Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng

Chương 13

Chúng tôi có thể nhìn thấy lá cờ trắng từ cách nơi đóng quân nửa dặm. Đó là một lá cờ lớn bằng kích th của một sân bóng đá, được mang bởi một tên khổng lồ cao chín mét, với làn da màu xanh dương sáng và một mái tóc màu xám trắng.

“Người Hyperborean,” Thalia nói. “Những người khổng lồ phương Bắc. Đó là một dấu hiệu không tốt khi họ về phe với Kronos. Họ thường là những người ưa hòa bình.”

Tôi hỏi. “Cậu gặp họ rồi à?”

“Ừm. Ở Alberta có một thuộc địa rộng lớn. Cậu không muốn tham gia chơi trò ném tuyết với những anh chàng đó đâu.”

Khi tên khổng lồ đến gần hơn, tôi có thể nhìn thấy ba phái viên có kích thước của con người đi cùng hắn ta – một á thần nai nịt sẵn sàng, một con quỷ empousa mặc một chiếc áo đầm đen, với mái tóc đang bốc cháy rừng rực và một gã cao lớn mặc vét tuxedo. Con empousa quàng tay tên mặc bộ vét tuxedo, vì thế cả hai trông giống một cặp đang đến tham dự một buổi biểu diễn ở Broadway hay một buổi biểu diễn nào đó – ngoại trừ mái tóc bốc lửa và những chiếc răng nanh nhọn hoắt của nó.

Nhóm khách ung dung đi về phía sân chơi Heckscher. Các dây xích đu và sân bóng mini không một bóng người. m thanh duy nhất là tiếng nước phun từ đài phun nước ở Umpire Rock.

Tôi quay sang Grover. “Gã mặc bộ vét tuxedo là thần Titan sao?”

Cậu ấy gật đầu đầy lo lắng. “Hắn ta trông giống một nhà ảo thuật. Tớ ghét các nhà ảo thuật. Họ luôn mang theo thỏ.”

Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy. “Cậu sợ những con thỏ sao?”

“Bee-eeh-eeh-eeh! Chúng là những kẻ bắt nạt to xác. Luôn cướp cần tây của các thần rừng không có khả năng tự vệ.”

Thalia ho khẽ.

“Gì?” Grover hỏi ngược lại.

Tôi bảo. “Chúng ta sẽ tiến hành việc chứng bệnh sợ thỏ của cậu sau,” tôi nói. “Chúng đến rồi kìa.”

Gã mặc vét bước lên trước. Hắn cao hơn người thường một chút, khoảng hai mét. Mái tóc đen cột thành đuôi ngựa ở phía sau. Một cặp kính tròn đen che phủ đôi mắt của hắn, nhưng điều thật sự thu hút được sự chú ý tôi là da mặt hắn. Khuôn mặt hắn đầy những vết xước, như thể hắn bị tấn công bởi một vài con vật có móng nhỏ – rất có thể là một con hamster cực kỳ, cực kỳ tức giận.

“Chào Percy Jackson,” hắn nói ngọt xớt. “Thật là một niềm vinh dự lớn lao.”

Người bạn đồng hành, quý cô empousa rít lên đầy tức giận khi thấy tôi. Ả ta chắc đã nghe được về chuyện tôi đã đánh bại hai người chị em của ả như thế nào vào mùa hè năm ngoái.

“Em yêu,” Gã Mặc Vét nói với ả ta. “Sao cưng không tự làm mình thoải mái ở đằng kia nhỉ?”

Ả ta thả cánh tay hắn ra và đi về phía ghế đá công viên.

Tôi liếc nhìn tên á thần được trang bị đầy đủ vũ khí đứng sau Gã Mặc Vét. Tôi đã không nhận ra cậu ta vì chiếc mũ sắt mới che phủ hết mặt, nhưng đó lại là anh bạn từng đâm sau lưng của tôi – Ethan Nakamura. Sau trận ở Cầu Williamsburg, mũi cậu ta trông giống một quả cà chua nát. Điều đó khiến tôi thấy tốt hơn một chút.

“Chào, Ethan,” tôi nói. “Trông đẹp trai quá nhỉ.”

Ethan nhìn tôi đầy giận dữ.

“Chúng ta vào việc nhé.” Gã Mặc Vét chìa tay ra. “Ta là Prometheus.”

