cô ấy theo nghi thức cổ xưa.”

Alecto, hai đứa trẻ cùng xác Maria biến mất trong bóng tối, để lại một mình thần Hades đứng giữa đống hoang tàn.

“Ta đã cảnh báo ngươi,” một giọng nói mới vang lên.

Thần Hades quay phắt lại. Một bé gái mặc một chiếc áo đầm đầy màu sắc sặc sỡ đứng bên cạnh phần đang cháy âm ỉ còn sót lại của chiếc ghế sofa. Cô bé có mái tóc đen ngắn và một đôi mắt buồn. Trông cô bé chỉ mười hai tuổi là cùng. Tôi không biết cô bé, nhưng không hiểu sao trông cô bé cực kỳ quen thuộc đối với tôi.

“Ngươi còn dám đến đây sao?” thần Hades gầm lên. “Ta nên cho ngươi nổ tung thành tro bụi!”

“Ông không thể,” cô bé nói. “Quyền năng của Delphi sẽ bảo vệ ta.”

Tôi lạnh người nhận ra tôi đang nhìn Oracle của Delphi, hồi bà ta còn bé và vẫn còn sống. Không hiểu sao việc nhìn thấy bà ta như thế này khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn khi nhìn thấy bà ta trong hình dáng một xác ướp.

“Ngươi đã giết người phụ nữ mà ta yêu!” thần Hades gầm lên. “Lời tiên tri của ngươi đã đưa chúng ta đến này!”

Ông ta hiện ra lù lù bao phủ lấy cô bé nhưng cô bé không sợ sệt chút nào.

“Zeus đã ra lệnh vụ nổ để tiêu diệt lũ trẻ,” cô bé nói, “vì ông đã không tuân theo ý của ông ta. Ta không can dự đến chuyện này. Và ta đã bảo ông sớm giấu chúng đi cơ mà.”

“Ta không thể! Maria không để ta làm điều đó! Ngoài ra chúng vô hại.”

“Tuy nhiên, chúng là con ông, điều đó khiến chúng trở nên nguy hiểm. Ngay cả khi ông đem chúng đến Khách sạn Hoa Sen, ông chỉ có thể làm trì hoãn rắc rối mà thôi. Nico và Bianca sẽ không bao giờ có thể quay trở lại thế giới vì sợ rằng chúng sẽ đến được sinh nhật mười sáu tuổi.”

“Cũng chỉ tại cái được gọi là Lời Đại Tiên Tri của ngươi. Và ngươi đã ép ta vào lời thề không có thêm bất cứ đứa con á thần nào khác. Ngươi chẳng để lại cho ta một thứ gì!”

“Ta nhìn thấy trước tương lai,” bé gái nói. “Ta không thể thay đổi nó.”

Ngọn lửa đen xuất hiện trong đôi mắt của thần chết, và tôi biết điều gì xấu đang đến. Tôi muốn hét về phía cô bé, bảo cô bé trốn hoặc chạy đi.

“Vậy thì, Oracle, hãy lắng nghe những lời của Hades,” ông ta nói đầy giận dữ. “Có lẽ ta không thể mang Maria quay trở lại. Hoặc ta không thể làm cho ngươi chết sớm hơn. Nhưng linh hồn của ngươi vẫn là linh hồn của một con người, và ta có thể nguyền rủa ngươi.”

Đôi mắt cô bé mở lớn. “Ông sẽ không...”

“Ta thề,” thần Hades nói, “chừng nào các con ta vẫn còn bị ruồng bỏ, chừng nào ta còn chịu đau khổ bởi lời nguyền Đại Tiên Tri của ngươi, thì Oracle của Delphi sẽ không bao giờ có được cơ thể của bất cứ người trần nào. Ngươi sẽ không bao giờ được yên nghỉ. Sẽ không có ai thay thế ngươi. Cơ thể ngươi sẽ khô héo và chết đi, và linh hồn Oracle sẽ bị nhốt vào bên trong cơ thể ngươi. Ngươi sẽ nói ra các lời tiên tri đau khổ cho đến khi tan biến không còn lại gì. Oracle sẽ chết cùng với ngươi!”

Cô bé thét lên, và hình ảnh mơ hồ đó tan ra thành từng mảnh. Nico quỳ trong vườn của nữ thần Persephone, gương mặt cậu ta trắng bệch vì sốc. Đang đứng trước mặt cậu ta là thần Hades bằng xương bằng thịt, trong bộ áo màu đen của ông ta và quắc mắt nhìn xuống cậu con trai.

“Cái gì thế này,” ông ta hỏi Nico, “ngươi nghĩ ngươi đang làm gì hả?”

Một tiếng nổ màu đen tràn ngập giấc mơ của tôi. Rồi cảnh lại được thay đổi.

Rachel Elizabeth Dare đang bước đi dọc một bờ cát trắng. Cô ấy mặc đồ bơi cùng với một chiếc áo phông trắng được quấn quanh eo. Hai vai và khuôn mặt cô rám nắng.

Cô ấy quỳ và bắt đầu dùng ngón tay viết trên cát. Tôi cố nhận ra những chữ đó. Tôi đã nghĩ chứng khó đọc của tôi lại đến cho khi tôi nhận ra cô ấy đang viết chữ Hy Lạp cổ.

Điều đó là không thể. Chắc tôi lại mơ chuyện tào lao.

Rachel viết xong một vài chữ và lẩm bẩm, “Cái quỷ gì thế này?”

Tôi có thể đọc tiếng Hy Lạp, nhưng tôi chỉ nhận ra một từ trước khi sóng biển xóa đi: . Đó là tên tôi: Perseus.

Rachel đứng phắt dậy và lùi lại tránh đi những con sóng.

“Ôi, thánh thần ơi,” cô ấy nói. “Đó là những gì mà nó muốn nói.”

Cô ấy quay người lại và bỏ chạy, đá vung cát khi cô chạy nhanh về ngôi biệt thự của gia đình.

Cô ấy chạy rầm rập lên các bậc thềm, thở hổn hển. Cha cô ấy ngước lên từ tờ Wall Street Journal.

“Cha.” Rachel vội đi về phía ông ấy. “Chúng ta phải về ngay.”

Môi cha cô ấy giật giật, như thể ông ấy cố nhớ cách để cười. “Quay về? Chúng ta vừa mới đến thôi.”

“Đang có rắc rối ở New York. Percy đang gặp nguy hiểm.”

“Cậu ta gọi cho con à?”

“Không... không hẳn thế. Nhưng con biết. Con có linh cảm về điều đó.”

Ông Dare gấp tờ báo lại. “Mẹ con và ta đã mong đợi kỳ nghỉ này trong một khoảng thời gian dài.”

“Không phải thế! Cả cha và mẹ đều ghét đi biển! Chẳng qua hai người đều cố chấp không chịu thừa nhận điều đó.”

“Này, Rachel con...”

“Con đang nói với cha là có điều gì đó đang xảy ra ở New York! Cả thành phố đấy... con không biết chính xác là chuyện gì, nhưng nó đang bị tấn công.”

Cha cô ấy thở dài. “Cha nghĩ chúng ta sẽ nghe được những chuyện như thế trên các kênh tin tức chứ.”

“Không đâu,” Rachel khăng khăng. “Không phải kiểu tấn công kiểu bình thường. Cha có nhận được bất cứ cuộc gọi nào kể từ lúc chúng ta đến đây chưa ạ?”

Cha cô ấy cau mày. “Không có... nhưng giờ là cuối tuần, vào giữa mùa hè nữa.”

“Cha luôn luôn nhận được các cuộc điện thoại,” Rachel lý sự. “Cha phải thừa nhận chuyện này thật kỳ lạ.”

Cha cô ấy ngần ngừ. “Chúng ta không thể rời đi. Chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào chuyến đi này.”

“Nhưng,” Rachel nói. “Cha ơi... Percy cần con. Con phải chuyển cho cậu ấy một thông điệp. Đó là thông điệp mang tính sống còn đấy.”

“Thông điệp gì? Con đang nói chuyện gì thế?”

“Con không thể nói với cha được.”

“Thế thì con không thể đi.”

Rachel nhắm mắt như thể cô ấy đang thu hết can đảm. “Cha... hãy để con đi, và con sẽ thỏa thuận với cha.”

Ông Dare nhoài người ra trước. Thỏa thuận là điều gì đó ông hiểu rất rõ. “Cha đang nghe.”

“Học viện Nữ sinh Clarion. Con... con sẽ đến đó vào mùa thu. Thậm chí con còn sẽ không kêu ca nửa lời. Nhưng cha phải đn quay trở lại New York, ngay bây giờ.”

Ông ấy im lặng trong một thời gian khá dài. Rồi ông mở điện thoại và thực hiện một cuộc gọi.

“Douglas phải không? Chuẩn bị máy bay. Chúng tôi muốn quay về New York. Phải... đi ngay lập tức.”

Rachel ôm choàng lấy ông ấy, và cha cô dường như hết sức ngạc nhiên, như thể trước đây chưa bao giờ cô ấy làm điều đó.

“Con sẽ bù cho cha sau nhé!”

Ông ấy mỉm cười, nhưng nét mặt ông ấy lạnh như băng. Ông chăm chú nhìn cô ấy như thể ông không đang nhìn con gái mình – mà là một quý cô trẻ ông muốn cô ấy trở thành, một khi Học viện Clarion hoàn tất chương trình giáo dục đối với cô ấy.

“Đúng thế, Rachel,” ông gật đầu đồng ý. “Chắc chắn con phải làm thế rồi!”

Hình ảnh mờ dần đi. Tôi lầm bầm trong giấc ngủ của mình: “Rachel, không!”

Tôi vẫn đang quẫy đạp và trở mình trằn trọc thì Thalia đánh thức tôi dậy.

“Percy,” cô ấy nói. “Dậy đi. Trời sắp tối rồi đấy. Chúng ta có khách.”

Tôi ngơ ngác ngồi dậy. Chiếc giường quá thoải mái, và tôi ghét việc ngủ vào giữa ngày như thế này.

“Khách à?” tôi hỏi.

Thalia gật đầu đầy lo lắng. “Một gã Titan muốn gặp cậu, mang theo lá cờ điều đình. Hắn ta mang đến một thông điệp của Kronos.”
Bình Luận (0)
Comment