Tôi ngạc nhiên đến độ quên đáp lại bàn tay đang chìa ra của hắn ta. “Là anh chàng trộm lửa đúng không? Anh-chàng-bị-xích-vào-tảng-đá-cùng-với-những-con-kền-kền?”

Prometheus nhăn mặt. Hắn ta chạm tay vào các vết xước trên khuôn mặt mình. “Làm ơn, đừng nhắc đến từ ‘kền kền’. Nhưng đúng thế, ta đã trộm lửa của các thần và đưa nó cho tổ tiên cậu. Đổi lại, Zeus bao giờ cũng nhân từ đã xích ta lên một tảng đá và bị tra tấn đến muôn đời.”

“Nhưng...”

“Ta làm thế nào để được tự do chứ gì? Hercules đã giải cứu, cách đây nhiều niên kỷ rồi. Vậy nên ngươi thấy đấy, ta có cảm tình với các anh hùng. Một vài người trong số các ngươi có thể khá là lịch sự.

“Không giống bạn đồng hành đi cùng với ngươi,” tôi nhận xét.

Tôi đang nhìn Ethan, nhưng Prometheus hình như lại nghĩ tôi ám chỉ con empousa.

“Ồ, ma quỷ cũng không tệ lắm đâu,” hắn ta nói. “Ngươi chỉ việc cho chúng ăn no. Giờ thì, Percy Jackson này, ta bắt đầu thương lượng nhé.”

Hắn chìa tay mời tôi ra một chiếc bàn pinic và chúng tôi ngồi xuống. Thalia và Grover đứng ngay sau tôi.

Tên khổng lồ màu xanh dương dựng lá cờ trắng tựa vào một cái cây và bắt đầu lơ đãng chơi đùa trong sân chơi. Hắn ta bước lên các khung leo trèo dành cho trẻ em và làm gãy chúng, nhưng hắn ta dường như không giận dữ. Hắn ta chỉ cau mày và nói, “Uh-oh.” Rồi hắn ta bước lên một đài phun nước và làm vỡ bệ xi-măng ra làm đôi. “Uh-oh.” Nước đông lại nơi bàn chân của hắn ta chạm vào. Một đống thú vật nhồi bông được treo trên dây thắt lưng của hắn ta – loại to lớn mà bạn có thể dành được cho các giải thưởng quan trọng trong một game arcade. Hắn ta gợi cho tôi nhớ đến Tyson, và ý tưởng phải chiến đấu với hắn ta khiến tôi buồn rười rượi.

Prometheus ngồi ngả người ra trước và đan các tay vào với nhau. Hắn ta trông có vẻ đứng đắn, tốt bụng, và khôn ngoan. “Percy này, ngươi đang ở thế yếu. Ngươi biết không thể ngăn cản một đợt cuộc tấn công khác.”

“Chúng ta sẽ chờ xem.”

Prometheus trông đau khổ, như thể hắn thực sự quan tâm đến điều gì đã xảy ra với tôi. “Percy, ta là thần Titan của sự lo xa. Ta biết sẽ xảy ra.”

“Đồng thời cũng là thần Titan của hội đồng những kẻ xảo trá,” Grover chen vào. “Nhấn mạnh từ xảo trá.”

Prometheus nhún vai. “Nói khá đúng đấy, thần rừng. Nhưng ta đã ủng hộ các vị thần trong cuộc chiến trước. Ta đã bảo Kronos: ‘Ngươi không có sức mạnh. Ngươi sẽ thua.’ Và ta đã đúng. Vậy nên ngươi thấy đấy, giờ ta biết cách để chọn bên cầm chắc phần thắng. Lần này, ta ủng hộ Kronos.”

“Vì thần Zeus đã xích ngươi vào tảng đá,” tôi đoán.

“Một phần, đúngthế. Ta sẽ không phủ nhận rằng ta muốn trả thù. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất ta trợ giúp Kronos. Đó là sự lựa chọn khôn ngoan nhất. Ta ở đây vì ta nghĩ ngươi có thể sẵn sàng nghe theo lẽ phải.”

Hắn ta dùng ngón tay vẽ một bản đồ lên mặt bàn. Bất cứ nơi nào ngón tay hắn chạm đến, những đường vàng liền xuất hiện, sáng lấp lánh trên mặt bê tông. “Đây là Manhattan. Bọn ta có quân đóng ở đây, ở đây, ở đây và cả ở đây nữa. Bọn ta biết số lượng quân số của bên ngươi. Quân bên bọn ta đông gấp hai mươi lần so với quân bên ngươi đấy.”

“Gián điệp của ngươi vẫn đang cập nhật thông tin thường xuyên nhỉ,” tôi đoán.

Prometheus mỉm cười với sự hối tiếc. “Dù sao đi nữa, lực lượng quân phía bọn ta đang ngày càng đông lên. Tối nay, Kronos sẽ tấn công. Ngươi sẽ bị áp đảo. Các ngươi chiến đấu rất dũng cảm, nhưng không có cách nào để giữ được toàn bộ Manhattan đâu. Các ngươi sẽ bị đẩy lùi đến Tòa nhà Empire State. Ở đó các ngươi sẽ bị tiêu diệt. Ta đã thấy được điều đó. Nó sẽ xảy ra.”

Tôi nghĩ về bức hình Rachel đã vẽ trong giấc mơ của tôi – một đội quân ở chân Tòa nhà Empire State. Tôi nhớ những lời mà cô gái nhỏ Oracle đã nói trong giấc mơ: Tôi nhìn thấy trước tương lai. Tôi không thể thay đổi nó. Prometheus nói chắc như đinh đóng cột khiến tôi muốn không tin cũng khó.

“Ta sẽ không để điều đó xảy ra,” tôi nói cứng.

Prometheus phủi một hạt bụi khỏi ve áo chiếc áo vét tuxedo. “Hiểu chứ, Percy. Ngươi đang định lặp lại thảm kịch thành Troy. Các cách thức lặp lại chính nó trong lịch sử. Chúng tái xuất hiện giống hệt những con quái vật vậy. Một cuộc bao vây quy mô lớn. Hai đội quân. Điều khác biệt duy nhất, lần này bên ngươi là bên phòng ngự. Bên ngươi là thành Troy. Và ngươi biết điều gì đã xảy ra với cư dân thành Troy, đúng không?”

“Vậy các ngươi sẽ nhét một con ngựa gỗ vào thang máy của Tòa nhà Empire State sao?” tôi hỏi. “Chúc may mắn đấy.”

Prometheus mỉm cười. “Thành Troy hoàn toàn bị tiêu diệt, Percy à. Ngươi không muốn điều đó xảy ra ở đây. Hãy rút lui, và New York sẽ được tha thứ. Các đội quân của ngươi sẽ nhận được ân xá. Cá nhân ta sẽ đứng ra bảo đảm cho sự an toàn của chính ngươi. Hãy để Kronos chiếm đỉnh Olympus. Ai quan tâm đến điều đó cơ chứ? Dù sao thì Typhon cũng sẽ tiêu diệt hết các vị thần.”

“Đúng thế,” tôi nói. “Và cứ cho là ta tin Kronos sẽ tha thứ cho thành phố.”

Prometheus khẳng định. “Tất cả những gì ông ấy muốn là đỉnh Olympus. Sức mạnh của các vị thần gắn chặt với những chiếc ghế quyền lực của họ. Ngươi đã thấy điều gì xảy ra với Poseidon một khi vương quốc dưới biển của ông ta bị tấn công.”

Tôi nhăn mặt, nhớ lại việc trông cha tôi đã già và yếu ớt như thế nào.

“Đúng thế,” Prometheus buồn bã nói. “Ta biết rằng điều này thật khó khăn đối với với ngươi. Khi Kronos san bằng đỉnh Olympus, các thần sẽ dần tan biến đi. Họ sẽ trở nên quá yếu và sẽ dễ dàng bị đánh bại hơn. Kronos thích làm điều này trong khi Typhon giữ cho các thần bận rộn ở miền tây. Mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng chớ có lầm, điều tốt nhất ngươi có thể làm là chậm bước tiến quân của bọn ta mà thôi. Ngày kia, Typhon sẽ đến New York, và ngươi sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa. Các thần và đỉnh Olympus vẫn sẽ bị tiêu diệt, nhưng nó sẽ thảm khốc hơn rất nhiều. Tệ, tệ hơn rất nhiều đối với ngươi và thành phố của ngươi. Cách này hay cách khác thì cuối cùng thần Titan cũng sẽ thống trị.”

Thalia đấm mạnh lên mặt bàn. “Ta phụng sự nữ thần Artemis. Các Thợ Săn sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Percy, cậu không định nghe theo lời gã ghê tởm này chứ?”

Tôi nghĩ Prometheus sẽ làm cho cô ấy nổ tung, nhưng hắn ta chỉ cười. “Lòng dũng cảm mang lại danh tiếng cho ngươi, Thalia Grace.”

Thalia cứng người lại. “Grace là họ của mẹ ta. Ta không sử dụng nó.”

“Ta sẵn sàng làm theo ý cô,” Prometheus tỉnh bơ, nhưng tôi có thể nói hắn ta đang chọc tức cô ấy. Tôi chưa bao giờ nghe về họ của Thalia trước đây. Không hiểu sao nó khiến Thalia trở nên bình thường hẳn đi. Ít bí hiểm hơn và ít mạnh mẽ hơn.

“Dù sao đi nữa,” Gã Titan nói, “các ngươi không cần phải trở thành kẻ thù của ta. Ta luôn là người giúp đỡ cho loài người cơ mà.”

“Đó là một đống phân của con Minotaur,” Thalia nói. “Khi loài người lần đầu tiên cúng tế cho các vị thần, ngươi đã lừa họ để họ đưa cho ngươi phần ngon nhất. Ngươi đưa lửa cho loài người chỉ để chọc tức các vị thần, chứ không phải là vì quan tâm đến loài người chúng ta.”

Prometheus lắc đầu. “Ngươi không hiểu. Ta đã giúp hình thành bản chất của loài người.”

Trên bàn tay hắn bất ngờ hiện ra cục đất sét lắc lư. Hắn ta nặn nó thành người tí hon có hai tay, hai chân. Người đất sét không có mắt nhưng cố dò dẫm bước quanh bàn, vấp phải các ngón tay của Prometheus. “Ta đã từng thì thầm vào tai loài người để mách nước cho họ kể từ khi mới có loài người. Ta là hiện thân của óc tò mò, tính ưa khám phá, và tài phát minh của con người. Hãy giúp ta cứu loài người, Percy. Làm thế, và ta sẽ tặng cho loài người một món quà mới – một khám phá mới sẽ đưa loài người các ngươi lên bệ phóng của sự tiến hóa. Các ngươi không thể có được kiểu tiến bộ đó nếu vẫn theo các thần. Họ không bao giờ cho phép điều đó. Nhưng hãy nghe ta, đây có thể sẽ là một kỷ nguyên vàng son mới của loài người. Nếu không...” Gã giáng nắm đấm xuống và đập bẹp người đất thành món bánh kếp.

Tên khổng lồ xanh dương quát ầm lên, “Uh-oh.” Ở phía bên kia ghế dài của công viên, con empousa cười nhe cả nanh ra.

Prometheus nói tiếp. “Percy, ngươi biết các Titan và con cái họ không phải ai cũng xấu cả. Ngươi đã gặp Calypso rồi đấy.”

Mặt tôi nóng bừng. “Chuyện đó hoàn toàn khác.”

“Như thế nào? Cũng giống hệt ta, cô ta không làm gì sai, thế nhưng, cô ta phải chịu kiếp lưu đày mãi mãi, đơn giản chỉ vì cô ta là con gái của Atlas. Chúng ta không phải là kẻ thù của ngươi. Đừng để tình huống xấu nhất xảy ra,” hắn ta cầu xin. “Chúng ta mang hòa bình đến cho loài người.”

Tôi nhìn Ethan Nakamura. “Mày chắc không thích điều này.”

“Tao không biết mày muốn nói gì.”

“Nếu bọn ta chấp nhận thỏa thuận này, mày sẽ mất cơ hội trả thù. Không thể giết hết bọn ta. Đó không phải là điều mày muốn sao?”

Con mắt còn nguyên vẹn của cậu ta lóe lửa. “Tất cả những gì tao muốn là sự tôn trọng, Jackson. Các thần không bao giờ cho tao điều đó. Mày muốn tao đi đến cái t ngu ngốc của bọn mày, cả đời ở trong cái nhà Hermes đông nhúc đó vì tao không quan trọng ư? Thậm chí còn không được thừa nhận?”

Cậu ta nói hệt như Luke bốn năm trước khi Luke định giết tôi trong khu rừng của trại. Ký ức đó khiến nơi bị bò cạp cắn ở bàn tay tôi trở nên nhức nhối.

“Mẹ mày là nữ thần của báo thù,” tôi bảo Ethan. “Vậy chúng ta sẽ phải tôn kính bà ấy sao?”

“Nemesis đại diện cho sự cân bằng! Khi con người có quá nhiều may mắn, bà ấy giật đổ những người đó.”

“Đó là lý do bà ấy lấy đi một mắt của mày sao?”

“Đây là một sự trả giá,” cậu ta gầm lên. “Để đổi lại, bà ấy hứa với tao rằng một ngày nào đó, tao sẽ là người đánh đổ cán cân quyền lực. Tao sẽ khiến các tiểu thần được tôn trọng. Một con mắt là một cái giá quá nhỏ cho điều đó.”

“Một người mẹ vĩ đại.”

“Ít nhất bà ấy biết giữ lời, không như các vị thần ở Olympus. Bà đều trả sòng phẳng – dù tốt hay xấu.”

“Phải,” tôi nói. “Tao cứu mạng mày, và mày đền ơn tao bằng cách gọi Kronos sống dậy. Sòng phẳng ghê.”

Ethan nắm chuôi kiếm, nhưng Prometheus đã ngăn hắn lại.

“Thôi nào,” thần Titan nói. “Chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ ngoại giao.”

Prometheus săm soi nhìn tôi như thể đang cố hiểu cơn giận của tôi. Đoạn, gã gật gù như thể gã vừa tóm được một ý nghĩ nào đó từ bộ não của tôi.

“Điều khiến ngươi băn khoăn chính là điều gì đã xảy ra với Luke,” gã khẳng định. “Hestia đã không cho ngươi thấy toàn bộ câu chuyện. Có lẽ nếu ngươi hiểu...”

Gã Titan vươn tay ra trước.

Thalia hét lên một tiếng cảnh báo, nhưng trước khi tôi có thể kịp phản ứng, ngón tay trỏ của Prometheus đã dí vào trán tô

Đột nhiên, tôi trở lại phòng khách nhà bà May Castellan. Những ngọn nến lung linh trên bệ lò sưởi, và phản chiếu ánh sáng lên các tấm gương dọc theo các bức tường. Qua cánh cửa ra vào phòng bếp, tôi có thể nhìn thấy Thalia đang ngồi trên bàn trong khi bà Castellan băng vết thương ở chân cho cô ấy. Annabeth lên bảy ngồi cạnh cô ấy, chơi đùa với con thú nhồi bông Medusa.

Thần Hermes và Luke, mỗi người đứng một góc trong phòng khách.

Trong ánh nến, mặt thần như chất lỏng, như thể ông ấy không biết nên chọn hình dạng nào cho hợp. Ông ấy mặc một bộ áo quần chạy bộ màu xanh navy và đôi giày Reeboks có cánh.

“Sao giờ ông lại xuất hiện?” Luke gặng hỏi. Đôi vai hắn ta căng cứng như sắp đánh nhau. “Trong tất cả những năm qua, tôi đã gọi ông, cầu xin ông xuất hiện, và chẳng có gì. Ông để tôi lại với bà ta.” Hắn ta chỉ về phía phòng bếp như thể hắn ta không thể chịu được việc phải nhìn mặt mẹ của hắn, chứ đừng nói đến nói tên bà ấy.

“Luke, không được bất kính với bà ấy,” thần Hermes cảnh cáo. “Mẹ con đã làm tốt những gì bà ấy có thể làm. Về phần ta, ta không thể can thiệp vào con đường của con. Con cái của các vị thần phải tìm cho được lối đi của chính mình.”

“Vậy mọi chuyện đều vì muốn tốt cho chính bản thân tôi. Lớn lên trên các đường phố, tự mình lo liệu mọi thứ, giao chiến với lũ quái vật?”

“Con là con trai ta,” thần Hermes nói. “Ta biết con có khả năng. Khi ta chỉ là một đứa bé, ta đã bò ra khỏi nôi và lên đường...”

“Tôi không phải là một vị thần! Chỉ một lần thôi, ông có thể nói điều gì đó. Ông có thể giúp khi...” Hắn ta run rẩy hít thật sâu, hạ thấp giọng xuống để không ai trong bếp có thể tình cờ nghe thấy. “... khi bà ấy có một trong các cơn đau, lắc lấy lắc để tôi và nói những điều điên khùng về số mệnh của tôi. Khi tôi thường trốn trong phòng chứa đồ để bà ấy không thể tìm thấy tôi với đôi... đôi mắt phát sáng đó. Liệu ông đã bao giờ quan tâm đến việc tôi đã thật sự sợ hãi không? Liệu ông có bao giờ biết rằng đến cuối cùng tôi đã phải bỏ nhà đi không?”

Trong bếp, bà Castellan đang nói luyên thuyên, vừa rót thức uống Kool-Aid c và Annabeth, bà vừa tíu tít kể cho họ nghe những chuyện hồi Luke còn bé. Thalia lo lắng xoa xoa lên cái chân bị băng. Annabeth liếc nhìn vào trong phòng khách và đưa chiếc bánh cookie bị cháy để cho Luke nhìn thấy. Cô bé tròn miệng, Giờ chúng ta có thể đi được chưa?

“Luke, ta quan tâm đến con rất nhiều,” thần Hermes chậm rãi nói, “nhưng các vị thần không được can thiệp trực tiếp vào các vấn đề của con người. Đó là một trong số các Điều Luật Cổ xưa của chúng ta. Đặc biệt khi số mệnh của con...” Giọng ông ấy tắt dần. Ông nhìn chằm chằm vào những cây nến như thể ông vừa nhớ được điều gì đó không dễ chịu cho lắm.

“Có chuyện gì sao?” Luke hỏi. “Số mệnh của con làm sao?”

“Con không nên quay lại,” thần Hermes lầm bầm. “Điều đó chỉ khiến cho cả hai thêm đau khổ. Tuy nhiên, ta thấy hiện giờ con đang trở nên quá lớn để chạy trốn mà không có sự giúp đỡ. Ta sẽ nói chuyện với Chiron ở Trại Con Lai và bảo ông ta gởi thần rừng đến đón các con.”

Luke sừng sộ. “Bọn tôi vẫn làm tốt mà không cần đến sự giúp đỡ của ông. Giờ thì nói cho tôi, chuyện về số mệnh của tôi là gì?”

Đôi cánh trên đôi giày Reeboks của thần Hermes vỗ liên hồi. Ông ấy nhìn chăm chú khuôn mặt con trai như thể ông đang muốn khắc sâu hình ảnh cậu con trai của mình vào tâm não. Đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người tôi. Tôi nhận ra thần Hermes đã biết những lời nói làm nhảm của bà May Castellan có nghĩa là gì. Tôi không chắc bằng cách nào, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ông ấy, tôi hoàn toàn nắm chắc điều đó. Thần Hermes hiểu được điều gì sẽ xảy ra với Luke một ngày nào đó, chuyện hắn ta sẽ trở nên xấu xa như thế nào.

“Con trai của ta,” ông ấy nói, “ta là thần của những người lữ hành, thần của những con đường. Nếu ta biết được bất cứ điều gì, thì ta biết rằng con sẽ phải đi con đường của chính con, cho dù điều đó sẽ xé nát trái tim ta.”

“Ông không yêu tôi.”

“Ta cam đoan là ta... ta thật sự yêu con. Hãy đến trại đi con. Ta nhận thấy rằng con sẽ sớm được giao nhiệm vụ. Có lẽ con có thể đánh bại được con rắn nhiều đầu, hay trộm các quả táo của Hesperides. Con sẽ có cơ hội trở thành một anh hùng vĩ đại trước

“Trước khi gì?” Giọng Luke hiện đang run run. “Mẹ tôi đã nhìn thấy những gì khiến bà ấy trở nên như thế? Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi? Nếu ông yêu tôi, hãy nói cho tôi.”

Khuôn mặt thần Hermes cứng lại. “Ta không thể.”

“Thế thì ông chẳng quan tâm đến tôi!” Luke hét lớn.

Tiếng trò chuyện trong bếp im bặt.

“Luke?” bà May Castellan gọi với ra. “Phải con không? Con trai của mẹ có sao không?”

Luke quay người lại để giấu khuôn mặt mình đi, nhưng tôi có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt hắn ta. “Tôi ổn. Tôi có một gia đình mới. Tôi không cần ai trong số các người.”

“Ta là cha con,” thần Hermes nhấn mạnh.

“Một người cha được cho là luôn ở bên con mình. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ gặp ông. Thalia, Annabeth, đi thôi! Chúng ta rời khỏi đây!”

“Con trai của ta, đừng đi!” bà May Castellan gọi theo sau hắn ta. “Mẹ đã làm sẵn bữa trưa cho con rồi!”

Luke đi xồng xộc ra khỏi nhà. Thalia và Annabeth nhanh chóng đi theo. Bà May Castellan định đuổi theo, nhưng thần Hermes đã giữ bà ấy lại.

Khi cánh cửa chắn đóng sầm lại, bà May gục vào vòng tay thần Hermes và bắt đầu run rẩy. Đôi mắt bà mở ra – màu xanh lục đang phát sáng – và bà ấy tóm chặt lấy hai vai thần Hermes.

Con trai tôi, bà ấy rít lên bằng một giọng lạnh lùng. Nguy hiểm. Số mệnh khủng khiếp!

“Anh biết, tình yêu của anh,” thần Hermes nói đầy buồn bã. “Hãy tin anh, anh biết mà.”

Hình ảnh tan biến đi. Prometheus lấy tay ra khỏi trán tôi.

“Percy?” Thalia hỏi. “Chuyện đó là... là gì vậy?”

Tôi nhận ra mồ hôi ướt đầm áo tôi.

Prometheus gật đầu thông cảm. “Kinh hãi, phải không nào? Các thần biết điều gì sẽ đến, thế nhưng họ không làm gì cả, ngay cả với con mình. Phải mất bao lâu họ mới cho ngươi biết về lời tiên tri của ngươi, Percy Jackson? Ngươi không nghĩ cha mình biết rõ những gì sẽ xảy ra với ngươi sao?”

Tôi quá sửng sốt để có thể trả lời các câu hỏi đó.

“Perrrcy,” Grover dặn dò tôi, “hắn ta đang chơi đùa với đầu óc của cậu đấy. Đang cố làm cho cậu tức giận.”

Grover có thể đọc được các cảm xúc, vì thế chắc chắn cậu ấy biết được Prometheus đang thành công.

“Ngươi thật sự đổ lỗi cho anh bạn Luke của ngươi sao?” gã Titan hỏi tôi. “Và còn ngươi thì sao, Percy? Liệu ngươi có để số mệnh kiểm soát chính ngươi không? Kronos mang đến cho ngươi một thỏa thuận tốt hơn rất nhiều.”

Tôi nắm chặt tay. Cũng nhiều như tôi ghét những gì Prometheus vừa cho tôi xem, tôi căm ghét Kronos còn nhiều hơn. “Và đây là thỏa thuận của ta. Hãy nói với Kronos thôi tấn công, rời khỏi cơ thể Luke Castellan, quay về lại đáy của Tartarus. Rồi có lẽ ta sẽ không phải tiêu diệt hắn.”

Con empousa gầm gừ. Mái tóc ả ta phun ra những ngọn lửa mới, nhưng Prometheus chỉ thở dài.

“Nếu ngươi đổi ý,” hắn ta nói, “ta có món quà dành cho ngươi.”

Một chiếc bình Hy Lạp xuất hiện trên mặt bàn. Nó cao khoảng chín tấc và rộng ba tấc, được tráng men với các họa tiết hình học đen và trắng. Nắp bình bằng gốm được buộc chặt bởi dây da.

Grover rên rỉ khi nhìn thấy nó.

Thalia há hốc miệng. “Đó chẳng phải...”

“Đúng thế,” Prometheus nói. “Các ngươi nhận ra nó.”

Nhìn vào chiếc bình, tôi cảm nhận một nỗi sợ hãi kỳ lạ, nhưng tôi không biết nguyên nhân tại sao.

“Cái bình này thuộc về em dâu của ta,” Prometheus giải thích. “Pandora.

Tôi cảm thấy cổ mình như nghẹn tắc lại. “Như trong từ ‘cái hộp của Pandora’ ấy hả?”

Prometheus lắc đầu. “Ta không biết chuyện cái hộp được bắt đầu như thế nào. Nó chưa bao giờ là cái hộp. Nó là một pithos, một cái bình dùng để chứa đồ. Ta e là bình pithos của Pandora không có cùng một mục đích như thế, nhưng đừng bận tâm đến điều đó. Đúng thế, cô ta đã mở cái bình này, trong đó có chứa phần lớn các ma quỷ hiện giờ vẫn còn đeo bám loài người: sợ hãi, cái chết, đói khát, bệnh tật.”

“Đừng quên ta đấy,” con empousa kêu gừ gừ.

“Đúng thế thật,” Prometheus thừa nhận. “Empousa đầu tiên cũng được Pandora thả ra từ bình này. Nhưng điều khiến ta thấy tò mò về câu chuyện – Pandora luôn bị chỉ trích. Cô ta bị phạt vì tội tò mò. Các vị thần đã luôn muốn con người tin rằng đây chính là một bài học: loài người không nên thăm dò học hỏi. Họ không được đặt ra các câu hỏi. Họ nên làm những gì họ được bảo. Sự thật là, Percy à, cái bình này là một cái bẫy được thiết kế bởi Zeus và các thần khác. Nó là một sự trả thù nhắm vào ta và toàn bộ gia đình ta – người em trai đơn giản tội nghiệp Epimetheus của ta và cô vợ Andora của nó. Các thần biết thể nào cô ta cũng mở nắp bình. Họ quyết tâm trừng phạt toàn bộ nhân loại cùng với bọn ta.”

Tôi nghĩ đến giấc mơ của tôi về thần Hades và Maria di Angelo. Thần Zeus đã tiêu diệt toàn bộ một khách sạn chỉ để giết chết hai đứa trẻ á thần – chỉ để bảo vệ chính ông ta. Ông ta đã giết một người phụ nữ vô tội và chắc chắn sẽ vẫn ngủ ngon như thường. Thần Hades cũng chẳng hơn gì. Không đủ mạnh để trả thù thần Zeus, vì thế ông ta nguyền rủa Oracle, buộc cô bé phải gánh chịu một số mệnh thảm khốc. Cả thần Hermes nữa... sao ông ấy lại bỏ rơi Luke? Ít nhất ông ấy cũng nên cảnh báo Luke hoặc cố nuôi dạy hắn tốt hơn để hắn ta không biến thành người xấu mới phải chứ?

Có lẽ đúng là Prometheus đang chơi đùa với đầu óc tôi.

Nhưng nếu hắn nói đúng thì sao? Một phần trong tôi tự hỏi. Các vị thần có điều gì tốt hơn so với các thần Titan?

Prometheus gõ gõ lên nắp của chiếc bình Pandora. “Chỉ còn duy nhất một linh hồn vẫn còn ở lại bên trong khi Pandora mở nó .”

Tôi buột miệng, “Hy vọng.”

Prometheus trông khá hài lòng. “Rất tốt, Percy. Elpis, nữ thần của Hy vọng, sẽ không bỏ rơi loài người. Hy vọng sẽ không rời đi nếu không được sự cho phép. Cô ta chỉ có thể được giải thoát bởi con của loài người.”

Gã Titan đẩy chiếc bình về phía tôi.

“Ta tặng ngươi món quà này như một vật gợi nhớ về việc các thần là những người như thế nào,” hắn ta nói. “Hãy giữ Elpis, nếu ngươi muốn. Nhưng nếu ngươi quyết định rằng ngươi đã nhìn thấy đủ sự hủy diệt, chịu đủ các đau đớn vô ích, thì hãy mở cái bình ra. Hãy để Elpis đi. Hãy từ bỏ Hy vọng, và ta sẽ biết rằng ngươi đang đầu hàng. Ta cam đoan là Kronos sẽ khoan dung. Ông ta sẽ tha cho những người còn sống.”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bình và nảy sinh một cảm giác xấu. Tôi đoán Pandora chắc chắn đã mắc phải chứng hiếu động thái quá. Tôi không bao giờ có thể để yên mọi việc. Tôi không thích sự cám dỗ. Liệu đây có phải là sự lựa chọn của tôi? Có lẽ toàn bộ lời tiên tri đều muốn nói đến việc tôi sẽ giữ chiếc bình này hay sẽ mở nó ra.

“Ta không muốn thứ này,” tôi càu nhàu.

“Quá muộn,” Prometheus nói. “Quà đã trao. Nó không thể lấy lại.”

Gã đứng dậy. Con empousa đến bên và choàng tay ôm lấy tay gã.

“Morrain!” Prometheus gọi tên khổng lồ màu xanh dương. “Chúng ta đi thôi. Lấy cờ của ngươi theo.”

“Uh-oh,” tên khổng lồ nói.

“Chúng ta sẽ sớm gặp lại ngươi, Percy Jackson,” Prometheus hứa. “Cách này hay cách khác.”

Ethan Nakamura tặng cho tôi một cái nhìn đầy căm thù lần cuối. Rồi đội ngừng bắn quay người lại và nhẹ nhàng đi lên phía con đường nhỏ xuyên qua Central Park, như thể đây chỉ là một buổi chiều Chủ nhật đầy nắng thông
Bình Luận (0)
Comment